Chu Nam Sinh dẫn thê tử tới cửa hàng nhà mình.
Nói là cửa hàng, thật ra chỉ là một mặt tiền cửa hiệu chừng 10m2 sát đường. Trên tường và kệ treo đầy thịt khô, một nơi khác bày các loại quả vỏ cứng, ít nước. Gần cuối năm, cửa hàng nho nhỏ chật ních người chọn mua hàng. Một quầy nhỏ dựa sát bên tường, có một nam nhân chừng năm mươi tuổi đang bề bộn tính tiền, đây chính là Tống chưởng quỹ, người Chu gia mời tới, hôm nay bận rộn, ông vừa làm chưởng quỹ, vừa đảm đương tiểu nhị, công việc rối ren mà vẫn ‘nhãn quang bát phương’, trông thấy phu thê Chu Nam Sinh, cất giọng chào hỏi Chu Nam Sinh.
Chu Nam Sinh ứng một tiếng, cũng không dặn dò thê tử, vội vàng tiếp đón khách cũ, sau một trận rối loạn, người trong cửa hàng tạm thời ít đi, hắn mới giới thiệu cho thê tử.
“Tiểu Hà, đây là Tống thúc, chưỡng quỹ cửa hàng ta.”
Đường Hà chào, Tống thúc cười híp mắt đáp ứng, lại nghe Nam Sinh giới thiệu thân phận Đường Hà, trêu ghẹo nói: “Mới vừa hai người sóng vai đứng ngoài cửa hàng, ta nhìn một cái đã thấy, trong lòng nghĩ: Đây nhất định là tân nương Nam Sinh, hai người nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, không phải nhân duyên tốt Nguyệt lão định ra thì là cái gì.”
Người làm ăn há miệng có thể nói, Đường Hà đối với tán dương của Tống thúc cũng chỉ mỉm cười, nhưng mà Chu Nam Sinh nghe người bên cạnh khen thê tử mình, không nhịn được vui mừng ra mặt.
Làm ăn bận rộn, Chu Nam Sinh và Tống thúc rất nhanh lại phải tiếp khách, Chu Nam Sinh chủ ý muốn đưa nàng ra ngoài chơi, vì vậy áy này bảo nàng đợi thêm chút nữa, Đường Hà thấy hắn rút tay không ra, mình chưa bán đồ bao giờ, không thể giúp được, vì vậy lên tiếng, tự mình đi dạo.
Trên đường rất náo nhiệt.
Đường Hà chen chúc trong đám người một lúc, cảm nhận nhân dân lao động thừa dịp cuối năm mua hàng tết khao toàn gia, nhiệt tình vui vẻ. Nàng không muốn mua đồ gì, định trở lại cửa hàng, lúc xuyên qua một con hẻm, lại nhìn thấy mẹ mình và đệ đệ.
“Mẹ.” Đường Hà tiến lên chào hỏi, vừa lúc Lý thị cho người mua củ từ một nhánh hành, ngẩng đầu lên nhìn nàng, cao hứng hết sức. Đường Tiểu Sơn đang ngồi trên ghế lột vỏ củ từ, nhào tới trước mặt nàng, “Tỷ tỷ!”
“Tiểu Hà, sao con lại ở chỗ này?” Lý thị lau tay lên quần áo, đứng lên chào hỏi nữ nhi, không nhịn được sờ sờ mặt nàng, “Lâu lắm rồi ta chưa gặp Tiểu Hà, thật giống như béo lên chút.”
“…” Đường Hà nói: “Chu Nam Sinh đưa con đến, chàng đang bận rộn ở cửa hàng, con tự mình đi dạo.”
Lý thị lo lắng, “Cuối năm nhà chồng con không phải bận nhiều việc sao? Con đi ra ngoài nói thế nào với mẹ chồng?”
Đường Hà gật đầu.
“Tỷ, đệ biết cửa hàng nhà tỷ phu, đệ thấy tỷ phu ở bên trong bán thịt khô.” Nói đến thịt, Đường Tiểu Sơn theo phản xạ nuốt nước miếng.
Không thấy Chu Nam Sinh nhắc lại chuyện người nhà nàng, “Vậy đệ có chào tỷ phu không?”
