Chu Nam Sinh phá bức tường giữa phòng chứa củi và phòng bếp, sắp đặt bếp nấu, thùng nước, khuôn mẫu và một số vật khác, phu thê hai người chính thức khởi công.
Cả hai mới chỉ được nhìn, chứ chưa làm bao giờ, mặc dù Thất bá nương đã chỉ dạy rõ ràng, nhưng để đảm bảo an toàn, hai người vẫn mời bà tới dạy mấy ngày.
Trương thị đã biết tình huống Chu gia ở riêng, bà luôn quý mến phu thê Chu Nam Sinh hiền hậu, trong lòng thương bọn họ bị bất công. Bà là trưởng bối, trực tiếp mở miệng nói luôn: “Lần trước đi mua mấy loại này, còn tưởng nhà ta mở đầu một mối làm ăn mới, ai mà không muốn kiếm được nhiều tiền, không nên từ việc xung đột mà phải chịu khổ. Các con trẻ tuổi, không biết làm ra tiền rất cực khổ, cái chuyện làm cây nến, bán cây nến, ban đầu nhà ta đông người làm việc, mãi sau mới thuê được người hỗ trợ, hiện tại chỉ có hai người các con, không phải bận rộn đến chết sao…”
“Sau này chúng con sẽ thuê.” Chu Nam Sinh đáp, “Nhưng giờ mới làm, muốn làm thử, tìm hiểu giá thị trường, sau mới làm lớn được.”
“Ai, ta nói này, các con cần gì chứ.” Trương thị than thở, “Mẹ các con cũng tố khổ với ta, bảo ta khuyên các con thu tay lại, trở về hỗ trợ cửa hàng của nhà là được.”
Đường Hà cười, “Thời điểm ở riêng, giấy trắng mực đen đã rõ ràng…”
Trương thị xem thường, “Người một nhà, thỉnh thoảng nuốt lời, mất thể diện một chút cũng không sao.”
Chu Nam Sinh và Đường Hà cười. Lớn tuổi, sẽ lo trước lo sau, cha mẹ vì con cháu mà suy nghĩ, sợ bọn họ chịu khổ, nhưng chỉ là vô ích. Chu Nam Sinh và Đường Hà dã tâm bừng bừng, vừa vì kiếm tiền cho cả nhà sống tốt, cũng vì trẻ tuổi, luôn khát vọng thành công. Bọn họ kiên trì ở riêng, vừa tránh khỏi huynh đệ thương hại, cũng tránh khỏi ý nghĩ bất đồng trong kinh doanh của Chu lão. Chu Nam Sinh rất coi trọng thị trường hương khói, lúc Chu lão gia tử còn sống, hắn đã đề cập tới chuyện làm ăn này, nhưng Chu lão có ý muốn giữ gìn cái đã có, cho là bổn thành đã phân chia rõ ràng, cửa hàng nhang đèn Tề gia rất lớn, không cần thiết phải đi theo tranh giành, không bằng buôn bán tốt hoa quả khô.
Bất kể nguyên nhân, hiện tại bọn họ đã bước đi bước đầu tiên, bạc đã quăng vào, Chu Nam Sinh hạ quyết tâm nhất định phải làm tốt. Hắn và Đường Hà nhìn nhau, cười một tiếng, nghe Trương thị càm ràm không ngừng. Bà nói đâu đâu, nhưng trong lời nói cũng suy nghĩ vì bọn họ, nên họ chỉ cười không nói.
Trương thị giúp bọn họ thu xếp rất nhiều ngày, về cơ bản đã hoàn thành. Đường Hà tỏ vẻ cảm tạ, biếu bà chút tiền công, Trương thị khoát tay: “Ôi, hai hài tử xúi quẩy, đã muôn khuôn mẫu của nhà ta, ta vốn phải dạy thủ nghệ. Huống chi chúng ta là người một nhà, nào có đạo lý giúp hai ngày mà lấy tiền. Mẹ các con mà biết, bà ấy lại lấy nước miếng thóa mạ ta mất thôi.”
Đường Hà cảm thấy bọn họ làm ăn, làm gì có đạo lý dùng sức lao động không trả tiền, huống chi lúc này để Trương thị uổng công cực khổ, lần tới bọn họ gặp chuyện, sao dám há mồm mời giúp đỡ? Trương thị không chịu lấy tiền, nàng lấy nửa khối thịt khô treo dưới mái hiên, đi tới nhà bà.
Trương thị từ chối không được, nhìn bóng lưng Đường Hà rời đi, cảm động rất nhiều. Các cháu gái bà tụ tập bên cạnh, sớm nhìn khối thịt mà chảy nước miếng. Thất bá cười nói: “Nam Sinh và thê tử nó hiểu chuyện, ta không cần trả đồ về, nếu không cũng khó nhìn mặt nhau. Ai, trong phòng bếp có ớt ngọt mới hái trở về, xào với thịt ăn đi. Mồm miệng nhạt nhẽo lâu rồi!”
Trương thị bất đắc dĩ, “Ôi, cái lão đầu tử, sao mà giống hài tử vậy, nước miếng chảy hết rồi kìa.”
——
Làm cây nến không giống việc cần thể lực như xuống ruộng, bê gạch… Cường độ lao động không lớn, nhưng vô cùng hao tốn tinh lực. Thử nghĩ xem, trời tờ mờ sáng sẽ phải nhóm bếp nấu sáp, ngoài việc ăn uống, thời gian còn lại, hai bàn tay luôn phải giang rộng mười ngón gắp gậy sáp, nhúng sáp vào nước rồi lại rút ra, làm như thế đến đem, mệt mỏi không nói nên lời, nhắm mắt là ngủ mê man.
