Cuộc sống bình thản giống như nước chảy xuôi, rất nhanh hết hạ vào thu, bắt đầu vụ mùa bận rộn.

Nắng gắt cuối thu thiêu đốt người, Lý thị sợ Đào Đào phơi nắng bị ốm, nên để ở nhà cho Chu thị trông. Những người khác, bao gồm cả Đường Tiểu Sơn, mỗi ngày hửng sáng, người một nhà phải ra khỏi cửa, mang theo nước và cháo, buổi trưa ngồi trên bờ ruộng giải quyết một bữa. Nắng gắt, đội nón cỏ cũng không ngăn được bị nắng chiếu, giọt mồ hôi thật to sau gáy nhỏ xuống đất, người người không để ý đến chuyện phải lau, chuyên tâm khom người, vùi đầu cắt lúa.

Thu hoạch xong còn phải đập lúa, đập xong còn phải phơi.

Thu hoạch, đập lúa là việc nặng, chính là phơi lúa, không phải công việc thoải mái, buổi sáng bọn họ phải phơi thóc, thóc chất đống cao, phải dùng cào cào mỏng, phơi dưới nắng, thỉnh thoảng lại phải xới lên, đến hoàng hôn, lại phải cào vào thành đống, nếu như thời tiết không bình thường, phải thu vào trong bao, khiêng về nhà chất đống.

Một trận bận rộn, cũng non một tháng, may mà thu hoạch vụ thu không giống cây trồng vụ hè, không phải làm đất cấy mạ ngay, nếu không, phải một thời gian dài mệt mỏi nữa.

Chu Nam Sinh coi như con rể Đường gia, thời điểm bận rộn nhất sẽ đến giúp đỡ mấy ngày. Mặc dù hắn xuất thân nhà nông, nhìn quen nữ tử và nam tử trong thôn lao động giống nhau, nhưng Đường Hà trong lòng hắn khả ái đáng thương, nhìn nàng phơi dưới mặt trời, đôi môi nứt nẻ, trên trán mồ hôi rơi như mưa, thật vất vả giữ da mặt trắng lên, đã lại rám đen, nàng mệt mỏi đến nỗi không có khí lực nói với hắn một câu, hắn không tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Đường Hà làm việc, hết sức chăm chú, toàn lực ứng phó, nàng thấy, lao động trí óc và lao động chân tay khác biệt tuy lớn, nhưng là trăm sông đổ về một biển, phải có làm mới có ăn. Từ một thành phần tri thức, đến khi trở thành thôn cô, nàng thích ứng tương đối tốt. Mặc dù ngày mùa mệt mỏi, nhưng không vượt ra ngoài phạm vi nàng có thể chịu đựng.

Có đôi khi khom người thu hoạch mệt mỏi, nàng đứng lên, nhìn lúa vàng óng ánh trong ruộng thu, kéo dài liên miên tới chân trời, có chút giật mình sững sờ, nàng nhớ tới lúc thiếu niên có xem qua “Tiểu Vương tử”. Nàng nhớ tới Tiểu Vương tử và con hồ ly của hắn.

Hồ ly nói cho Tiểu Vương tử, nó chưa bao giờ quan tâm tới màu vàng óng của lúa mạch, nhưng khi nó thấy được màu tóc vàng của Tiểu Vương tử, nó vĩnh viễn nhớ lấy màu sắc của lúa mạch. Đúng vậy, mặc dù Tiểu Vương tử rời xa nó, nhưng hồ ly từ khi quen màu sắc kia, nó rốt cục cũng nhận được màu sắc lúa mạch.

Nàng kể lại chuyện xưa cho Chu Nam Sinh, Chu Nam Sinh bật cười, “Trong lòng nàng có nhiều chuyện xưa kỳ quái vậy.” Hắn đã từng nghe Đường Hà kể nhiều chuyện xưa vô cùng đáng yêu cho Đào Đào nghe.

“…” Đường Hà quyết định tránh đề tài này, nàng nói về thuần dưỡng với hắn, “Nếu như trong lòng một người có một người khác, như vậy trên phương diện tình cảm, hắn chính là bị thuần dưỡng.”

