Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Phương Trạch, Vũ Thần có chút uể oải không vui, nhưng sau khi trải qua một trận tự ngược thì lại là muốn khơi thông tư tưởng, dường như không cần phải để ý nhiều như vậy, chẳng qua là có việc gấp chưa kịp thông báo cho cậu mà thôi, chuyện như vậy mà cũng tức giận thì không phải là mình quá mức hẹp hòi sao?

Vũ Thần suy nghĩ kỹ càng đều cảm thấy mình không có lý do gì mà ngày nào cũng giống như một oán phụ, không phải chỉ có hơn mười ngày chưa liên lạc thôi sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy mà rời xa cậu sao? Còn không tới mức này a.

Vũ Thần ngẫm lại, càng cảm thấy mình chẳng có lý do gì mà buồn lo, phiền não. Phương Trạch chẳng qua bởi vì có việc gấp mà không liên lạc với cậu thôi, cũng không phải không thể tha thứ. Tuy rằng Phương Trạch có hơi khẩn trương, nhưng mà Phương Nham dù sao cũng là anh trai của anh mà…

Vũ Thần nghĩ lại chuyện này, thật ra cũng không khó chịu như vậy, tâm tình phóng khoáng hơn nên công việc cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng qua những lúc tan ca sẽ thường nhìn chằm chằm di động đến ngẩn người.

Hôm nay hẳn là anh ta sẽ không gọi tới đâu nhỉ? Đã trễ thế này cơ mà… Vũ Thần nằm ở trên giường nhìn thời gian trên di động đã mười một giờ, cậu liền buông tha, đang chuẩn bị tắt di động thì chuông lại vang lên.

Âm thanh di động vang lên trong đêm có vẻ đột ngột, trên màn hình hiện lên hai chữ ‘Phương Trạch’. Vũ Thần nhìn xong liền ngẩn ngơ, sửng sốt vài giây mới bắt máy.

“Alo. Em vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói của Phương Trạch khàn khàn, nghe có vẻ rất ủ rũ, thông qua loa dường như cũng có thể cảm giác được anh đang mệt mỏi.

“Ừm, chưa ngủ.”

“Bảo bối, thực xin lỗi em. Buổi sáng hôm đó đã bỏ lại mình em. Bởi vì là việc khẩn cấp, cho nên…”

Phương Trạch đang nói liền bị Vũ Thần ngắt lời: “À, không có việc gì. Khuya rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.” Vũ Thần biết với tính cách Phương Trạch thì sẽ không giải thích nhiều về chuyện ngày đó, chi bằng trước hết cậu cúp điện thoại ít ra còn thắng được một cách dễ dàng. Vũ Thần dừng lại một chút lại nói: “Không sao. Tôi cũng muốn ngủ. Ngủ ngon.”

“Bảo bối, làm sao vậy?” Phương Trạch nghe giọng cũng nhận ra Vũ Thần không vui, hơn nữa vừa mới nghe không quá hai câu đã muốn cúp máy quả là có chút khác thường, Phương Trạch liền hỏi.

“Không có việc gì. Ngủ. Tôi mệt thôi. Nghe tiếng của anh cũng có vẻ mệt đấy, mau ngủ đi.”

”Ngày mai anh đón em lúc tan ca. Được chứ?” Lời nói Phương Trạch thực sự thành khẩn, tựa hồ muốn chạy gấp đến gặp Vũ Thần.

Gặp mặt sao? Vũ Thần do dự một chút, nói: “Tôi ngày mai có việc nên không đi làm, cho nên không được đâu. Hôm khác đi.” Vũ Thần cũng không phải cố ý cự tuyệt Phương Trạch, mà là ba cậu đã nói sẽ kiểm tra toàn diện cho thai nhi liền xin cho cậu một ngày phép.

“Vậy sao? Được rồi. Anh sẽ gọi điện cho em. Ngủ ngon.” Phương Trạch vẫn có chút thất vọng hỏi lại một cậu. Lúc Vũ Thần sắp cúp máy thì Phương Trạch lại vội vàng nói: “Nếu ngày mai sau khi xong việc thì buổi tối gọi cho anh được không? Anh rất nhớ em.” Lời nói của Phương Trạch lộ chút chán nản, câu cuối cùng kia lại làm cho xương cốt người ta mềm nhũn ra.

“Ờ, biết. Anh cũng mau ngủ đi. Tôi cúp máy.” Vũ Thần sửng sốt một chút, tuy rằng không phải lần đầu tiên nghe lời ngon tiếng ngọt của Phương Trạch, nhưng vẫn là không thể quen, điều này làm cho cậu càng muốn mau chóng cúp điện thoại.

“Em không nhớ anh sao?”

Vũ Thần không nghĩ rằng Phương Trạch còn có thể hỏi lại, làm cho da đầu cậu có chút tê tê, bỗng nhiên phun ra ba chữ: “Có, một chút.”