“Không, mẹ nói tỷ phu bận rộn làm ăn, không nến tới quấy rầy.”
Lý thị nhìn sang khuê nữ, xoa hai tay cười nói: “Cuối năm bận rộn, ta sợ chào hỏi ảnh hưởng đến việc làm ăn nhà bọn họ.”
Đường Hà biết, mẹ nàng sợ người Chu gia hiểu lầm bọn họ cố ý tới cửa xin đồ. Lại thấy mẹ và đệ đệ trời lạnh còn phải bán rau, tay ngâm trong nước, đỏ rực lên, trong lòng nhất thời khó chiụ, “Lạnh như vậy, hai người muốn ăn ít đồ cho ấm không?”
“Không cần,” Lý thị vội vàng phất tay, “Trấn trên đồ ăn đắt đỏ, hôm nay ta đã chiên bánh dày, Tiểu Sơn và ta đều ăn no.”
Tiểu Sơn bên cạnh ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng.
Lúc này, có ba đại nương đến hỏi giá tiền củ sen, củ từ. Lý thị vội vàng cân cho người ta, Đường Tiểu Sơn thấy củ từ lột vỏ đã bán hết, ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Đường Hà ngồi chồm hỗm hỗ trợ, rau cỏ, hành tỏi, củ sen, củ từ đều dính nước, vừa đụng đến, nàng theo bản năng co rúm lại, đột nhiên có cảm giác khó chịu. Mẹ chồng ở nhà sưởi ấm, tiểu thúc đi học. Đệ đệ và mẹ nàng đang ở trên chợ, hứng gió lạnh bán rau. Mặc dù nhà chồng cũng phải trải qua giai đoạn tích lũy, nhưng nàng là người thân, chuyện đối lập này khiến nàng hết sức khổ sở.
Lý thị thu tiền rau, hết sức phấn khởi, “Buổi sáng Đại ca con kéo hàng lên chợ, còn rầu rĩ nói quá nhiều đồ, sợ bán không hết, bị ta mắng cho, sáng sớm mở hàng sao có thể nói xúi quẩy, giờ thì đắt hàng lắm. Nói con biết, nửa tháng cuối năm và tháng giêng, tiền nhà chúng ta kiếm được bằng ba bốn tháng đấy.”
Đường Tiểu Sơn cũng ha hả cười, khoa tay múa chân cho Đường Hà nhìn, “Tỷ, đệ và mẹ bán mấy ngày rồi, về nhà đếm đếm, thật nhiều tiền!”
Đường Hà vừa vui mừng vừa chua xót, “Rau nhà ta ngon, người mua dĩ nhiên nhiều.”
Lý thị cười gật đầu, “Đúng vậy, năm nay ít sương, rau mọc tốt, con nhìn xem, cây cải dầu và rau xà lách, xanh tốt mơn mởn. Sáng nay canh ba, ta và cha con dậy hái rau, vẫn còn tươi, hai giỏ lớn, bán gần hết, chỉ còn dư lại mấy cân. Đồ khác cũng bán được nhiều, đoán chừng hôm nay được dọn hàng sớm. Giờ này chắc cha con và ca tẩu đang đào củ từ, vừa lúc trở về ta có thể làm cùng.”
Đường Hà cau mày, “Làm việc liều mạng như vậy, thân thể làm sao chịu nổi.”
Lý thị khoát tay, “Không việc gì, một năm một lần tết, chỉ dựa vào mấy ngày này kiếm tiền.”
“Mẹ nói kiếm được tiền sẽ mua áo bông mới cho đệ.” Đường Tiểu Sơn phấn chấn nói chen vào, “Còn nói mua cho đệ một bộ văn phòng tứ bảo.”
“Lý thị buồn cười nhìn tiểu nhi tử, “Nhi tử ngốc này, nói liên thiên gì đây.”
Đường Hà khổ sở, vùi đầu lột vỏ cử từ. Lột gần xong, nàng tìm lý do rời đi, chạy tới tiệm vải mua mỗi người một bộ áo bông, qua cửa hàng sách mua văn phòng tứ bảo, dọc theo đường đi thấy đồ tết thích hợp, cũng chọn mua mấy bao.
