Thật không dễ dàng gì mới có thể nhìn thấy con gái của mình sau mấy nghìn năm xa cách. Nàng đã từng là đứa con tôi yêu quý nhất, hoạt bát đáng yêu, thích ca hát nhảy múa, không sợ hãi uy quyền của tôi, từng giây từng phút đều đi theo tôi, không giống các vị thần khác gọi tôi là Thần hậu, mà lại vô cùng thân thiết gọi tôi một tiếng mẹ. Tôi cũng yêu con gái của mình giống như vậy, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này đến cho nàng. Trong vô số đêm cô tịch dài đằng đẵng, tiếng hát cùng giọng nói nhỏ nhẹ của nàng đã làm tan biến mọi phiền muộn của tôi. 

Khi đó, Hephaestus vì vấn đề hôn nhân mà suốt một thời gian dài luôn rầu rĩ không vui; Ares giống như toàn thân mọc đầy gai nhọn, mỗi ngày không gây sự với tôi thì toàn thân khó chịu; mà Eileithyia thì rõ ràng không thích Olympus, căn bản không có việc gì sẽ không đến, ở một mình dưới trần gian dường như còn thật sự vui vẻ; ngoại trừ Hebe, tôi còn có thể yêu quý ai được chứ? Dù sao, tôi cũng không có sở thích đi tìm các mỹ thiếu niên mây mưa luyến ái. 

Nhưng đứa trẻ này, đứa trẻ được tôi yêu thương như đôi mắt của chính mình, cuối cùng lại tàn nhẫn đâm một dao vào tim tôi. Ngay cả khi tôi bị Zeus phản bội cũng không cảm thấy thống khổ như vậy. Nàng yêu Heracles, đứa trẻ do Alcmene sinh ra, cố chấp gả cho hắn, mặc cho tôi khổ sở khuyên bảo, đe nẹt hăm dọa cũng không chịu thay đổi chủ ý. Trái lại Zeus vô cùng vui vẻ, Zeus ước gì cái đứa con riêng này của mình có thể cưới được một nữ thần. Cho dù đứa con riêng này được sủng ái, trong huyết quản của hắn có chảy dòng máu của thần thế nào đi nữa, chung quy hắn vẫn là người, cuối cùng vẫn phải chết. Nếu có thể cưới được nữ thần thanh xuân làm vợ, hắn có thể trường sinh bất lão.

Tôi làm sao có thể cho phép loại chuyện như thế này xảy ra. Từ lúc hắn còn nhỏ tôi đã vô cùng chán ghét. Zeus có vô số con riêng, tôi đều lặng lẽ nhẫn nại, cùng lắm chỉ đi tìm mẹ của bọn chúng trút giận mà thôi. Nhưng cái tên bán thần này, nay lúc hắn còn nhỏ đã lừa dối bú trộm sữa của tôi, nhận được vô số thần lực không nói, sau đó lại thường xuyên đối nghịch với tôi, dương dương đắc ý tuyên truyền mười hai công lao của mình, cuối cùng còn khiến Zeus muốn đưa hắn lên Olympus.

Tôi làm sao có thể chịu được cảnh con gái của mình phải gả cho cái kẻ như thế, giống như một người mẹ tuyệt đối không khoan nhượng việc đứa con gái được nuông chiều từ bé của mình gả cho một tên nhà quê, nhìn thì trung hậu thật thà, nhưng kỳ thực nội tâm lại gian xảo không ai sánh bằng, còn giết vô số người thân của thuộc hạ của tôi và đối nghịch với tôi. Ghê tởm nhất chính là hắn là quan hệ bừa bãi không chỉ với cả nam và nữ mà còn cả thú vật. Tôi đâu có ăn no dửng mỡ mà đem con gái mình gả cho cái loại người như hắn.

Vì thế giữa tôi và Zeus đã xảy ra tranh cãi vô cùng kịch liệt, tạo ra vô số trận chiến tranh lạnh, nhưng cuối cùng Hebe nhân lúc tôi và Zeus khốn khổ tranh chấp bỏ trốn, chỉ lưu lại cho tôi lời nói rằng tôi không hiểu tình yêu là gì.

Tôi bị chọc tức khiến suýt nữa thổ huyết.