“A, thật không? Tốt lắm, ngày mai anh chờ điện thoại của em.”

“Ừ, ngủ ngon.”

Vũ Thần tắt máy, trong lòng có chút bất an.

Rõ ràng mấy ngày nay nhớ anh ta muốn chết, mỗi ngày đều nhìn di động, vì anh ta mà chờ một cuộc điện thoại. Nhưng hiện tại thật nực cười, cứ như vậy nhẹ nhàng cúp điện thoại, rốt cuộc đây là chuyện gì a?

Vũ Thần không rõ ràng lắm tình trạng hiện tại của cậu và Phương Trạch có phải là kiểu mà người yêu nên có hay không. Chẳng lẽ bởi vì không biểu đạt tình cảm của mình, nên mới xuất hiện tình hình không nóng không lạnh như bây giờ sao? Chẳng lẽ muốn nhiệt tình hơn một chút? Nhưng nghĩ lại thì, nếu lộ ra tình cảm của mình chẳng phải lại bị anh ta ăn sạch sẽ sao…

Nếu nói ra chuyện đứa bé, có thể xuất hiện biến cố lớn gì không? Anh ta có thể bội tình bạc nghĩa hay không? Sau đó giống như cha nuôi mình, một mình nuôi lớn một đứa nhỏ… TMD, cái đó với trò diễn người mẹ độc thân có gì khác nhau chứ?

Quái thật! Ông đây vì cái gì lại có thể mang thai a… Vũ Thần suy nghĩ một vòng, càng làm cho vấn đề rối rắm thêm.

Luẩn quẩn đến cùng, cậu vẫn không chống lại được nên đành đi ngủ.

… …

Buổi sáng hôm sau Vũ Phong gọi Vũ Thần dậy. Bởi vì mãi tối khuya hôm qua mới ngủ nên cậu nhùng nhằng nửa ngày mới rời giường.

Vốn đang buồn ngủ, nhưng khi đánh răng thì cái cảm giác nôn nao kia lại khiến cho tất cả những chuyện dang dở kia biến sạch.

Chờ cậu rửa mặt xong, nhìn thấy ba cậu ăn sáng, cậu cũng thuận tay cầm một lát bánh mì  nướng, vừa mới chuẩn bị ăn đã bị ba cậu gọi giật lại.

“Con quên là phải kiểm tra sao? Đồ ăn của con có rồi. Mau chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi.” Vũ Phong tựa hồ gấp không thể chờ, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi thúc giục Vũ Thần đi.

Vũ Thần ngồi trên xe mới kịp phản ứng lại, không phải kiểm tra là đi bệnh viện sao? Kiểm tra một người đàn ông mang thai sao?

“Ba, có nhầm lẫn gì không? Nói là đi kiểm tra, việc con mang thai phỏng chừng toàn bộ thế giới đều biết. Không phải sẽ coi như hết sao? Con cũng không có bị vấn đề gì lớn mà.” Không chừng còn có thể bị bắt đi làm đối tượng nghiên cứu thực nghiệm ấy chứ, mấu chốt là loại kỳ văn dị sự(1) này mà mọi người biết được thì không phải sẽ không có một ngày sống bình thường yên ổn sao?

Nhưng mà câu trả lời của Vũ Phong lập tức xua tan nghi ngờ của Vũ Thần: “Đừng lo, ba nói Dịch An giúp rồi, cả thiết bị dụng cụ cũng có luôn. Cho nên bây giờ chúng ta tới nhà cậu ấy, người ngoài sẽ không biết.”

Vũ Thần nghe xong không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Cái gì? Dịch An ở nhà chuẩn bị mấy dụng cụ siêu âm B?” Cậu ta không phải làm ở khoa não sao? Sao lại nhảy sang phụ sản? Hơn nữa, mấy thứ dụng cụ này để ở nhà không có vấn đề gì sao?

“Kỳ thật ba cũng băn khoăn, bởi vì mang con đi bệnh viện kiểm tra là không thể được rồi, ba chỉ có thể nhờ Dịch An, không nghĩ tới cậu ta lại đáp ứng ngay, dụng cụ dùng xong sẽ trả lại, không có gì đáng ngại. Cũng như vậy, phòng sinh cũng chuẩn bị tốt lắm.”

Vũ Thần chỉ cảm thấy trước mắt một luồng ánh sáng trắng, làm cho cậu như trên mây, vội nói: “A! Phòng sinh sao?”

“Ngạc nhiên làm gì? Còn muốn giống chuột túi sao, cho đứa bé sống trong túi? Vả lại cũng không nhất định là đỡ đẻ.” Vũ Phong bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.

“Vậy thứ kia để làm gì?”

“Nạo thai a… Con trai, con không thấy mình ngốc sao. Chuyện mang thai còn không nói cho Phương Trạch biết?” Vũ Phong mấy ngày nay hỏi đi hỏi lại chuyện này, nhưng thấy Vũ Thần không có hứng nói lại thôi, hiện tại có cơ hội liền muốn biết kết quả, đứa bé nếu không cần thì có thể giải quyết sớm.

