Không có kẻ nào có thể phản kháng lại cơn thịnh nộ của Zeus, kể cả tôi. Rất khó khăn gượng gạo duy trì không ngã xuống. Trong nháy mắt thật sự tôi rất sợ, chỉ cần hắn mong muốn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì đối với tôi, sẽ không có vị thần nào cầu xin sự tha thứ, mà cũng không có có vị thần nào kháng nghị nói như vậy là không công bằng. Hắn là thần vương, vạn sự vạn vật phải xoay quanh ý muốn của hắn. Trong thế giới của hắn không tồn tại sự công bằng. Lúc con người đối mặt với cuộc hôn nhân đổ vỡ, có thể thưa kiện với tòa án, mỗi người dựa theo lý lẽ riêng tranh luận đòi quyền lợi cho bản thân mình. Nhưng trong cuộc hôn nhân của tôi không thể tồn tại những việc này. Chỉ cần chồng tôi mất hứng, có thể tùy ý thu hồi tất cả, tôi không có cách nào phản kháng, trừ khi tôi có thể mở ra một cuộc chiến quyền lực lần nữa. Không thể nói đùa, nếu loại chuyện này dễ dàng như vậy, Zeus đã bị các vị thần không phục tùng hắn đánh đổ mười ngàn lần rồi.

Chúng tôi đều không phải loài người, cho nên tất cả luật pháp chuẩn mực không thể áp dụng lên người chúng tôi. Ít nhất dựa theo chuẩn mực của loài người, vì bảo vệ hôn nhân của chính mình, mà có thể đoạt sinh mạng của người khác, không thể tha thứ được thì phải? Không có bất cứ kẻ nào trách cứ tôi không nên tổn thương những cô gái vô tội đáng thương kia, thậm chí ở thời điểm tâm tình của tôi tốt có thể tha cho các nàng một mạng, các nàng còn cảm kích quỳ xuống hôn váy tôi. Nhứng đứa trẻ bị tôi đuổi giết hãm hại đến tan cửa nát nhà, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước tôi, nở nụ cười dối trá thề quên hết tất cả thù oán khi xưa.

Đầu tiên chúng tôi là Zeus và Hera, thần vương và thần hậu, sau đó mới là vợ chồng, đại đa số thời điểm, tôi nhớ là chúng tôi đều quên mất điều này.

"Làm sao vậy, Hera, nàng oán hận ta sao? Bởi vì ta đày linh hồn tình nhân của nàng không biết tới nơi nào sao?"

Zeus thấy tôi một mực không nói, châm chọc hỏi, cố tình kéo dài chữ "Tình nhân", chắc hẳn bây giờ ngoại trừ tràn đầy sự tức giận vì bị lừa dối, trong lòng hắn cũng có một chút vui vẻ. Bởi vì trong vô số lần cãi vã, lúc tôi trách cứ hắn thường dùng một lý do đơn giản nhất "Ta không bao giờ phản bội hôn nhân, ngươi có thể làm được như vậy sao!" Bây giờ thì hay rồi, hắn thấy tôi rốt cuộc cũng công khai, mọi người sẽ cùng nhau hùa vào phỉ nhổ tôi.

"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc ngươi đã làm gì anh ấy? Nếu ngươi dám làm tổn thương anh ấy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi".

Tôi vô cảm trả lời, hắn trợn mắt nhìn tôi, cười khó tin.

"Tha thứ cho ta! Tha thứ cho ta? Thật không hổ danh là nàng, Hera, cho dù là vậy nàng cũng không chịu cúi đầu, không cầu xin ta tha thứ. Có những lúc ta thật sự hoài nghi, rốt cục trái tim nàng làm bằng cái gì, cúi đầu trước ta là chuyện còn khó hơn cái chết đúng không! Nàng vĩnh viễn đều như vậy, vĩnh viễn cao cao tại thượng không bao giờ sai. Trừ quyền lực, địa vị, nàng còn để ý cái gì nữa? À, đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất, vì người phàm kia, nàng đều không cần những thứ này, thật là một tình yêu vĩ đại, vô cùng vĩ đại!"

"Tại sao phải cúi đầu. Đối với ta chuyện như vậy người làm rất nhiều lần nhưng ngươi có dừng lại không? Coi như ta rất yêu những người khác, nhưng ta cũng chưa bao giờ trèo lên giường của hắn, càng không cùng hắn ta sinh ra một đống con riêng".

Tôi chanh chua nói, biết rõ như vậy kết quả chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng chỉ cần đối mặt với Zeus, mọi bình tĩnh và lý trí của tôi đều biến mất trong nháy mắt, càng nhìn thấy hắn nổi giận đùng đùng, tôi càng cảm thấy sảng khoái.