Khi nàng trở lại, hai mẹ con Lý thị đã dọn hàng, sắp xếp lên xe đẩy tay. Lý thị thấy nàng mua nhiều đồ như vậy, trừng mắt lớn, “Con tiêu xài lung tung làm gì? Cha mẹ khắc có tiền! Huống chi, chúng ta cũng không cần mua quần áo mới…”
Đường Hà không nhiều lời, trực tiếp đặt đồ lên xe đẩy.
Lý thị nhìn mặt nàng nghiêm túc, miệng há ra, nhưng không nói tiếp, “Người này tính tình cứng rắn…”
Đường Tiểu Sơn vừa vui vẻ, vừa lo lắng, nhìn nương một chút, nhìn tỷ tỷ một chút, “Tỷ, mẹ giữ lại cho tỷ mấy cân củ sen và củ từ, cho tỷ mang về ăn.”
Đường Hà không cần, “Nhà Chu Nam Sinh cũng có, người giữ bán lấy tiền.”
“Sao có thể giống nhau…”
Đang nói chuyện, Chu Nam Sinh chưa thấy Đường Hà về, cho là nàng lạc đường, tìm mấy vòng trên chợ, vừa lúc tìm đến đầu hẻm, rốt cục mới thấy bọn họ.
“Mẹ,” hắn giật mình, nhìn đồ đạc trên xe đẩy tay, “Người đi bán rau ạ.”
Lý thị cười híp mắt nhìn con rể, “Đúng vậy.”
Đường Tiểu Sơn thấy hắn thật cao hứng, “Tỷ phu, mẹ và đệ mấy ngày nay đều ở đây bán rau, đệ đi qua cửa hàng nhà huynh nhìn thấy huynh!”
Chu Nam Sinh không ngờ, nhìn về Lý thị, thấy bà gật đầu thừa nhận, liền hỏi, “Sao người không gọi con?”
“Thấy con bận rộn, không muốn quấy rầy.” Lý thị nhìn con gái, con rể đứng chung, càng nhìn càng cao hứng, “Hai con vẫn khỏe, thế là được rồi, ta về nói với cha con, để ông ấy cũng cao hứng.”
Vì trở về còn phải ra ruộng, nói hai câu, Lý thị định đi. Chu Nam Sinh bảo bà chờ một chút, tính đi tới cửa hàng, lấy mấy miếng thịt khô cho bà cầm về. Lý thị cuống quýt từ chối.
Chu Nam Sinh bảo bà nhất định phải chờ, mình chạy đi lấy.
Lý thị không có ý định… Định chào hỏi hai con xong sẽ lên đường. Đường Hà ngăn cản bà, “Người chờ mang thịt về.”
“Không được,” Lý thị gấp gáp, “Một chút thịt chỉ là chuyện nhỏ, nhà chồng nói ra lại không tốt.”
“Có gì mà không tốt, con ở nhà họ cũng làm việc, mấy miếng thị heo so với sức lao động con bỏ ra không đáng giá.”
“Khuê nữ, con đúng là tâm tư bất thường.” Lý thị tinh tế đánh giá sắc mặt nữ nhi, “Lời này của con không đúng, con đến nhà bọn họ, là người nhà bọn họ, vì nhà mình làm nhiều hơn cũng phải làm, sau này lời như thế đừng nói ra, a?”
Đường Hà không nói lời nào.
Lý thị than thở, “Mẹ biết con thương nhà mẹ đẻ, nhưng nữ nhân là vậy, xuất giá tòng phu. Đại tẩu con ngày ngày cũng phải làm việc, người một nhà đều cố gắng để cuộc sống tốt hơn. Nhà chồng con là nhà phúc hậu, con cố gắng sống tốt biết không.”
Đường Hà không muốn mẹ nàng lo lắng, ậm ừ đáp một tiếng.
Rốt cuộc Lý thị vẫn đợi con rể cầm thịt heo sấy, thịt gà sấy. Chu Nam Sinh hỏi khi nào bọn họ tới bán hàng tiếp, nói sau này đến giờ cơm sẽ tìm bọn họ cùng nhau ăn, trong cửa hàng có một bếp nhỏ, bình thường ăn sẽ hâm nóng lại, có thể được ăn cơm nóng, trời lạnh ăn đồ nóng người cũng ấm lên chút.
