Đường Hà phát hiện thời gian Chu Nam Sinh ở nhà nhiều hơn, muốn ở cạnh tiểu nữ nhi nhiều hơn. Khi nàng nấu bột hoặc giặt tã cho nữ nhi, hắn chịu trách nhiệm chọc cười nữ nhi. Bé tựa hồ có thể phân biệt được hình dáng cha mẹ, ánh mắt sẽ di chuyển theo chuyển động của bọn họ, bé cực thích cười, chỉ đùa một chút, sẽ mừng rỡ cười toa toét ngay.

Đường Hà và Chu Nam Sinh lần đầu làm cha mẹ, nhìn tiểu nữ nhi khả ái, hận không thể khảm vào thân thể, bọn họ nhất trí lấy nhũ danh cho bé là Tâm Ái.

Từ thị cũng thấy ngán ngẩm hai người bọn họ. Ban đầu bà thấy Đường Hà sinh nữ oa, mặc dù không đến nỗi ghét bỏ, cũng nói “Trước nữ sau nam, thấu một chữ tốt”, nhưng trên thực tế, đáy lòng bà không phải không thất vọng. Huống chi thời gian gần đây, bà thấy Tam nhi bất hòa với Tứ nhi, bà không hiểu vì sao, mấy lần hỏi Chu Nam Sinh “Làm ca ca so đo với đệ đệ làm gì, hai huynh đệ đều làm việc cho cửa hàng nhà mình không phải tốt sao”, lại thấy Tam nhi vẻ mặt kỳ dị nhìn mình, cuối cùng dứt khoát không nói, hiện tại Chu Nam Sinh không đoái hoài tới công việc của cửa hàng, chỉ chú ý chọc cười nữ nhi, Từ thị không khỏi chột dạ gấp gáp, khuyên nhi tử không được, giận cho đánh mèo lên cháu gái nhỏ không hiểu chuyện, “Tiện tên dễ nuôi, cục thịt nhỏ như vậy tùy tiện lấy tên, hết lần này tới lần khác gọi Tâm Ái! Nói toạc ra chính là mẹ con bé không hiểu chuyện…”

Chu Nam Sinh dừng một chút, thản nhiên nói: “Nhũ danh là con lấy, nhìn con bé thật đáng yêu.”

Từ thị nhất thời ngượng ngùng, nói: “Vậy cũng không nên…”

“Mẹ, người có thể quyết định đối xử với con cái thế nào, sao với tiểu nữ nhi của con cũng muốn quyết định vậy?”

Lời này nói ra, chẳng những Từ thị sửng sốt, Đường Hà cũng giật mình nhìn trượng phu.

Từ thị định thần lại, giận đến đỏ mặt, “Nghe thử xem, đây là lời nhi tử có thể nói với mẹ sao?!”

Chu Nam Sinh im lặng, không cãi cọ, không bồi tội, Đường Hà lo lắng khẽ huých tay hắn, hắn dứt khoát ôm nữ nhi bị cả kinh chực khóc, đi xa, “Tâm Ái, phụ thân đưa con ra ngoài chơi.”

Từ thị vừa tức vừa giận, chỉ vào bóng lưng Chu Nam Sinh, ngón tay run rẩy, Đường Hà sợ trượng phu ngày khác hối hận, đành phải thu dọn hậu quả, “Mẹ, Nam Sinh tâm tình không tốt…”

“…” Từ thị muốn trút giận lên người nàng, lại sợ căng thẳng với nhi tử hơn, lửa giận từ từ chuyển thành suy sụp, “Con cái chính là nợ kiếp trước, mệt mỏi cả đời, già rồi vẫn phải quan tâm… Ngày trước gặp nạn, chúng ta nhìn ba huynh đệ bọn chúng đồng lòng, có nhắm mắt cũng yên tâm, ai ngờ khen ngược, cuộc sống thái bình vì một chuyện nhỏ nhặt mà náo loạn.”