"Cho đến bây giờ ta chưa bao giờ vì tình nhân nào mà tự sát. Càng không vì tình nhân nào mà ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng không cần. Nếu ta không cản nàng lại, nàng sẽ làm cái gì, vì một người phàm cúi đầu với Hades, ôm đùi hắn ta khổ sở khẩn cầu sao. Nàng là vợ ta, trừ ta ra, tuyệt đối không cho phép nàng được quỳ gối khom lưng đối với bất kỳ vị thần nào. Hera, ta ban cho nàng địa vị và quyền lực của thần hậu, không phải là để khiến ta mất sạch mặt mũi".

Hắn giận giữ đánh nát một khối nham thạch lớn, bên người sấm sét chói lóa bắn ra vang dội, trong nháy mắt, tựa hồ như tiếng gió không ngừng nghẹn ngào mấy vạn năm trong Âm Phủ cũng ngừng lại, trong cơn thịnh nộ của hắn mà hoảng sợ im lặng. Nếu không phải tôi hiểu rõ hắn, tôi thật sự sẽ cho là hắn đang ghen. Giống như hắn biết hết tất cả về tôi, tôi cũng biết tất cả về hắn. Chẳng qua đơn thuần hắn vì việc bản thân thua kém người khác mà thẹn quá hóa giận, bởi vì hắn không cho phép mình thất bại trước bất kỳ kẻ nào, vĩnh viễn hắn phải là người thắng, vĩnh viễn phải khiến mọi sinh vật phải kính sợ.

Tôi yên lặng mà chỗng đỡ, đã đến mức này, nói gì cũng đều vô dụng, tâm tình vô cùng tồi tệ, không muốn cùng hắn nói chuyện. Đột nhiên cảm giác tất cả không có vấn đề gì, hắn muốn làm gì cũng được.

Hắn thấy tôi không trả lời, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, tức giận giơ tay lên, nhưng cuối cùng lại đổi sang hướng khác, đánh ra một cái hố lớn cách tôi không xa. Cả người hắn bốc lên một luồng khói trắng, buông lời trách móc.

"Lần này ta sẽ không làm gì cả, nàng thích biến thành quỷ hồn chốn Âm Phủ, tốt lắm, nàng cứ ở lại nơi này mà sống cho tốt. Lúc nào suy nghĩ rõ ràng cầu ta tha thứ, lại lần nữa từ bên trong đi ra.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn cười nhạt.

"Đúng, ta sẽ tha thứ cho nàng, giống như ban đầu ta lập lời thề với Styx, bất kể nàng làm cái gì ta cũng đều tha thứ, cho dù tất cả các vị thần ngay lập tức sẽ biết, vợ ta vì một người phàm mà tự sát để xuống Âm Phủ, ta vẫn sẽ tha thứ cho nàng. Cho nên, nhìn vào sự khoan hồng hiếm có này, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt ta".

Hắn nổi giận đùng đùng nói xong, nổi lên một trận cuồng phong, vươn thẳng lên, đảo mắt đã biến mất, để tôi lại một mình, cảm thấy mọi việc phát sinh trước mắt giống hệt như một cơn ác mộng.

Nói thật, tôi không nghĩ rằng Zeus sẽ làm như vậy. Trước kia hắn cũng vì một ít chuyện mà tức giận với tôi, nhưng cuối cùng cũng không làm được gì cả, vì chỉ cần đưa ra chứng cứ chỉ trích hắn lại một lần nữa phản bội tôi. Giống như đại đa số đàn ông người phàm, hắn cũng sẽ chột dạ, xệ mặt dùng từ ngữ ngon ngọt dỗ dành tôi, nói rằng chẳng qua là nhất thời phong lưu, ở trong lòng hắn chì có mình tôi là người đàn bà hắn yêu nhất. Sau đó chúng tôi sẽ tạm thời sống chung hòa bình mấy ngày, cho đến khi bùng nổ trận cãi vã kịch liệt tiếp theo, tôi gào thét, hắn nổi giận đùng đùng, sau đó tùy tiện chạy đến một địa phương nào đó, tùy tiện tìm một nữ thần hay một người đàn bà nào đó, tìm ở chỗ các nàng sự thuận theo mà ở chỗ tôi chưa bao giờ có.

