Cái gọi là suy nghĩ và hiện thực đôi khi cách nhau rất xa, cũng có khi chỉ cần cố gắng đều có thể đạt được.

Tuyết Ly đã suy nghĩ rất nhiều, cô muốn trả thù nhưng cuối cùng lại thấy phân vân, hai người đó đã từng là người thân nhất của cô tuy họ phản bội nhưng cuối cùng cô lại chẳng thể hoàn toàn trách họ, là do cô không biết cách giữ gìn hạnh phúc của mình nên để mọi việc đi đến ngày hôm nay. Vì thế nên cô phân vân không biết nên làm sao cho đúng. Mà càng đau đầu hơn là cô quên mất thân hình này mới có năm tuổi, dù cô có cố gắng đến mấy thì cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, có thể làm được gì đây?

Ảo não lắc đầu, mọi việc hãy thuận theo tự nhiên đi, mọi việc không phải cô muốn là được.

“ Tuyết Ly, em đừng buồn lần sau sẽ khá hơn thôi mà.” Mông Hy hướng ánh mắt đầy quan tâm về phía Tuyết Ly, chắc con bé không làm được bài kiển tra hôm nay đây mà.

“ Đúng đấy, em còn nhỏ như vậy nên không ai trách em đâu.” Thư Niệm lấy gương trải lại mái tóc hơi dối vì lúc nãy làm bài không được nên gãi đầu hoài của mình. Kiểm tra đúng là tổn hại nhan sắc mà.

“ em không sao.” Tuyết Ly phát hiện việc mình ảo não không vui trong mắt hai người này lại vì không làm được bài kiển tra.

Từ hồi cô bắt đầu vào học đến giờ cũng đã qua một tháng rồi, hầu hết mọi thứ với cô đều đã quen thuộc, cô còn có thêm một cô “ bạn thân” tên Thư Niệm. Cô bé này cái gì cũng tốt chỉ là ảnh hưởng của ba mẹ nghệ sĩ mà lúc nào cũng luôn để ý vẻ mề ngoài sao cho bản thân thực hoàn mĩ, nhiều khi nhìn cô mà Tuyết Ly một người không hay để ý vẻ bề ngoài thấy rất đau đầu.

“ Ơ, nhưng lúc nãy chị thấy em viết nhiều lắm mà.” Mông Hy nghi hoặc.

“ Không phải em viết lung tung vào bài làm đấy chứ?” Thư Niệm lo lắng. Thầy dậy toán khó tính lắm đó, để bị nêu tên trước lớp thực không tốt. Nhất là để lại ấn tượng không tốt với thầy là tội lỗi to lớn. Được rồi, cô còn lâu mới thừa nhận cô đang quan trong hóa vấn đề vì mê thầy giáo đẹp trai đâu.

“ Không ạ.” Đương nhiên là cô làm được hết. Đến toán lớn 5 mà cô còn không làm được thì thực uổng công bao nhiêu năm sống trên đời.

“ Thôi không nói vấn đề vớ vẩn này nữa, chiều nay hai người có rảnh không?”

“ Không có việc gì hết.” Cuộc sống của Mông Hy chỉ có gói gọn trong ba từ Ăn và Ngủ, chẳng có gì mà không bận.

“ Em cũng vậy.” Cái tên Dạ Thiên kia mấy hôm nay không biết bận cái gì mà không còn kéo cô đi theo kè kè nữa. Quả là cuộc đời tốt đẹp.

“vậy chiều nay qua nhà mình chơi đi, ba mẹ hôm nay đi vắng ở nhà rất chán… Nha.. được không.?” Thư Niệm làm nũng, chiêu này ở nhà cô áp dụng với ba mẹ đều thành 100 phần trăm.

“ Được, đưa địa chỉ cho mình chiều mình qua.” Nói rồi Mông Hy quay qua Tuyết Ly. “ Em ở nhà đợi đi, chiều chị qua đón em.” Cô sợ hai bác không cho Tuyết Ly đi, nhất là cái tên Anh họ khó tính kia. Sau khi quen với Tuyết Ly hình tượng anh họ trong lòng cô bé đẫ thẳng tắp tụt xuống.

