Hà Hoa tỉnh ngộ, cũng biết mình nói những lời này không đúng trường hợp, phất tay một cái cho Tiểu Oản cùng bọn nha đầu đều đi ra ngoài, suy nghĩ phải tránh đề tài này xoay qua đề tài khác tốt, hay là giải thích một chút mới tốt.

Tiểu Bảo cũng không nhìn nàng, chỉ xoay về phía một vài chậu cỏ nhỏ đặt trên cái bàn phía trước cửa sổ của nàng nói: "Bình thường nhà người ta đều là trồng hoa, ở đây thế nào lại đặt chậu cỏ?"

"Hoa hoa cỏ cỏ cho tới bây giờ đều không phân biệt, còn nữa, đến mùa hạ, trồng dễ thu hút muỗi ong lắm, trồng cỏ sẽ không có, hơn nữa nhìn màu xanh nõn nà, trong lòng cũng nhẹ nhàng khoan khoái." Hà Hoa nói xong, suy nghĩ một chút, lại nói: "Cho nên ta không thích đồ quá mức sặc sỡ, những thứ giường mới, chăn mới trong hỉ phòng kia, tuy nói đều là cha cùng ca ca chi rất nhiều bạc để làm, thậm chí còn có gối đầu tự tay ta thêu, cũng chen vào một đóa hoa, đầy phòng phần lớn là hoa màu đỏ, làm cho ta nhớ tới đầu đầy trâm cài của Từ Nhị nãi nãi, rất lóa mắt."

Tiểu Bảo vẫn buồn bực như cũ nói: "Lúc thành thân không phải đều như vậy sao."

Hà Hoa thấy hắn còn tức giận, chỉ đành phải nói: "Đúng, chúng ta thành thân rồi, bây giờ ta là thê tử của chàng, nhà của chàng cũng là nhà của ta. Đây chính là nói, hỉ phòng ta cũng có thể làm chủ. Ta nhớ trong đồ cưới có một bộ màn trướng màu xanh với chăn đệm thanh nhã, phía trên thêu một vài đóa hoa hồng nho nhỏ, cũng phù hợp với không khí vui mừng, lúc về ta sẽ thay được không?"

Lúc này Tiểu Bảo mới xoay người lại nói: "Ta cũng cảm thấy một phòng toàn màu đỏ đến chói mắt, dù sao nàng đã nói, đó là nhà nàng, nàng không thích thì đổi thôi."

Hà Hoa hơi yên lòng, lại cầm cái chén nhỏ múc vào một chén súp đậu xanh đưa cho Tiểu Bảo nói: "Ta có nói với bọn họ rằng chàng không thích ăn cay, nhưng hôm nay sợ là ca ca cố ý đưa những món ăn chàng không thích tới trước mặt chàng rồi, xem chàng kìa ăn không được cũng để trong bụng, không thích thì nói thẳng là được, chàng ở nhà không phải như vậy sao, cần gì ở nhà ta giả bộ? Nhanh uống chút súp đậu xanh giải nhiệt đi."

Tiểu Bảo cười khổ: "Nàng cũng biết là huynh ấy cố ý, hơn nữa, nhà ta cùng nhà nàng dù sao cũng không......"

Hắn coi như cơ trí, phát hiện không đúng lập tức dừng lại, cầm thìa nhỏ đưa vào trong miệng che giấu, làm sao Hà Hoa chịu bỏ qua cơ hội này? Lập tức cũng có chút hờn tủi mà nói: "Nhà ta cùng nhà chàng dù sao cũng không giống nhau có phải hay không, chính chàng cũng rõ ràng, vậy vừa rồi cần gì phải mặt nặng mặt nhẹ với ta?"

Tiểu Bảo luống cuống, hì hà hì hục nói: "Chuyện này...... Không giống nhau, ta ở nhà nàng cùng nàng ở nhà ta, ta là nói, ta không có mặt nặng mặt nhẹ với nàng, nhà ta hiện tại cũng là nhà của nàng....."