Sau đó tôi đã làm những gì? Ước chừng cũng không khác biệt với trong sách vở của loài người. Trong sách vở của loài người nói tôi đố kỵ với đứa bé sơ sinh Heracles, phái rắn độc cắn chết hắn. Chuyện này cũng không phải giả, tuy nhiên các chi tiết có chút chênh lệch, nói chung chính xác là tôi thừa dịp Heracles bị vợ mình làm cho hấp hối, tạm thời biến thành đứa trẻ ở lại Olympus dưỡng thương, tôi đã liên hiệp với thần gió muốn giết chết hắn. Cuối cùng chỉ vì Hebe mật báo cùng liều mạng ngăn cản mà thất bại.

Zeus nổi giận đùng đùng, đối với tôi trừng phạt vô cùng tàn khốc. Khi tôi bị treo ngược, tôi cũng không biết tôi phẫn nộ vì chồng mình cay nghiệt vô tình hay buồn khổ vì bị con gái mình phản bội. Nàng luôn miệng nói rằng tôi không hiểu gì về tình yêu, không hiểu yêu một người, lại càng không thương nàng. Nếu như tôi không thương nàng, căn bản sẽ không bận tâm nàng gả cho ai. Cái đứa trẻ ngu ngốc này, được tôi bảo vệ quá tốt, chỉ biết mọi thứ trong cái thế giới này đều tốt đẹp, Zeus và các vị thần khác đều sủng ái nàng, lại không nhận ra mình chỉ là một quân cờ lung lạc lòng người, bị Zeus mang đi để trấn an mấy đứa con riêng của mình. Xưa nay tôi cũng không tin cái tên vũ phu kia sẽ đỗi xử tốt với nàng, phải biết rằng, hắn luôn cho rằng Olympus là kẻ thù của hắn.

Nghĩ tới đây tôi không khỏi nở một nụ cười ảm đạm, nhưng ngay lập tức tôi kìm lại được. Nỗi đau đớn như trong quá khứ cũng không đến như mong đợi, cũng có thể do tôi sớm quyết tâm buông bỏ mọi thứ. Chí ít tôi vẫn còn một đứa con, hoặc cũng có thể là hai đứa không ruồng bỏ tôi. Hơn nữa, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không biết Ares nói Hebe phụng mệnh Zeus tới khuyên tôi nhượng bộ là thật hay giả. Ít nhất, lần gặp lại này, trên gương mặt của nàng không có một chút oán hận, hơn nữa nhìn tới nhìn lui cũng không tệ lắm, tôi cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Đối với chồng mình, tôi có những oán hận vô cùng tận, mặc dù bây giờ đã phai nhạt rất nhiều, nhưng đối với con gái, không có bất kỳ yêu cầu quá lớn nào, mà chỉ cần bọn chúng sống thật tốt là được.

Nhân lúc tôi đang miên man suy nghĩ về hồi ức cũ, Ares đã lôi kéo tôi điên cuồng chạy đi thật xa. Tôi thật hoài nghi nó đã dùng phép thuật rút ngắn khoảng cách, bởi vì chỉ trong mấy phút, chúng tôi đã từ khu dân cư đông đúc nhộn nhịp đến chốn rừng rậm không một bóng người. Sắc trời đang tối dần, đứng ở trong rừng cây u ám âm trầm này, bầu trời trên đỉnh đầu bị cây cối rậm rạp đan vào nhau che kín, một vài tia nắng mặt chiều xuyên qua kẽ hở của tầng tầng lớp lá chiếu xuống mặt đất tràn đầy lá rụng và cỏ dại, nhìn như những vệt máu đỏ tươi, khiến tôi không khỏi rùng mình. Từng trải qua chuyện không vui ở Âm phủ, tôi đối với mọi thứ tối đen như mực đã tạo thành bóng ma trong lòng.

"Tại sao con lại kéo ta như thể có lửa sau lưng vậy? Thật vất cả mới có thể nhìn thấy Hebe, ta còn muốn hỏi con bé sống có tốt hay không?"

Tôi oán trách nói, tức giận nhìn vẻ mặt khó coi của Ares. Nhắc đến tôi lại cảm thấy sầu não, bởi vì hiện tại thân thể của tôi vẫn thuộc về loài người, cho nên về mặt sức mạnh tôi không thể chống lại thằng bé. Hơn nữa, chỉ bàn về sức chiến đấu, khắp Olympus thật không thể tìm ra kẻ nào có thể sánh với tên gia hỏa Ares, dù sao nó cũng là Chiến thần. Mỗi lần đấu với Athena đều thua nhiều thắng ít, đơn giản vì nó chưa bao giờ nghĩ đến, đối phương là nữ thần trí tuệ, không dùng vũ lực vẫn có thể thắng.

