Ân Vô Chấp đúng là đồ dốt nát.

Khương Ngộ âu sầu nghĩ, đây thực sự là vị Hoàng đế nghìn năm có một hay sao? Lịch sử truyền miệng là thật ư? Sao khác hẳn với tưởng tượng của y thế này.

Mãi không nghe thấy lời đáp, Ân Vô Chấp bèn quay mặt lại nhìn Khương Ngộ.

Y đang lẳng lặng tựa người trên ghế, trông như đang ngủ.

"...".

Mọi cảm xúc được biểu lộ để thăm dò đều bị chặn lại cả rồi.

Av sầm mặt lau người, thay quần áo sạch rồi đi thẳng ra ngoài.

"Đứng lại".

Ân Vô Chấp dừng bước.

"Trẫm không thích".

"...!Không thích Cốc Thái y làm thế với người ư?".

"Ừm".

Những suy nghĩ bị đè nén trong lòng tan thành mây khói, Ân Vô Chấp quay lại thật nhanh, nghiêm mặt hỏi: "Thế sao người không từ chối?".

Sao không từ chối?

Lúc đầu y thấy không cần tự đi nên mới thử, mà y cũng thích được đưa đi mà, cảm giác như đang bay vậy.

Sau đó bị ép giơ tay thì chỉ thấy mệt, nói mấy câu mà không có tác dụng, cũng lười hạch tội.

Tang Phê bắt đầu nghĩ, có phải mình hơi lười biếng quá nên đám hạ nhân mới nghĩ mình dễ bắt nạt?

Không thể để chuyện này tiếp diễn được, phải giáng tội thôi.

"Họ nói ý tưởng đó là của ngươi, giường trong điện cũng là ngươi cho chuyển hết ra ngoài".

"...".

Nghĩa là y không từ chối vì đã biết ý tưởng là của hắn ư?

Ý tưởng của hắn, Khương Ngộ cũng biết hắn muốn tốt cho y, nên dù không thích Cốc Yến thì vẫn chịu thử.

"Thế thì dễ rồi".

Ân Vô Chấp cũng không muốn hạch hỏi nữa, bởi thế thì trông hắn chẳng khác nào kẻ hẹp hòi tính toán chi li.

Hắn nhìn xuống Khương Ngộ từ trên cao, bắt đầu đổi chủ đề: "Bệ hạ cũng tới đây để tắm à?".

"...".

Chứ sao nữa.

Tang Phê nói: "Trẫm muốn giáng tội".

"Thôi".

Thấy y muốn giáng tội kẻ khác vì mình, biểu cảm trên mặt Ân Vô Chấp thả lỏng, tự tay cởi quần áo cho y: "Thần cũng đâu muốn truy cứu, không sao đâu".

"...??".

Tang Phê vất vả ngẫm nghĩ, rồi lại phát hiện mình không hiểu hắn đang nói gì.

Để sắp xếp lại các ý xem.

Ân Vô Chấp hỏi y tại sao không từ chối, Tang Phê nghĩ không phải mình không từ chối, mà là ai cũng thấy chuyện đó tốt cho y nên chẳng thèm nghe lời y.

Tang Phê được ôm ra khỏi đống quần áo, trần như nhộng.

Vẫn còn đang nghĩ...

Vì vậy nên y chuẩn bị giáng tội, kẻ cầm đầu là Ân Vô Chấp, tất nhiên y phải hạch tội Ân Vô Chấp trước tiên.

Tang Phê được thả xuống ao, dòng nước ấm áp bao quanh cơ thể y, y vẫn còn đang nghĩ: sau đó Ân Vô Chấp nói rằng, thế thì, không sao.

...

Thế thì, không sao.

Sắp xếp lại lần nữa, lúc đầu Ân Vô Chấp hỏi y sao không từ chối...

Ân Vô Chấp nói thế thì không sao.

Vấn đề nằm ở đâu?

Những ý nghĩ dần quấn lại với nhau như mớ bòng bong.

Vẻ mặt Tang Phê trống rỗng.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Sao Ân Vô Chấp phải nói thế thì không sao? Lại còn nói hắn không muốn truy cứu, sao mình phải truy cứu?

Ân Vô Chấp ngồi cạnh ao, dùng tay vén mái tóc dài của y ra phía trước.

Tóc Khương Ngộ xõa tung, mềm mại, khi được nhấc lên thì để lộ cái cổ thẳng tắp và bờ vai thon gầy.