Thật nực cười, thời điểm chưa chính thức kết hôn với hắn, chúng tôi đều biết rõ nhau. Hắn biết tôi trời sinh tính tình đố kỵ, tính khí nỏng nảy. Còn tôi biết từ trước đến giờ hắn luôn phong lưu, đời sống thối nát đến mức độ cao nhất, mà chúng tôi kết hôn vẫn kết hôn, ban đầu rốt cuộc là cái gì đã khiến chúng tôi đưa ra quyết định như vậy? Cẩn thẩn suy nghĩ lại, tôi cũng không thể nhớ rõ lý do tại sao tôi lại yêu hắn. Chẳng lẽ tôi cũng bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng cho nên đầu óc trở lên mê muội?

Cho nên tôi rất bạch liên hoa nói một câu, vốn không muốn tổn thương bất kỳ người nào mới làm như vậy, tại sao kết quả lại khiến cho mọi thứ hỏng bét? Tôi mất đi Đông Tử, thậm chí không biết Zeus sẽ làm gì anh ấy. Vì tôi "Phản bội" mà Zeus tức giận, sợ rằng trong thời gian ngắn tôi đừng mong trở về mặt đất. Mặc dù chuyện trong nhà đã có an bài, tôi sẽ không lo lắng bố mẹ Hàn Tiểu Nhạc và mẹ Đông Tử sẽ phát hiện tất cả việc này. Nhưng tôi nghĩ đến bọn nhỏ, bọn chúng vốn không được Zeus cưng chiều, mà Zeus lại hay thích giận cá chém thớt. Vạn nhất vì tôi mà vô duyên vô cớ khiến cho bọn chúng bị Zeus mắng trước mặt chúng thần, mất hết mặt mũi. Ôi, trời đất, tôi là một bà mẹ ích kỷ, cho đến bây giờ tôi đều không nghĩ lo nghĩ cho bọn chúng. Sớm biết như vậy vừa rồi nên cúi đầu với Zeus, nói mấy câu xin lỗi.

"Hera"

Có người ở sau lưng thấp giọng gọi tôi. Tôi vội vàng lau nước mắt không biết từ lúc nào ngưng đọng nơi khóe mắt, cất giấu mọi yếu mềm. Vô luận thế nào, tôi đều không thể để cho bất kỳ vị thần nào thấy bộ mặt hối hận của mình. Zeus thường xuyên nói với tôi rằng lòng tự tôn ngưng kết thành quái vật, có lẽ lần này hắn thật sự không sai.

Người đàn ông mặc trang phục màu đen đi ra từ trong bóng tối, sắc mặt ảm đảm đến đáng sợ. Nếu như đứng im, anh ấy sẽ cùng bóng tối xung quanh hòa thành một thể. Tôi có chút kinh ngạc tiến lên một bước, không nghĩ tới anh ấy lại chủ động rời cung điện của mình.

"Hades, không nghĩ tới là ngài".

Nhìn một mớ hỗn độn xung quanh, tôi có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng: "Xin lỗi, đã khiến cho anh chê cười, còn đập phá đồ đạc nhà anh".

Anh ấy nhíu mày, giống như không nhận ra tôi: "Hera, em làm sao vậy, bị đả kích sao?".

"Không, em rất tốt, rất tốt, loại chuyện này, sớm đã trở thành thói quen, ngài không phải không biết".

Tôi qua loa phất phất tay, dù là toàn bộ thế giới đều biết tôi và Zeus lại lần nữa bất hòa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận trước mặt người thứ ba.

"Em nói xin lỗi với ta, từ lúc em ra đời đến nay, em chưa bao giờ nói hai chữ này".

Anh ấy quan sát tôi từ trên xuống đưới, ánh mắt u ám không rõ ràng, biểu tình nghiêm túc đến trình độ xơ xác tiêu điều. Nếu như đó không phải anh của tôi, nếu không phải từ nhỏ đến lớn chúng tôi cùng nhau lớn lên, tôi sẽ cảm thấy anh ấy thật khủng khiếp: "Ngài đã biết, em làm loài người hai mươi sáu năm, có thể có chút biến hóa nho nhỏ".

"Em không phải rất xem thường loài người sao? Tại sao ta nghe thấy lời được lời đồn đãi rằng em vì một người phàm mà buông bỏ thân phận thần hậu, thậm chí không tiếc tự sát để tới Âm Phủ".

Anh ấy chỉ ra quá khứ của tôi, không nhịn được phất tay sửa chữa phục hồi tất cả những thứ đồ bị đánh hỏng, chậm rãi đi về phía trước: "Thậm chí ngay cả em cũng bắt đầu tìm tình nhân, không trách mấy năm nay người tự sát vì hôn nhân không thuận ngày càng nhiều".