Chu Nam Sinh trầm ngâm, “Nghe không hiểu lắm…”

Đường Hà lắc đầu một cái, “Hồ ly cam nguyện bị Tiểu Vương tử thuần dưỡng, từ sau lần đó đến cuối đời, nó đều giữ màu sắc vàng óng của lúa mạch. Trên phương diện tình cảm thuần dưỡng tốt đẹp, ngươi bỏ ra, ngươi sẽ thu về được.”

“…” Chu Nam Sinh nhìn nàng, cảm thấy nàng luôn có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, cái này là thuyết pháp, làm hắn mê hoặc.

Đường Hà âm thầm than thở, văn hóa và tư tưởng khác biệt, quả nhiên không phải một sớm một chiều có thể vượt qua.

Phu thê Đường lão không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy hai người không có việc gì làm sẽ ngồi một chỗ nói chuyện, khuê nữ và con rể tình cảm tốt, bọn họ làm cha mẹ tự nhiên vui mừng.

Chu Nam Sinh đọc qua thi thư, Đường lão lo lắng hắn không làm được việc nặng, chưa từng nghĩ hắn mọi thứ đều làm được, làm mà không kêu khổ. Phu thê hai người thỏa mãn vô cùng. Lý thị nhìn hắn, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng mãn ý. Buổi tối trên bàn cơm, bà hận không gắp toàn bộ đồ ăn ngon vào trong chén hắn được.

Rốt cuộc ngày mùa cũng xong, Chu Nam Sinh về nhà.

Đường Hà và Đại tẩu nàng còn phải đi phơi rơm rạ, đem rơm rạ dúm thành đống nhỏ, vặn chặt một đầu, sau đó dựng lên, tản đều ra phơi, chừng hai mươi mẫu rơm rạ phơi xong, phải gánh về phòng chứa củi trong nhà, để làm cỏ đốt trên bếp lò.

Thật là vừa bận rộn vừa mệt mỏi.

Tống thị không nhịn được, cảm khái với tiểu cô, “Sau này muội gả cho Nam Sinh, sẽ buôn bán với đệ ấy, không phải làm anh nông dân mồ hôi bùn đất nữa.”

Trong giọng nói không che dấu hâm mộ, thấy Đường Hà cười cười không đáp lời, nhịn hồi lâu lại nói, “Tiểu cô, cha mẹ có nói cho muội bao nhiêu của hồi môn không?”

Quan hệ của Tống thị và Đường Hà luôn luôn có thể phát triển hơn, nhưng nhìn đến cha mẹ chồng gióng trống khua chiêng đặt mua đồ cưới cho nàng, mà còn nói của hồi môn nhất định không ít, Tống thị liên tưởng ngày đó mình xuất giá, nhà mẹ đẻ keo kiệt, cho làm một bàn trang điểm, hai cái trâm bạc và nửa lượng bạc đánh thành đồ trang sức, nhìn Đường Hà vừa hâm mộ vừa chua xót.

Đường Hà cảm thấy, Tống thị là một trang sách, nội dung bên trong đúng là ‘nhất thanh nhị sở’. Đại tẩu nàng, người này kiến thức hơi có chút hạn hẹp, nhưng không xấu. Vì vậy nàng chỉ cười cười, nói: “Cha mẹ chưa nói với muội, muội cũng không để ý, thành thân sống có tốt hay không, với việc đồ cưới nhiều hay ít không quan hệ lớn.”

Tống thị trong lòng bi ai, gật đầu, “Đúng vậy, cuộc sống nữ nhân trôi qua, còn phải nhìn nam nhân mình gả có được hay không, người xưa nói thật hay, ‘nam sợ đón sai người, nữ sợ gả sai lang’. Nhưng mà ta nhìn muội phu, chính xác là một thanh niên không tệ.”

Người khác khen vị hôn phu nàng, Đường Hà không thẹn thùng giống nữ nhi đợi gả, ngược lại tự nhiên rộng lượng mỉm cười gật đầu.

Tống thị bị thái độ của nàng làm kinh sợ, cảm khái, ban đầu mình đợi gả, người bên cạnh nhắc tới Đường Đại Sơn, đều lấy khăn che khuôn mặt đỏ bừng.