“Như vậy cũng được ạ.”

“ Hai người đồng ý rồi đấy nhé!” Thư Niệm nở nụ cười thực to, biết ngay là chiêu này lúc nào cũng vô địch mà. Hôm nọ cũng có một người tỏng lớp đến mời Tuyết Ly đến nhà dự tiệc tối gì đó nhưng em ấy không đi đâu, nay lại đồng ý đến nhà cô nha.

Tuyết Ly mà biết suy nghĩ trong lòng Thư Niệm bây giờ chắc chỉ có nước ngửa đầu lên trời cảm thán, Đúng là trẻ con. Mấy hôm trước cô từ chối vì khẳng định tên kia sẽ không cho cô đi, hôm nay đồng ý vì tên kia bận chắc không có cơ hội ngăn cản mà thôi.

“ Một lời đã định.”

“ mà moi người có thấy thầy dậy toán gần đây rất lạ không?” Thư Niệm mờ ám hỏi.

“ Lạ gì?” Mông Hy vốn ghét toán nên thầy cũng bị vạ lây theo.

“ Thầy gần đây ăn mặt đẹp hơn này, trông cũng như trẻ ra vậy.” cúi lại gần Thư Niệm nói nhỏ. “ Hôm nọ mình còn thấy bên cạnh thầy có một cô gái rất xinh đẹp nha. Hai người nói xem có phải thầy đang hẹn hò không.”

“ Xì, thầy không phải ế không ai thèm lấy ak. Lão khó tính như vậy ai thèm lấy chứ.” Nguyệt Mông Hy khinh thường.

“ Không phải khó tính. Cậu không thấy như vậy rất lãnh khốc ak.” Trai đẹp phải như lạnh một chút mới lắm gái theo.

“ Vâng, thì Lãnh nên chẳng ma nào thèm. Cậu cứ nói xem mùa đông mà vác thêm cục băng bên cạch mà chết rét à.”

“ Oa, sao cậu có thể nói thần tượng của mình như vậy. Tôi này không thể tha thứ! Cậu mau đứng lại cho mình.”

Nhìn hai cô bé đang đuổi bắt trong lớn Tuyết Ly nở nụ cười, tuổi trẻ thực đẹp. Chỉ có trẻ con mới có thể vô lo vô nghĩ như vậy. Chỉ có tuổi trẻ mới có thể vui vẻ không phải lo lắng đến những người xung quanh, theo đuổi mong muốn của mình.

Mà nói đến thầy dạy toán, chính là cái tên Doãn khiêm hôm nọ cô gặp tại phòng hiệu trưởng. Không hiểu sao cảm giác mỗi lần của cô khi nhìn thấy tên đó rất lạ, nhất là ánh mắt của tên đó khi nhìn cô, trong đó mang theo nghi hoặc, khó hiểu còn thêm một chút quyến luyến mà cô không thể hiểu rõ. Giống như đang thông qua cô để nhìn một người khác vậy. Thực không hề thoải mái gì.

Lại nói đến Dạ Thiên gần đây vì công việc y bận tối mắt tối mũi không có nhiều thời gian để ý đến bảo bối của mình. Kế hoạch của y đang diễn ra y tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào dù là nhỏ nhất.

“ Lô hàng thế nào rồi?”

“ Đã được đưa đến nơi an toàn, bên đối tác rất hài lòng với chất lượng lần này.”

“ Vậy phía bên biên cảnh thì sao?”

“ Chủ nhân yên tâm, không có sơ hở gì.” Lần này là tự hắn ra tay có thể có sơ hở sao?

Lười biếng đưa mắt nhìn người đang đứng đối diện, Dạ Thiên hừ lạnh, tên này làm việc ngày càng ngông cuồng. Nhưng cũng vì ngông cuồng này của hắn mà Dạ Thiên luôn thấy yên tâm, chỉ có người có tài thực sự mới có tư cách để ngông cuồng trước mặt hắn.