"Bản lĩnh nói đùa của ngài một chút cũng không tiến bộ, vẫn nhạt nhẽo như vậy". Không muốn cùng anh ấy thảo luận về chủ đề này, tôi hít một hơi: "Vợ của ngài sao rồi? Trải qua lâu như vậy, các người vẫn còn ở riêng sao? Không phải em có ý gì, ngài không hổ là anh cả của Zeus và Poseidon, làm chuyện gì cũng giống y hệt nhau. Con gái của thần mùa xuân đấy, nàng sao có thể thích Âm Phủ. Nếu để ngài ở cung điện trên Olympus ngày ngày bị phơi nắng, ngài có thể vui vẻ được sao?"

Anh ấy ngay cả lông mày cũng không động một cái, phỏng đoán trừ tôi ra, toàn bộ thế giới cũng không có người thứ hai dám đối với chuyện năm đó của anh ấy có phát biểu bất kỳ bình luận nào. Đức hạnh cả đời của Hades rất tốt đẹp, nhưng không biết tại sao lại làm ra loại chuyện ngu xuẩn này. Tôi cảm thấy sẽ không có nữ thần nào muốn bị bắt tới Âm Phủ, gần như không thể lên mặt đất, không được phép gặp mẹ mình. Cũng bởi vì anh ấy là minh vương lên cho nên không ai dám nói bất kỳ điều gì, nếu đổi lại là một vị thần khác, đã sớm bị nữ thần đất đai đẩy ra ngoài đánh chết.

"Đừng rảnh rỗi để ý đến việc của ta, hãy suy nghĩ bản thân nên làm sao cho tốt đi". Hades lạnh lùng liếc nhìn tôi, "Ta không hy vọng các ngươi đánh nhau một đường từ Olympus xuống tới tận Âm Phủ, ban đầu vì chủ động né tránh tất cả những thứ này nên ta mới chủ động đến nơi này, vẫn không để cho ta yên tĩnh một chút sao".

"Ngài muôn đời là trai tơ, khó trách không cua được cô nàng". Tôi thẹn quá hóa giận, trề môi nói.

Anh ấy khẽ lắc đầu: "Hera, xem ra em còn chưa ý thức được mình sai ở chỗ nào. Nhớ lại thời điểm chúng ta đều ở Olympus, em và Zeus không phải như vậy. Đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, ngoại trừ không ngừng cãi vã, tình cảm của các người biến mất từ lúc nào chứ?"

"Ồ, cái gì vậy, sao ngài bỗng nhiên biến thành chuyên gia tình cảm vậy. Là sao thì là như thế, chẳng qua em chỉ ở Âm Phủ lâu một chút thôi, anh quản chuyện của chúng em làm cái gì. Nhắc tới em còn muốn hỏi ngài, linh hồn của Hà Cảnh Đông rốt cuộc ra sao?"

Trên gương mặt tái nhợt của Hades không có nửa điểm cao hứng: "Hera, ta không muốn em và ta mắc phải cùng một sai lầm, suy nghĩ cho kỹ đi, tại sao, ban đầu tại sao em và Zeus lại biến thành như vậy, suy nghĩ cho kỹ một chút..."

"Còn có thể suy nghĩ cái gì. Đây là chuyện của em và hắn, ngài bớt xen vào chuyện của người khác đi. Bây giờ, chỉ cần nói cho em biết, linh hồn của Hà Cảnh Đông ở nơi nào! Rốt cuộc Zeus đã làm gì hắn".

Nóng nảy gào thét với anh ấy, tôi không nhớ lần luống cuống gần nhất là từ bao giờ. Bỗng nhiên nhìn gương mặt không gợn sóng của Hades thật đáng hận, anh ấy dựa vào cái gì mà chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, anh ấy căn bản cái gì cũng không biết.

Anh ấy cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn tôi, giống như nhìn một đứa trẻ đang tranh cãi vô lý, thậm chí còn có chút thương hại. 

"Muốn đem linh hồn người phàm kia trở về sao? Rất đơn giản, Hera, cùng ta đánh cuộc một trận. Chỉ cần cuối cùng em thắng, ta sẽ đem linh hồn nhân loại kia trả lại cho em, tùy em xử trí".

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, người luôn chú trọng quy tắc như Hades lại có thể nói ra những điều như vậy sao, quả thực khiến cho người khác phải kinh ngạc. Ánh mắt đen tối của anh ấy luôn dọa người, không có bất kỳ tình cảm, khiến tôi không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng không có lựa chọn khác, tôi thiếu Hà Cảnh Đông một mạng, tôi phải đưa anh ấy về.

"Được, em đáp ứng ngài"