“Đừng vội Việc này không phải là khó mở miệng sao? Kỳ văn dị sự, đây là chuyện kỳ quái, không để con chuẩn bị trước rồi hãy nói sau sao?” Vũ Thần sao lại không lo chuyện này, nhưng chuyện như vậy đối với bất cứ người nào mà nói, đều khó có thể mở miệng.

“Sẽ cho con thời gian, nhưng phải nói mau a, đừng để đứa bé sinh ra mà vẫn chưa có mở miệng đâu.” Vũ Phong vui đùa, nhưng vẫn thật lòng lo lắng kết quả cuối cùng.

“Vâng, con biết.”

Đối với chuyện đứa bé, kỳ thật Vũ Thần rất mờ mịt. Đầu tiên là bởi vì cậu là một người đàn ông, sinh em bé đã chịu đựng áp lực rất lớn trong lòng rồi; mà thứ hai thì lại quyết định bởi thái độ của Phương Trạch. Vũ Thần rất khó tưởng tượng cuộc sống của con mình sau này, vì vậy đứa bé phải nhất định sống cùng Phương Trạch, còn là bởi vì Phương Trạch cũng muốn đứa bé này… Có lẽ không có đứa bé này, cậu và Phương Trạch nhìn sẽ hòa hợp một ít… Nếu không có đứa bé này thì cậu có thể ở bên Phương Trạch…

Trong lòng Vũ Thần chẳng biết vì sao bắt đầu sinh ra ý niệm phải kết thúc sinh mệnh bé bỏng trong bụng.

Vì để cho mình không miên man suy nghĩ những chuyện sẽ xảy ra sau đó, Vũ Thần đành phải nói chuyện phiếm với ba cậu để phân tán lực chú ý, lại thuận tiện tìm hiểu thêm về cuộc kiểm tra để chuẩn bị tâm lý.

Xe đi về hướng ngoại thành, phong cảnh bên đường làm Vũ Thần cảm thấy quen thuộc.

Hình như đây là hướng tới nhà Phương Trạch… Nhưng cũng khó trách, dường như ở nơi này đều là người có tiền…

Vùng ngoại thành có vài khu biệt thự, lúc Vũ Phong mở xe bước xuống, Vũ Thần lắp bắp kinh hãi bởi vì cậu biết được nhà Phương Trạch ở gần đây, hơn nữa là cùng một khu.

Điều này làm cho cậu có ý nghĩ muốn gọi điện cho Phương Trạch. Cậu do dự nửa ngày cũng chưa quyết định được, mà Vũ Phong đã lái xe vào sân nhà Dịch An, cho nên cuối cùng cậu bỏ qua ý nghĩ trong đầu này.

Vũ Thần xuống xe thì thấy Dịch An đứng ở cửa.

Dịch An không đeo kính gọng bạc mà đeo kính râm màu đen, áo sơ mi màu lam nhạt với quần vải cùng màu khiến cho Dịch An vốn lạnh lùng lại xuất hiện một chút thoải mái như ánh mặt trời. Cách ăn mặc tùy ý này làm cho người ta cảm giác không giống Dịch An mọi khi, đơn giản mà hào phóng, hơn nữa gương mặt đẹp trai làm cho Dịch An lộ ra vẻ đẹp cùng lực hấp dẫn mà người trẻ tuổi bình thường không có được.

Kỳ thật, Vũ Thần chưa từng chú ý nhiều tới Dịch An, mà nhìn nhà của Dịch An thì cậu lại không khỏi thổn thức một chút. Quả nhiên đúng là tám lạng nửa cân với Phương Trạch, có cần thiết phải ở nơi như vậy không?

Ba người tự nhiên chào hỏi nhau rồi đi luôn vào vấn đề chính.

Dịch An dùng một phòng rất lớn làm phòng sinh, bên cạnh cũng không thiếu những thiết bị cấp cứu. Vũ Thần sau khi xem xong thì tặc lưỡi, thật sự có chút không đứng vững. Kiểu này khiến Vũ Thần có cảm giác ngày sinh nở của cậu không còn xa.

Nghĩ đến việc sinh nở, Vũ Thần không thể không suy nghĩ một chút, đây là việc ‘sinh’ đứa bé.

Như vậy là sinh ở nơi này ư? Vũ Thần vẫn không hỏi Vũ Phong vấn đề này, nhưng cứ nghĩ đến việc ‘sinh’ thì trong lòng cậu lại không được tự nhiên.

Theo góp ý của em Ngạo, từ giờ ta sẽ chú thích ở dưới, những ai đọc bằng di động thông cảm nhé.

 Chú thích:

(1)   Kỳ văn dị sự: kỳ trong kỳ lạ, dị trong khác thường, quái dị. Nôn na cụm từ  này là chỉ sự việc kỳ lạ tới mức khó tin.

 

.:End 28:.