Ám là một trong 3 thuộc hạ đắc lực nhất của hắn. Người cũng như tên Ám chuyên phụ trách những việc diễn ra trong bóng tối, theo lời đồi thổi trong giới thì hắn chính là một tên biến thái lấy việc hành hạ con mồi sống không bằng chết làm thú vui. Hắn dường như sống không tình cảm, không người thân. Không ai biết được tên thật hay khuôn mặt thật của Ám, hay những ai “ may mắn” biết được thì đều đã “ hạnh phúc” đi gặp diêm vương đàm đạo chuyện nhân sinh cả rồi.

Vậy nên Ám tuyệt đối là một bí ẩn.

“ Có việc?” Nhìn vẻ do dự trên mặt Ám Dạ Thiên hơi nhíu mày.

“Người chủ nhân muốn theo dõi có liên quan đến Huyền Môn.”

“ Huyền Môn.” Ánh mắt Dạ Thiên có chút thay đổi. “ Sao cô ta lại có liên quan đến bên đấy?”

“ Nghe nói là con riêng của Cố môn chủ mới nhận về.”

Cố Môn chủ Huyền Môn – Huyền Lại nổi tiếng phong lưu nhưng về phần con nối dõi lại vô cùng ít ỏi, người con trai là môn chủ hiện giờ thì không có thêm ai nữa. Nghe nói là sau khi Huyền Mặc ra đời thì bị chính phu nhân của mình ám sát, tuy may mắn giữ được mạng nhưng khiến lão mất đi khả năng “ đẻ trứng” . Nay tự nhiên lại xuất hiện thêm một đứa con gái thế nào cũng cưng như cưng vàng, vận dụng chút hơi tàn còn lại giúp đỡ cô ta.

“ Mặc có phản ứng gì?” Đáng tiếc nếu như hắn cùng Huyền Lại là kẻ thù không đội trời chung thì Mặc lại là bằng hữu hiếm có của hắn.

“ Huyền Môn chủ nói mọi việc tùy chúng ta sử lý, y sẽ không nhúng tay vào.”

Ngẫm nghĩ thêm một chút Ám nói:

“ Chủ nhân, liệu có cần loại bỏ cô ta?” Một người thanh niên tầm hai tư hai năm tuổi, gương mặt điểm trai hiền lành nhưng lúc này trong ánh mắt lại lóe lên thích thú cùng sát khí nồng đậm tựa như lấy mạng một người đối với y là cả một kiệt tác nghệ thuật vậy. Vô cùng hứng thú.

Lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly Dạ Thiên nhếch môi nở nụ cười. Săn bắt con mồi không chỉ ở kết quả mà còn là cả quá trình, hưởng thụ cả quá trình đó nhìn con mồi dẫy dụa trước khi chết mới là tuyệt vời nhất.

“ Không cần lấy mạng của cô ta vội.” Cô ta không còn lấy ai chơi đùa cùng mào nhỏ của hắn.

Có chút thất vọng nhưng người thanh niên nhanh chóng nở nụ cười, liếm đôi môi khô khốc y bắt đầu suy tình nên làm gì. “ Vậy ..”

“ Tự giải quyết. việc nhỏ không cần làm phiền ta.”

“ Vâng.” Ý đuổi khách rõ ràng như vậy y còn không đi quả thực phí bao nhiều năm lăn lộn trên ‘ giang hồ.’ : “ Vậy thuộc hạ xin cáo lui.”

Người ta nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con nhưng chỉ có những kẻ ngu ngốc mới tự cho mình là tài giỏi đối mặt với nguy hiểm như vậy. Chỉ có những kẻ quanh năm sống trong máu tanh mới hiểu được như thế nào là tuyệt vọng, như thế nào là sống không bằng chết. và cũng chỉ có những kẻ đó mới có thể hiểu được cách từng bước từng bước săn bắt con mồi như thế nào là tốt nhất.

Bước đầu tiên đó là khiến con mồi không còn nơi nào để dựa vào, không có lối thoát chính là lúc dễ lợi dụng nhất. Con mồi của y – đều không có cơ hội chạy thoát.