"Nàng có gì tốt?! Tùy hứng bỏ trốn cùng cái tên bán thần, mà cái tên kia có tính cách ra sao cũng không biết, chỉ cả tin vào lời đồn đãi của kẻ khác, sau đó lại phản bội người hại người bị lưu đày xuống trần gian, người không nên coi nàng là con gái của mình nữa".

Ares khinh thường nói, thấy tôi xoa xoa tay cánh tay, cởi áo khoác trùm lên người tôi, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi: "Hera, tuy con nguyện ý vẫn bảo hộ người, nhưng thân thể của con người chung quy vẫn quá yếu đuối. Người thực sự nên suy nghĩ đến việc tạm thời trở về Olympus một lần? Chí ít cũng nên thu hồi thân thể thuộc về nữ thần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người sẽ bị bệnh, sẽ bị thương hoặc còn có thể bị chết".

"Không, ta tình nguyện bị bệnh cũng không muốn trở về, ta không muốn ở gần Zeus. Chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt luôn tự cho là đúng đã đủ chán ghét rồi. Không thể khiến hắn vịn vào lý do trở về này mà bắt ta cầu xin tha thứ được".

Tôi tức giận nói, mặc dù không thể nói chuyện với con gái của mình có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể vì việc này mà lại chọc tức đứa con trai thật vất vả mới kéo về được về phía mình. Hài, bất kể như thế nào, tôi vẫn là tôi, mặc kệ hoàn cảnh nào cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, theo bản năng vẫn chọn phía có lợi cho bản thân. E rằng về điểm này Zeus nói không sai, có đôi khi sự lạnh lùng của tôi khiến người khác phải khiếp sợ.

"Vừa rồi bộ dạng của người không phải là khóc hết nước mắt khi bị ép rời đi hay sao? Khi đó còn không ngại việc nàng tới làm thuyết khách?"

Ares hừ một tiếng. 

"Nhắc tới mới nhớ. Đại thiếu gia, căn bản là Hebe chưa kịp nói gì. Con làm sao biết nàng tới thuyết phục ta trở về nhận lỗi?".

Đối với quấy nhiễu này của Ares tôi có chút khó hiểu, mặc dù trong lòng đã loáng thoáng biết là vì sao. Cho tới tận bây giờ nó vẫn không thích đứa em gái này, bởi vì con bé gả cho một tên bán thần. Ở phương diện này, Ares không hổ là con trai của tôi, cực kỳ chán ghét những những tên có huyết thống lẫn lộn giữa thần và người, khinh miệt gọi bọn chúng là tạp chủng. Cũng bởi vì nguyên nhân này Ares đã đắc tội với vô số các vị thần, càng chọc tức Zeus. Sở dĩ Ares luôn gây khó dễ cho Athena, bởi vì không quen nhìn nàng thân cận cùng con người, trong lòng trực tiếp quy nàng với những kẻ phản bội, nhất thời khiến Olympus chó gà không yên chìm trong ngọn lửa chiến tranh. Cẩn thận nghĩ lại, khi đó tôi cũng không thích nó, phần lớn cũng vì nguyên nhân này, bởi vậy mà khiến tôi lúc nào cũng phải thu dọn tàn cục cho nó.

Quả nhiên. nghe được tôi nói như vậy, Ares lập tức nổi giận, hung hăng hất tay tôi ra, đi tới trước một cái vây, một cước đá bay cái cây đai thụ vô cùng cứng cáp kia: "Con biết mà, mặc kệ nàng đối với người ra sao, người vẫn không nỡ buông bỏ, luôn coi nàng là đứa con gái ngoan. Hera, người luôn luôn như vậy, chỉ cần đã thích, thì sẽ luôn tha thứ dù đối phương có gây ra bất kỳ lỗi lầm nào. Nếu như đã không thích, bất kể có nịnh nọt lấy lòng người ra sao đều vô dụng! Đến tột cùng người nghĩ cái gì, Zeus đối xử với người như vậy, nhưng người vẫn luôn nhẫn nhịn. Hay người giống như lời của các vị thần khác, người tham luyến quyền lực của địa vị Thần hậu".

"Đã là lúc nào rồi, con còn nói những lời vớ vẩn như vậy, cái bản lĩnh nói bậy bạ của con mới trước sau như một".