Giờ kẻ này không thích cử động, nhưng có lẽ nhờ công sức tập luyện khi xưa mà dáng vóc vẫn rất đẹp, dù chỉ ngồi đây thôi nhưng cũng đã lộ vẻ tao nhã và phóng khoáng.

Hắn nhoài người lên nhìn mặt Khương Ngộ, nhẹ giọng nói: "Ban nãy thần không nên nổi giận với bệ hạ".

"?".

Còn chưa gỡ xong một mớ bòng bong mà mớ khác lại kéo tới rồi.

Ân Vô Chấp nổi giận với y à?

Tang Phê lại ngẫm nghĩ.

Ân Vô Chấp nảy sinh xích mích với Cốc Thái y, nhất định đòi giúp y bước, y bảo không muốn, Ân Vô Chấp nói chuyện này do hắn quyết định.

Ừm, chắc đó là đoạn nổi giận đấy.

"Muốn phạt".

Vụ trước chưa rõ thì thôi đi, lấy vụ này làm quy chuẩn, thì kẻ phải chịu phạt chính là Ân Vô Chấp.

"...!Thì phạt đi".

Ân Vô Chấp lấy khăn mặt đắp lên vai y, vừa dội nước vừa hỏi: "Phạt roi hay phạt quỳ?".

Tang Phê chỉ muốn ấn đầu hắn xuống nước mà rửa cho sạch, ngày nào cũng nghĩ ba cái chuyện xấu xa.

Nhưng y thực sự lười cử động.

"Đầu".

Ân Vô Chấp: "?".

"Nhúng xuống nước".

"...".

Ân Vô Chấp nhìn nửa người dưới vẫn chìm trong nước của y: "Sao người lại thế nhỉ".

Tang Phê nhắm hai mắt: "Đừng để trẫm phải nói đến lần thứ hai".

Vốn y muốn ép Ân Vô Chấp giết mình, giờ xem ra hắn đã được đối đãi tốt quá rồi nên mới nghĩ ở bên mình là muốn làm gì thì làm.

...!Rốt cuộc sai ở đâu thế nhỉ.

Rõ ràng có đánh rồi, có phạt rồi, cũng có hạ nhục rồi.

Sao nhuệ khí của hắn vẫn chưa bị mài mòn?

"Thế này ư?".

Tang Phê cụp mắt, thiếu niên đã nhúng nửa đầu vào trong nước.

...!Thực ra cũng không phải nhuệ khí không hề bị mài mòn.

"Nhúng hết xuống đi, không được lên tiếng".

Thôi, chỉ trách mình có ý tưởng không tốt, lại chẳng trông coi người ta, nên y mới bị Cốc Thái y bắt mất.

Đứng ở góc độ của Khương Ngộ, người y thích không thích y, lại nghĩ cách để ép y dính vào với một người đàn ông mà y không thích...!Giận cũng phải.

Ân Vô Chấp vừa nhúng đầu xuống vừa không nhịn được mà tự trách, càng nghĩ càng thấy mình quả là tội to bằng trời.

Hắn mở mắt trong làn nước, tầm nhìn không mấy rõ ràng, chỉ thấy được những mảng sắc màu rõ rệt – trừ màu trắng nõn thì chỉ có màu hồng nhạt ưng ửng.

Hắn lại nhắm mắt, xung quanh trở thành tối đen.

Phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Chẳng biết bao lâu sau, Tang Phê mở miệng: "Được rồi".

Ân Vô Chấp không nhúc nhích.

Tang Phê: ".".

Không muốn phải tự tay nhấc hắn ra đâu.

Có khi ý trời đã muốn Ân Vô Chấp chết chìm, hắn chết rồi, Tang Phê cũng sẽ tự sát.

Ào.

Lại là tiếng người nổi lên mặt nước, Ân Vô Chấp hít một hơi sâu, may là hắn rèn nhịn thở tốt chứ nếu không chắc chết thật rồi.

Hắn lau nước trên mặt, vì ngạt thở và nước nóng nên khuôn mặt đỏ bừng, khác hẳn với màu da vùng cổ.

"Người muốn kì cọ không?".

"Ừm".

Ân Vô Chấp không để bụng chuyện bị ép nhúng đầu, xoay người cầm chiếc khăn mềm mại rồi đến hầu hạ y.

Từ đầu đến cuối Tang Phê rất thản nhiên, để mặc hắn lau từng ngóc ngách một.