Đường Hà nhìn bà nói liên miên, oán trách không ngừng, tâm tư bay xa. Làm cha mẹ khó tránh khỏi thiên vị hài tử, nếu như lúc hài tử còn nhỏ, thiên vị chỉ biểu hiện ở việc cho ai nhiều hơn một cái kẹo, cho ai nhiều hơn một cái áo mới, hài tử bên cạnh được dạy dỗ “Bảo vệ ấu đệ”, cho nên đành chịu thua thiệt. Nhưng khi bọn họ lớn lên, thế giới càng ngày càng rộng lớn, tự có lập trường riêng đối với sự việc, khó có thể thỏa hiệp với ràng buộc của cha mẹ. Coi như vì tình thân, cũng không thể khiến người ta cam tâm tình nguyện buông tha cho mình, giúp đỡ người bên cạnh.

Nhưng đối với từ thị và Chu lão, thừa nhận mình sai, vì quá mức cưng chiều hài tử út mà áp bách Tam nhi, làm cho hắn bộc phát bất mãn, đó là một chuyện cực kỳ khó.

Bữa tối một ngày kia, chuyện Chu Nam Sinh xung đột đã truyền đến trong tai mọi người, thần sắc mọi người có chút quái dị, liên tiếp dò nhìn sắc mặt Chu Nam Sinh, hắn giống như vô cảm, vùi đầu ăn cơm, ăn xong đặt chén bát xuống, ôm tiểu nữ nhi đi chơi.

Sau khi ăn xong, Chu Bắc Sinh tìm Đường Hà nói chuyện, “Tam tẩu, tâm tình Tam ca có vẻ không tốt, mấy ngày nay muốn bàn bạc chuyện kinh doanh với huynh ấy, huynh ấy cũng không nghiêm chỉnh đáp lời. Đệ không biết tại sao huynh ấy để ý như vậy, đều là chuyện làm ăn của nhà, huynh đệ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau kinh doanh, cửa hàng ngày một lớn mạnh không phải tốt hơn…”

“Còn chưa đủ sao?”

Bị cắt đứt, Chu Bắc Sinh mê hoặc hỏi: “Gì?”

“Tam ca đệ đã vì đệ mà thỏa hiệp, như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn muốn chàng hoan hoan hỉ hỉ, bày ra bộ dáng cam tâm tình nguyện vì phải hi sinh sao?”

Chu Bắc Sinh cả kinh, “Hy sinh? Tam ca nghĩ vậy?”

Đường Hà bất đắc dĩ cười, “Không cần phải cường điệu, làm ra vẻ không hiểu Tam ca để ý chuyện gì, dù sao đệ cũng biết chàng hi vọng đệ không nhúng tay vào cửa hàng. Như vậy đi, huynh đệ tình thâm, coi như Tam tẩu cầu xin đệ, hi sinh vì chàng, xin đệ rút lui, có được không?”

Trong lòng Đường Hà hiểu rõ, các huynh đệ Chu gia không có quá nhiều lựa chọn, Chu Bắc Sinh không đi học, không dạy học, dĩ nhiên chỉ có thể về nhà làm ăn, nếu không hắn đi làm ruộng hay làm thuê cho người ta sao?

Cho nên đối với câu trả lời của Bắc Sinh, nàng không quá mong đợi.

Quả nhiên Chu Bắc Sinh dừng lại một lúc, nói: “Tam tẩu, nhất định phải hăm dọa vậy sao??

“Bỏ qua giải thích, trên thực tế, nếu không làm được một chuyện mà Tam ca hi vọng, ngược lại vẫn là chàng phải hi sinh.” Đường Hà lắc đầu cười, nàng không muốn nói chuyện nhiều, xoay người rời đi.

Chu Bắc Sinh đứng im tại chỗ, một lúc sau mới bước đi, hắn trở về phòng, thấy Lã thị thu dọn đồ đạc, nàng biết hắn đi vào, nhưng không ngẩng đầu lên, cũng không nói một lời.