Thời gian lâu Chu Nam Sinh còn chịu đựng được, Đường Hà thì không. Nữ tử thể lực yếu, nàng đang cho hài tử bú, ban ngày ném Tâm Ái cho bà nội trông, thỉnh thoảng nàng qua cho hài tử bú, ban đêm hài tử ngủ náo, hai con mắt nàng díp lại, vẫn phải bò dậy thay tã cho hài tử, cho hài tử bú. Hơn nữa hài tử nhỏ, nàng sợ ngủ say đè vào bé, chỉ dám nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng lấy tay dò hơi thở của bé. Nàng cũng nghĩ đến chuyện để cha hài tử đóng một cái giường nhỏ, để hài tử ngủ một mình, nhưng trong nhà cũ có chuột, nàng sợ ban đêm chuột cắn mất ngón tay ngón chân hài tử.
Như thế được nửa tháng, bộ ngực nàng gầy xọp đi. Đặc biệt tay trái nàng, thường ôm hài tử, mắc phải một bệnh gọi là ‘viêm gân xương cổ tay’, đau hết sức, hiện tại kẹp sáp nến quá độ, lại càng đau hơn. Ban ngày hoạt động thường xuyên, đau đến chết lặng, đáng sợ nhất là lúc tỉnh lại buổi sáng, nhẹ nhúc nhích tay, nàng đau đến nỗi muốn chặt đứt cánh tay.
Chu Nam Sinh nhìn nàng khó chịu, trong lòng gấp gáp, mời lang trung xem bệnh cho nàng. Lang trung dặn dò nàng ít dùng sức ở tay trái, từ từ bảo dưỡng, chờ hài tử lớn một chút, bệnh này sẽ từ từ biến mất, sau ông chỉ cho nàng mấy miếng thuốc để dán.
Nhưng bọn họ đang trong thời gian tự thân vận động, sao Đường Hà có thể không dùng tay làm việc đây? Nàng cười cười an ủi Chu Nam Sinh, nói dùng thuốc dán, càng ngày đau càng ít hơn. Chu Nam Sinh không nghe thấy nàng kêu đau, nhưng ban đêm tỉnh lại, lỡ chạm phải tay nàng, trong nháy mắt vẻ mặt đau đớn lộ rõ, sao giấu được hắn chứ.
Hắn đau lòng vô cùng, đôi khi hắn chảy nước mắt thay nàng.
Hắn chỉ có thể chia sẻ công việc với nàng, hắn không để nàng gắp sáp, chỉ để nàng cắt đầu cây nến, phụ trợ thêm một số việc vặt, mọi việc nặng hắn ôm đồm hết.
Mỗi sáng sớm, hắn rón rén bò dậy, đến phòng bếp chuẩn bị dụng cụ làm cây nến, đồng thời lấy gạo nấu cháo, cháo chín, hắn lấy một cái đĩa đựng củ cải muối chua, vừa xong thì trời cũng sáng, hắn bưng nước ấm vào phòng, đánh thức nàng dậy, trước cầm tay trái nàng thả vào nước ấm, nhẹ nhàng xoa bóp, đợi nàng cảm giác khá hơn, hắn để nàng rửa mặt chải đầu, dùng bữa sáng.
Bọn họ bận rộn, không muốn tốn thời gian vì ba bữa cơm, đồ ăn giản lược hoàn toàn, cộng thêm để Chu Nam Sinh nấu nướng, hắn cũng không làm ra món nào phức tạp được, Đường Hà đang trong thời gian cho con bú, hắn sợ nàng không có dinh dưỡng, bữa chính luôn có thịt, bữa sáng là cháo, đánh thêm hai quả trứng gà.
Trứng gà hắn mua trong thôn, trứng gà tự nuôi, mùi vị rất thơm, lòng đỏ trứng bột bột, ăn ngon lại có dinh dưỡng.
Đường Hà muốn hắn ăn cùng, dinh dưỡng của trứng gà còn hơn tổ yến, vây cá, hắn làm việc cực khổ, dĩ nhiên phải tẩm bổ.
Lần nào Chu Nam Sinh cũng lắc đầu, “Sức khỏe ta tốt, không cần ngày nào cũng ăn, huống chi ta cũng không thích ăn.” Bữa sáng ăn cháo, hắn ăn từng miếng lớn, ăn nhanh hơn Đường Hà nhiều, lúc này hắn sẽ cười híp mắt nhìn Đường Hà, thấy nàng ăn được mà vui mừng, bàn tay vuốt tóc nàng, “Nàng ăn từ từ, hai quả đủ không? Không đủ thì ngày mai nấu ba.”
Đường Hà lắc đầu, trứng gà thả trong chén hắn, hắn lại gắp trả cho nàng, nàng biết hắn không thích ăn trứng luộc nhạt nhẽo, nhưng là nữ tử không phải không muốn mà được, nghĩ tới làm chuyện gì tốt cho thân thể, nhất định sẽ làm. Nhưng hiện tại nàng là thôn phụ bướng bỉnh, quả trứng thứ hai cắn được một nửa, nàng gắp đến miệng hắn, “Há miệng nào, a…”
“Không muốn ăn mà…”
Thừa dịp miệng hắn há ra, Đường Hà nhét trứng vào.
Chuyện vụn vặt như vậy, mỗi sáng đều phát sinh. Bọn họ chung giường chung gối, bọn họ sinh con dưỡng cái, tình yêu của bọn họ, chính là một ánh mắt, một câu nói, một động tác rất bình thường trong sinh hoạt.
Đường Hà nhớ lúc trước, một nữ nhân nếu tin tưởng nói “Hữu tình uống nước ăn no,” đại khái là rất điên đầu. Hiện tại nàng trôi qua cuộc sống gian khổ, nhưng nàng cảm thấy hạnh phúc.