Hà Hoa thấy mặt hắn sung huyết đỏ bừng, thở dài nói: "Ta biết, đột nhiên vào ở căn nhà mới, ta có chút không quen, cũng không phải chê chàng không tốt, ngại công công bà bà không tốt, hoặc là không xem mình là...... thê tử của chàng. Chẳng lẽ chàng không thể cho ta một chút thời gian thích ứng sao?"

Tiểu Bảo vội kéo tay nàng nói: "Là ta không tốt, ta không nên quá khắc khe với nàng như vậy."

Hà Hoa nhìn lướt qua hai tay đang nắm lại với nhau, nhớ tới đêm tân hôn trải qua có chút chút hỏng bét như vậy, thân thể cứng đờ, giật giật muốn rút tay của mình ra, Tiểu Bảo cũng có hơi lúng túng thất vọng rụt trở về.

Mặc dù vẫn không có thói quen cùng nam nhân tiếp xúc, nhưng động tác thân mật hơn cũng đã làm, nắm tay cũng không tính là cái gì......

Huống chi, mình cũng không ghét hắn, còn hạ quyết tâm muốn cùng hắn  sống tốt qua ngày. Hà Hoa móc một cái khăn tay ra, thay Tiểu Bảo lau mồ hôi trên trán hắn, hạ mí mắt xuống nói: "Bàn tay chàng đầy mồ hôi, dinh dính, nhanh ăn súp rồi rửa một cái đi."

Tiểu Bảo ném cái thìa nhỏ, bưng chén lên ồng ộc uống vào, sau đó thật nhanh rửa tay lau miệng, ngồi trở lại bên cạnh Hà Hoa nhìn nàng cười.

Người đang yêu đều trở nên ngớ ngẩn! Hà Hoa nhớ tới những lời này, khẽ cười cười, nói: "Trước kia ta có nghe qua một câu chuyện xưa, có một người kết giao hai người bạn, một người bạn ở trong đó, trước mặt bạn mình, hắn luôn tao nhã lễ độ, cũng không ở trước mặt hắn nói lời làm cho người khác tức giận, cũng không làm hành động thiếu lễ độ, mà một người bạn khác ở trước mặt bạn mình, khóc cười ồn ào tâm tình gì cũng đều có, lúc bị bạn mình nhìn thấy hắn quần áo không chỉnh tề, lôi thôi nhếch nhác cũng không quan tâm. Nếu như muốn chàng lựa chọn, chàng muốn làm bạn với người bạn thứ nhất hay là thứ hai?"

Tiểu Bảo rất nhanh trả lời: "Đương nhiên là thứ hai. Người bạn thứ nhất, người nọ ngược lại giống như là đeo mặt nạ, ẩn giấu lòng dạ của chính mình, giữa bọn họ cũng không thể coi là tri kỷ chân chính phải không?"

Hà Hoa liền cúi đầu nói: "Lúc ta còn là cô nương ở nhà đã quen tự tại không ràng buộc, thích gì ghét cái gì đều trực tiếp nói với phụ thân bọn họ. Theo lý mà nói vừa rồi ta không nên ở trước mặt chàng nói ngủ giường của chính mình thoải mái hơn......"

Tiểu Bảo chợt nghe thì lòng cũng sáng ra, hoàn toàn lĩnh ngộ phía sau chuyện xưa đó mới là chuyện chính, vội nói: "Hà Hoa, sau này nàng có cái gì cũng nói thẳng với ta, ta tuyệt đối sẽ không tức giận với nàng."

Rốt cuộc giải quyết xong!

Hà Hoa cầm tay Tiểu Bảo, cười híp mắt nói: "Tiểu Bảo, sau này chàng có chuyện cũng phải nói thẳng với ta."