Ân Vô Chấp vẫn cứ im lặng lau, đến khi thả người ta xuống nước thêm lần nữa thì chỉ thấy một luồng khí nóng bốc từ dưới lên tận đỉnh đầu.

Khi đã xong xuôi, Tang Phê lại trôi trên nước một chốc, còn Ân Vô Chấp thì tự lo cho mình – đi lau khô mái tóc ướt nhẹp chẳng hạn.

Mọi chuyện đã thỏa đáng, Ân Vô Chấp lại thay quần áo mới cho Khương Ngộ rồi ôm y về.

Tang Phê đã ngâm nước tới độ ngất ngây, vùi trong lòng hắn ngáp một cái: "Chuyện hôm nay, trẫm không muốn lặp lại nữa".

Ân Vô Chấp nhân cơ hội giải thích: "Thần không bảo hắn ta giúp người đâu".

Và cũng không hề giao người vào tay một tên đàn ông khác.

Tang Phê lại ngẩn ra: "Chẳng phải ý tưởng là của ngươi à?".

"Vâng, đúng là của thần, nhưng tự hắn ta giúp người đấy chứ".

Dứt lời, Ân Vô Chấp bảo đảm với y: "Sau này không có chuyện đó nữa đâu".

Sẽ không giao người cho kẻ khác trông coi, để người tức giận thêm lần nào nữa.

Nghe hắn nói vậy, Tang Phê cũng yên tâm.

Giờ y không động đậy nổi, vừa thoáng cử động đã thấy mệt vô cùng, cảm giác như hai ba ngày nữa cũng chẳng gượng dậy được.

Khi được Ân Vô Chấp ôm về tẩm điện, y đã rơi vào mộng đẹp.

Trong nháy mắt, Ân Vô Chấp nghĩ: liệu y sống thế này có ý nghĩa gì hay không? Ngày nào cũng chỉ ăn rồi ngủ, lại không thích hoạt động, như thể dửng dưng với vạn sự của thế gian.

Vàng bạc châu báu, quyền lực và nhan sắc, thêm cả dục vọng ăn uống mà con người nào cũng sở hữu.

Dường như không đáng kể.

Hắn ngồi cạnh long sàng, cẩn thận lau mái tóc dài cho y.

Thôi thì có sao, trong lòng y vẫn còn Ân Vô Chấp, dù y chỉ muốn Ân Vô Chấp ghét mình...!nhưng ít nhất, trên thế gian này vẫn có thứ đáng để y lưu tâm.

Nghĩa là vẫn còn hi vọng.

Lau được một nửa, hắn chợt nhớ tới điều gì mà đứng dậy bước ra ngoài, đến lúc quay lại đã cầm thêm một hộp cao hoa quế trong tay.

Hắn vốn định vứt đi, nhưng chợt nghĩ dường như Khương Ngộ rất thích nó, bèn lặng lẽ giữ lại.

Sau đó đúng là Khương Ngộ trách phạt hắn vì việc này thật.

Ân Vô Chấp còn đang nghĩ có lẽ hắn phải cho người điều chế lại sớm thôi, nhưng hắn không ngờ, Khương Ngộ có vẻ rất thích mà sau này lại hoàn toàn quên đi, chẳng bao giờ mở miệng nhắc tới nữa.

Thứ y rất thích mà cũng chẳng có ý nghĩa gì, có sở hữu hay không cũng chẳng sao.

Ân Vô Chấp cầm cao hương về, xoa trong lòng bàn tay, tỉ mỉ thoa đều lên tóc y.

Thực ra cao hoa quế cũng chẳng phải thứ đầu tiên bị đối xử với cách thức như vậy.

Cả bánh trứng nữa, rõ là rất thích, nhưng bị ép ăn món khác cũng chẳng sao.

Người mà y không thích, chuyện mà y không thích, bị ép đối diện cũng chẳng sao, dù có kháng cự mà thấy không hiệu quả thì cũng sẽ mặc kệ.

Y không kháng cự vô ích.

"Thưa Thế tử".

Bên cạnh có giọng người vang lên, là Tề Hãn Miểu.

"Cứ giao việc này cho tì nữ làm đi ạ".

Lão nhắc tới mái tóc của Khương Ngộ.

Mái tóc dài và dày thế này, lau một hai canh giờ cũng chưa khô, phải để người hầu làm chứ.

Lão chỉ lo Ân Vô Chấp lo hết việc này tới việc kia thì sẽ mệt.