Lý thị đáp ứng, kéo xe về nhà.
Trên đường về, Chu Nam Sinh thấy thê tử im lặng, trêu ghẹo cũng không thấy nàng cười, không khỏi lo lắng, sờ sờ đầu nàng, “Sao vậy? Hôm nay lạnh quá sao?”
“Không.” Đường Hà thản nhiên nói, “Nghĩ đến mẹ ta phải kéo xe một canh giờ, ta lo lắng bà đau thắt lưng, không chịu được.”
Chu Nam Sinh “A” một tiếng, nhất thời không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là an ủi nàng hai câu để nàng yên tâm. Hai người trầm lặng, Chu Nam sinh cố tìm chủ đề nói, “Tiểu Sơn nói ta biết, nàng mua áo bông mới cho đệ ấy.”
“Ừ, mua cho ta mẹ ta mỗi người một bộ.”
Ngữ khí nàng quá mức cứng nhắc, Chu Nam Sinh cười cười, tiếp tục chủ đề, “Không mua cho cha mẹ chồng sao?”
Đường Hà liếc hắn một cái, “Cha mẹ chàng có vài bộ rồi.”
“…”
Quãng đường còn lại, hai người đi trong im lặng.
Buổi tối rửa mặt lên giường, Chu Nam Sinh theo lẽ thường ôm thê tử vào ngực, hai người vẫn không nói lời nào.
Ngày hôm sau, Đường Hà theo lệ thường dậy sớm. Chu Nam Sinh ăn xong ra cửa, hai người cũng không nói chuyện.
Lúc xế chiều, Chu lão chở hàng mới đến cửa hàng, không rời đi ngay, ở lại giúp đỡ bán hàng. Chu Nam Sinh thấy đủ người, trong lòng nghĩ thê tử không thoải mái, chào hỏi nói về nhà trước.
Về đến nhà, mẹ hắn và đại tẩu ở đường sảnh, đang pha nước gạo nóng hổi uống. Chu Nam Sinh tìm một vòng, không thấy thê tử, hỏi mẹ: “Mẹ, Tiểu Hà đi đâu rồi?”
Từ thị uống một hớp nước, trước nói với thê tử Đại nhi: “Nước gạo lần này ngon.” Mới thờ ơ trả lời nhi tử, “Con bé đang đào củ từ trong ruộng.”
Chu Nam Sinh nháy mắt bốc hỏa, “Nàng làm việc trong ruộng với Đại ca?”
“Đại ca con đi thôn bên cạnh thu mua thịt khô rồi.” Từ thị đáp, “Đúng rồi, lấy được thịt khô con giữ lại một ít, mấy ngày nữa cho Tiểu Hà mang về nhà mẹ đẻ.” Lại quay sang nói với Dương thị, “Tiểu Hà là tân nương tử, đoán chừng nhớ nhà, cho con bé về nhà một chuyến trước lễ mừng năm mới. Nếu con muốn về nhà mẹ đẻ, cũng có thể đi.”
Dương thị nhìn sắc mặt Tam thúc không bình thường, không để ý đến lời mẹ chồng, vội vàng cười giải thích: “Buổi sáng ta và Tiểu Hà cùng nhau ra ruộng, được một lúc ta ngất, cho nên…”
Từ thị cũng nhìn thấu sắc mặt căng thẳng của nhi tử, lại quên mất mùa đông ngày ngắn đêm dài, vội vàng nói: “Trời lạnh, con đi gọi con dâu về đi.”
Chu Nam Sinh không nói một lời, xoay người đi ra ngoài, hắn càng đi càng nhanh, một lúc đã đến ruộng. Nhìn thê tử xắn ống quần và tay áo, đang khom người, hai tay cắm vào bùn, vừa lật vừa tìm, hai tay bới được củ từ, ném tới thùng gỗ trước người. Tốc độ của nàng rất nhanh, mấy cái thùng gỗ bên bờ ruộng chất đầy củ từ.
“Tiểu Hà,” lòng hắn chua xót, không để ý mình một thân trang phục buôn bán, cời giày, xắn ống quần, bước xuống ruộng.
Nước ruộng lạnh thấu xương.