Tiểu Bảo thấy nàng cười xinh xắn, lại thấy nàng chủ động đến gần mình, trong lòng vui mừng không dứt, gật đầu liên tục: "Được."

Hà Hoa cười nói: "Vậy chàng nói một chút, trước kia lúc chàng chạy thuyền, những cô gái kia trêu chọc chàng như thế nào?"

Thật giống như một tia sét kinh thiên động địa đánh xuống, Tiểu Bảo đang  bay bỗng ngây ngất ba hồn bảy vía lập tức trở về nguyên thần, hắn vội vàng cầm cây quạt ở bên cạnh phe phẩy, nói: "Trời thật nóng, ta quạt cho nàng."

Khóe miệng Hà Hoa nhếch lên, giật giật cái tay đang bị Tiểu Bảo nắm chặt, móng tay nhọn dùng sức đâm vào lòng bàn tay hắn, khẽ nhướng mày nói: "Hả?"

Da lòng bàn tay Tiểu Bảo thô ráp, chút thần công móng tay này của Hà Hoa hắn không để vào mắt, chỉ lo lắng móng tay mềm mại tinh xảo của nàng bị tổn thương, nhưng đối với từ phát ra bằng giọng mũi hơi nâng lên cùng ý cười của nàng lại cảm thấy ba phần lạnh lẽo, rõ ràng là trời đang rất nóng nhưng mồ hôi lại xuất ra lạnh cả người, vừa quạt vừa cười làm lành nói: "Không có, ta đều không để ý tới các nàng, khi đó ta còn nhỏ, các nàng đều xem ta như đứa trẻ thôi......"

Không bao lâu sau Quý Quân phái người đến tìm Tiểu Bảo nói chuyện, Tiểu Bảo như được đại xá, vèo đứng dậy chạy đến cửa, sau đó quay đầu lại ngây ngô nói: "Ta rất nhanh sẽ trở lại, tay của nàng, có đau không?"

Hà Hoa cười tủm tỉm nói: "Ngày thành thân đó chàng lấy nước hoa đào làm rượu hoa đào lừa gạt ca ca ta, chàng cho rằng ca ấy thật sự không biết sao?"

Lập tức Tiểu Bảo bày ra bộ mặt khổ qua, buồn một lát, bỗng nhiên mặt giản ra: "Binh đến tướng chặn, hắc hắc, trong tay ta có rất nhiều nhược điểm quan trọng của huynh ấy mà." Cuối cùng vô cùng nhẹ nhàng rời đi.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Oản quay lại nói Tiểu Xảo đến, Hà Hoa biết hiện tại Tiểu Xảo đang mang thai lần hai, không dễ dàng ra cửa, hẳn là biết hôm nay mình về lại mặt mới cố ý tới, vội vàng gọi nàng đi vào.

Tiểu Xảo vào cửa, đầu tiên là thăm hỏi, sau đó liền than thở nói: "Đáng hận em theo tiểu thư nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể học được nửa phần khôn ngoan của tiểu thư. Mỗi lần nói ca ca đối với em tốt như thế nào, đều chọc cho vị trong nhà kia mất hứng, không biết tiểu thư liệu có từ hay nào để khuyên giải hay không?"

Hà Hoa thấy Tiểu Oản ở một bên cũng vểnh lỗ tai lên, biết nàng nhất định là nhìn thấy Tiểu Bảo mới vừa rạng rỡ đi ra ngoài, muốn thăm dò nhưng lại ngại hỏi mình, dứt khoát lôi kéo Tiểu Xảo vào. Bỗng nhiên lại nghĩ lúc này ba người các nàng giống như là đang mở cuộc tọa đàm thảo luận thuật ngự phu (quản chồng), chỉ là nàng và Tiểu Bảo, ôi dào, tình huống đặc thù còn phức tạp, không thể nói với người ngoài. Liền cười nói: "Hai người các ngươi đều đã thành thân nhiều năm rồi, trong ngày thường nghe nói rất ít cùng trượng phu mình cáu kỉnh, nên là ta phải thỉnh giáo các ngươi mới đúng."