"Hôm nay ta không bận".

Ân Vô Chấp nói.

"Để ta thử xem, nếu mệt thì sẽ gọi tì nữ sau".

Tề Hãn Miểu thở dài: "Khổ cho điện hạ rồi".

Ân Vô Chấp ngồi trước long sàng, kiên nhẫn lau mái tóc ướt sũng kia.

Sau đó hắn luồn năm ngón tay vào chân tóc, lướt qua những sợi tóc bóng loáng lành lạnh, nhanh chóng đi tới tận ngọn tóc.

Mọc tốt thật.

Ân Vô Chấp giơ tay chọc một cái lên chóp mũi trắng bóc.

May là hắn không phải cao hương, cũng không phải bánh trứng, mà là thứ thực sự được y để tâm tới.

Rốt cuộc Diêu Thái hậu đã nói gì và làm gì với người...

Ân Vô Chấp quỳ cạnh long sàng, vuốt mái tóc dài của y xuống dưới cằm, ngửi mùi hương ngọt ngào thoang thoảng ấy.

Sớm muộn sẽ có ngày hắn tháo gỡ khúc mắc của Khương Ngộ, để y biết, trên cõi đời này còn nhiều thứ đáng để lưu tâm.

Trước khi đi, hắn gọi Tề Hãn Miểu lại.

"Những cái đai mà Cốc Thái y đã dùng hôm nay đâu?".

"Bẩm điện hạ, đã cất lại rồi".

"Vứt đi".

Tề Hãn Miểu sững người, vô thức nói: "Có vẻ bệ hạ rất thích chúng".

"Làm thêm một bộ nữa".

Ân Vô Chấp đáp.

"Bộ mới".

"...!Vâng".

Chẳng còn ai quấy rầy, Tang Phê ngủ rất say.

Giấc ngủ ngọt ngào kiểu này có thể kéo dài mấy hôm liền, đến khi tỉnh lại, chẳng những tinh thần sảng khoái mà cả cốt cách thịt da dường như cũng không giống ban đầu.

Chỉ tiếc...

Hôm sau y phải lên triều.

Đến khi được về, Khương Ngộ đã héo rũ ra.

Ân Vô Chấp vội vàng nói: "Thần đã cho người làm một bộ đai mới rồi".

Tang Phê biết đai là thứ gì, y không hứng thú lắm, quay về cung lại dáo dác tìm giường.

Nhưng Ân Vô Chấp ôm y ra thẳng hành lang: "Vẫn nên cử động một chút, sẽ nhanh thôi".

Tang Phê mỏi mệt nhìn hắn, đáy mắt viết toàn những chữ không – không – không.

"...!Thế, chơi xích đu được chứ?".

Xích đu thì muốn, nhưng tấm lưới của Ân Vô Chấp phá hủy hết mọi thứ tốt đẹp rồi, y không muốn hưởng thêm lần nữa đâu.

"Không à".

Ân Vô Chấp nhìn xung quanh.

Đúng là nghịch dại rồi, hắn ra lệnh dời hết giường và bàn ghế ra ngoài, giờ chẳng thả người ta đi đâu được mà chỉ đành ôm tiếp.

"Thế...!Thần đưa bệ hạ xuất cung chơi nhé, được không?".

Tang Phê vùi mặt vào ngực hắn.

"Thần biết rồi, bệ hạ lại buồn ngủ đúng không?".

Hàng mi Tang Phê khẽ chớp, y mở nửa mắt.

Ân Vô Chấp bình tĩnh nói: "Buồn ngủ rồi chứ gì".

Tang Phê vẫn nhìn hắn, nhưng nét mặt đã dần bình an.

Đúng rồi.

Ân Vô Chấp vẫn còn muốn buộc mình và y lại với nhau: "Ngủ một lúc cũng được, nhưng khi nào dậy thì phải rèn luyện đấy nhé".

Tang Phê thả lỏng, nhắm mắt.

Tốt quá, giờ Ân Vô Chấp đã đoán được suy nghĩ của y, cứ thế này thì mai sau chắc chẳng cần mở miệng nữa.

Quá tốt.

Lời tác giả:

Ân Thế tử đang đắc ý: Ta có thể đoán đúng tâm tư người!

Sau này, phát hiện vợ không nói thêm câu nào nữa...

Ân Thế tử thất hồn lạc phách: Ta có thể đoán đúng tâm tư người....