Tôi cũng nổi giận, ném qua một tia lửa nhỏ, đốt cháy ống quần của Ares, nhìn nó luống cuống dập lửa, trong lòng vừa tức vừa buồn cười: "Con thật sự cho rằng có thể tùy tiên cầm lấy tay ta chạy tới chạy lui sao, nếu ta đã không muốn, chỉ bằng con, ngay cả một vạt áo của ta cũng đừng suy chuyển được, đừng lấy cái danh Chiến thần tới dọa ta".

Nó cau mày bắt đầu suy nghĩ, tôi thở dài, quay đầu tìm đường thoát ra khỏi khu rừng. Trời rất nhanh tối, tôi không muốn qua đêm trong khu rừng này. Đi được khoảng mười mét, Ares vẫn chưa suy nghĩ xong, tôi lấy tay che mặt, thật không nên mong đợi về chỉ số IQ và EQ của Ares.

"Đợi đã, ý của người là, cuối cùng người, người chọn cùng, cùng con?"

Ares có chút lắp bắp hỏi, tôi quay đầu nhìn lại, thấy nó như một đứa trẻ đơn thuần, trên mặt còn chút ửng đỏ.

Tôi ho khan, che giấu ngẩng đầu: "Nếu đã nói quên tất cả mọi chuyện trước đây, mặc kệ Hebe tới để làm gì, chí ít nàng vẫn nhìn ta không nói gì. Mà ta chỉ cần xác định nàng sống thật tốt là được. Nàng đã trưởng thành, đã lập gia đình, không cần người làm mẹ như ta đây chỉ chỉ trỏ trỏ".

"Con cũng trưởng thành rồi..", Ares bất mãn oán giận.

"Đủ rồi, sợ ta đi với nàng, nên nắm tay ta bỏ trốn, đây là biểu hiện của việc trưởng thành sao, con càng lớn càng giật lùi".

Tôi trừng mắt liếc nó một cái, vươn tay với nó.

"Nàng sẽ không tìm được chúng ta, chỉ cần chúng ta có ý định tránh nàng. Hài, ta còn chưa biết nàng tới để làm gì. Thôi tìm một chỗ kín đáo, chúng ta tạm thời trốn tránh. Zeus sẽ không cố chấp như vậy, nếu không tìm được câu trả lời của ta, hắn sẽ chỉ biết thẹn quá hóa giận giả bộ ta không tồn tại".

Không biết Ares đang nghĩ cái gì, khi tôi còn phân tích tình cảnh sau này, bỗng nhiên nó nhào tới, đè ngã tôi xuống đất, gắt gao đè xuống không cho tôi đứng lên, tôi cảm thấy đầu khớp xương của mình sắp nứt gãy, một người thường như tôi đây làm sao chịu được sự hành hạ của đại gia Ares như thế này chứ!.

"Buông ra, để cho ta đứng lên".

Nghiêm khắc gõ đầu Ares, vẻ mặt của nó phức tạp nhìn tôi, như là muốn nói nhưng không thể tìm được lời nào để nói: "Hera, xin lỗi, con".

Xin lỗi cái gì tôi không có cơ hội được biết, bởi vì một giây sau một thanh chùy sắt khổng lồ được ném tới, nếu không phải chúng tôi nhanh như chớp, thì đã trở thành một đống thịt băm. Tôi không ngừng nhìn cái thanh chùy sắt này ngẩn người, sao nó lại quen mắt như vậy?

"Ares, ngươi đang làm cái gì".

Một tiếng gầm vang lên, tôi nhìn thấy một đứa con trai khác của tôi xông ra, chân thấp chân cao chạy về phía chúng tôi, trên mặt bừng bừng lửa giận, ngươi hiền lành một khi tức giận sẽ khiến vô cùng dọa người, tôi cũng bị giật mình.

"Sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này, ngươi vẫn cho là có thể trốn đi được sao! Thằng khốn!".

Khi Hephaestus mắng, tôi nghi ngờ nhìn nó rồi nhìn Ares, trong đầu lại nhớ lại tình cảnh khi bắt gian tại giường Ares và Aphrodite, Hephaestus cũng không có vẻ mặt đáng sợ như vậy, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Một mặt, Zeus cấm các vị thần khác đến gần tôi, một mặt lại không ngừng phái những đứa con của chúng tôi tới, không phải đầu óc của hắn xảy ra vấn đề, hay già rồi nên lú lẫn chứ?".