Vẻ mặt Tiểu Xảo vẫn buồn thiu, quỳ xuống nói: "Tiểu thư, em cũng thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Kính xin tiểu thư cho chủ ý."

Hà Hoa giật mình, vội vàng nâng Tiểu Xảo lên, nói: "Ngươi có thai, không nên hơi một tí là quỳ. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Tiểu Xảo tức giận nói: "Kiều Nương, Kiều Nương nàng ta ngày hôm trước không cẩn thận té, sau đó ca ca mời lang trung cho nàng ta, lại phát hiện nàng ta mang thai, vốn là ca ca rất vui mừng, nhưng Kiều Nương kia dám nói nếu ca ca không cưới nàng ta, nàng ta cũng không sanh, bây giờ đã quậy lật trời rồi. Em biết ngay nàng ta không phải là người tỉnh tâm, mấy năm này ca ca em một lòng vì nàng ta, nhưng nàng ta lại là một người không yên phận!"

Hà Hoa cau mày: "Ngươi từ từ nói."

Tiểu Xảo nói: "Nàng ta muốn đi mua thuốc phá thai, còn giả tình giả ý nói muốn ca ca lấy vợ, còn nói muốn rời khỏi ca ca em, thật ra thì không phải là muốn bay lên đầu cành à. Vốn là em thấy nàng ta ba năm nay cũng quy củ, còn cảm thấy nàng ta không tệ, không ngờ mới mang thai liền lộ ra bộ mặt thật, còn chưa nhất định là con trai đâu!"

Hà Hoa nghĩ đến kỳ nữ mình muốn gặp nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt đó, có chút hoài nghi nói: "Tiểu Xảo, dù là nữ tử tầm thường cũng rất coi trọng dung mạo của mình, thậm chí có vài người xem mỹ mạo của mình quan trọng hơn tính mạng. Nhất là Kiều Nương, lấy xuất thân của nàng, tư sắc đối với nàng mà nói, mặc dù mang theo phiền toái, nhưng càng là tiền vốn nàng sống yên phận. Ở vào cái loại địa phương đó có thể tự mình chuộc thân cho mình, còn có thể tự mình quả quyết hủy dung như vậy, Kiều Nương cũng không phải là loại người nông cạn đó, coi như nàng thật sự mưu đồ mọi thứ cũng không thể sử dụng loại thủ đoạn vụng về như thế. Khẳng định ca ca ngươi cùng Kiều Nương phiền não hơn ngươi nhiều, lúc này ngươi không thể lại đi kích thích bọn họ."

Tiểu Xảo ngừng lại một chút, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu thư nói rất có lý. Nhưng nàng ta vốn từ cái loại địa phương đó ra ngoài, có thể không có tâm kế sao? Bây giờ đã không có tư sắc, chỉ có ca ca em không chê nàng ta, trước kia nàng ta có thể không có biện pháp, chỉ đành phải cẩn thận làm người. Nhưng bây giờ có đứa bé, đây là đứa con đầu tiên của ca ca em, nàng ta có cái này dựa vào muốn uy hiếp ca ca em cưới nàng ta cũng rất bình thường á."

Hà Hoa quay đầu gọi Tiểu Oản, "Tiểu Oản ngươi đi xem một chút bây giờ Xưng Đà đang làm gì?"

Tiểu Xảo vội nói: "Hôm nay ca ca không có ở đây đâu. Kiều Nương nháo như vậy, làm sao ca ca có thể yên tâm?"

Đây là chuyện riêng của người ta, người bình thường không tiện nhúng tay, huống chi bây giờ nàng đã là gả cho người. Hà Hoa cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói: "Tiểu Xảo, ngươi có thành kiến với Kiều Nương, vẫn là mời Vượng Tài thẩm đi gặp Kiều Nương đi. Nếu không, lần này mời Tam Cô lúc trước làm mai cho ta cũng biết ăn nói, vừa khéo nàng ở đây, để cho nàng đi khuyên một chút cũng tốt."

Tiểu Xảo cũng biết hôm nay không thể nào để Hà Hoa đi gặp Kiều Nương được rồi, liền cởi một cái vòng tay bạc trên người xuống nói: "Ca ca không đi được, em cũng không yên lòng, kính xin tiểu thư cho nói giúp một tiếng, nhờ Vượng Tài thẩm đi một chuyến."

Hà Hoa cười nói: "Con dâu của Vượng Tài thẩm đang nghiêm chỉnh ở bên cạnh ngươi, ngươi còn để cho ta nói làm gì? Còn nữa, lấy phần tình cảm giữa ta và ngươi, ta còn muốn cái vòng tay này của ngươi hay sao?"

Vẻ mặt Tiểu Xảo nghiêm túc nói: "Đến cùng xuất thân của Kiều Nương không tốt, nếu Tiểu Oản nhờ Vượng Tài thẩm đi xem nàng ta, nói không chừng Vượng Tài thẩm có ý kiến với Tiểu Oản. Hơn nữa, chuyện này còn không biết lúc nào thì có thể thành, từ Quý gia thôn tới đây, cũng không phải là ba năm bước. Vượng Tài thẩm muốn đi qua, còn phải có nãi nãi lên tiếng mới được. Em là xin tiểu thư giúp em đi nói với nãi nãi một tiếng, cái vòng tay này là em muốn tặng cho Vượng Tài thẩm. Tình nghĩa của tiểu thư và nãi nãi, em......"

"Được rồi." Hà Hoa cắt ngang Tiểu Xảo đang thao thao bất tuyệt, nói: "Vậy còn không bằng để cho Xưng Đà đi tìm nhân vật quan trọng hơn ca ca tẩu tử ta.Tiểu Oản, ngươi thường ngày cùng Kiều Nương cũng có qua lại, đợi chút nữa mang chút điểm tâm trái cây đi xem nàng một chút."

Tiểu Xảo mừng rỡ, liên tục nói cám ơn.

Xưng Đà mướn cái tiểu viện kia rất gần, Tiểu Oản đi ra ngoài chỉ chốc lát sau, Hà Hoa liền nghe nói Xưng Đà đi cầu xin Quý Quân cùng Từ Thi Viện, bảo là muốn xin Vượng Tài thẩm.

Sau khi Tiểu Oản trở lại liền nói với Hà Hoa: "Đã khá hơn chút rồi, Kiều Nương nói nàng sẽ sanh đứa bé ra nuôi dạy thật tốt. Hiện giờ Tiểu Xảo tỷ tỷ đang ở đó chăm sóc nàng."

Tiểu Bảo thấy Hà Hoa nhíu chặt mày, liền nói: "Nàng đừng lo lắng. Nàng xem Xưng Đà cùng Tiểu Xảo là huynh muội của mình, nhạc phụ đại nhân càng đối với bọn họ không tầm thường, nghe nói mới vừa rồi di nương bảo một ma ma một nha hoàn đi qua đó đấy."

Hà Hoa sâu xa nói: "Thật ra thì ta vẫn rất tò mò rốt cuộc nàng ấy trông như thế nào, chỉ nghe nói thường ngày nàng đều đội mũ sa mới bằng lòng gặp người."

Khóe miệng Tiểu Oản bỗng nhúc nhích, thấy một cái tay của Hà Hoa để ở sau lưng khẽ giật giật, lập tức nuốt xuống lời muốn nói.

Tiểu Bảo suy nghĩ một chút nói: "Nếu nàng muốn gặp nàng ta, qua vài ngày ta phải vào trong huyện, ta nói với cha nương một tiếng, nàng cũng cùng đi, đến lúc đó đi xem một chút đi."