Chu Bắc Sinh phát giác không khí không bình thường, “Sao vậy?”

“Về nhà mẹ đẻ một chuyến,” nàng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, gấp gọn một bộ quần áo, đặt vào trong bọc, “Có lẽ sẽ ở lại một thời gian ngắn.”

“Có chuyện gì?” Hắn không hiểu, “Chẳng lẽ mẹ nàng vẫn chưa hết tức giận…”

Nghe vậy, động tác Lã thị dừng lại, sau đó tự giễu nói: “Thật ra có đường lui không?”

Hôm nay, Chu Bắc Sinh bị các ý nghĩ không đầu không đuôi của nữ nhân làm mờ mịt, cho nên hắn không ôn nhu giống thường ngày, chỉ nhíu mày, “Hiện tại đã vào hạ, chả mấy mà đến ngày mùa, Tam tẩu phải chăm sóc tiểu nữ nhi, trong nhà thiếu người, còn đi đâu nữa chứ? Huống chi mẹ nàng không hài lòng, cần gì trở về nghe bà oán trách chứ?”

“… Đó là chàng tự tìm.” Lã thị dấy lên dũng khí, nhìn thẳng mặt hắn, “Yêu cầu của mẹ đối với con rể không có gì quá đáng.”

“… Ý tứ gì?” Chu Bắc Sinh mặt không đổi sắc, hỏi: “Hiện tại là ghét bỏ ta rồi?”

Cái đề tài này quá mức tổn thương người, Lã thị vô ý nói ra khỏi miệng, nhưng không nói ra, nó cứ ở trong lòng nàng, dày vò nàng, “Bắc Sinh, gả cho chàng, cùng hiếu thuận cha mẹ, sau này sinh nhi dục nữ, làm người Chu gia, cả đời sống với nhau. Nhưng ta còn muốn hiếu thuận cha mẹ ta, hiện tại chàng không chịu đi học… Bọn họ biết sẽ rất đau lòng, ta cảm thấy có lỗi với bọn họ.”

“… Cho nên để cha mẹ không đau lòng, ta phải bắt buộc mình trở lại thư phòng?”

“Không phải là bắt buộc mình, ta không nói ai cả…” Lời nói Lã thị không mạch lạc, cuối cùng thất thố hô lớn: “Phải, là ta hi vọng, chàng đi học làm quan! Chung quy không thể, chàng không thể bỏ ra, hoàn toàn không vì ta mà suy nghĩ…” Nàng nhớ trước đây tranh chấp với mẫu thân, nước mắt chảy xuống, “Nếu biết thành thân tới một nơi… Thì ta đã không đi con đường này, nghĩ lại xem, không vì ta mà suy nghĩ một chút sao?” Nếu từ giờ hắn buôn bán, nàng có thể đối diện với người nhà thế nào, với bạn bè khuê phòng trước đây thế nào?

“…” Tức giận và bi ai của Chu Bắc Sinh đột ngột tăng vọt, không nói nên lời. Bên trong gian phòng, chỉ co tiếng Lã thị bị đè nén, tiếng khóc đứt quãng.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lau nước mắt cho nàng, mở hành lý nàng ra, cất quần áo, sau đố nói: “Duyệt Đồng, xin nàng đừng về nhà mẹ đẻ, để trưởng bối nhúng ta vào chuyện của chúng ta, chỉ ngày càng hỗn loạn thôi.”

“Hiểu ý tứ, dĩ thân phân, ban đầu nàng nên gả cho công tử ca, làm thiếu phu nhân, cũng là bằng lòng có một ngày phải làm việc. Hiện tại ta muốn nuốt lời… Kiên trì không nổi nữa, sách để ngay trước mặt, một chữ cũng không nhìn tới, chỉ cần nghĩ từng ngày trôi qua khổ sở, nhưng lại là công dã tràng, ta đã mất hết dũng khí. Huống chi ta nghĩ đến cha mẹ tuổi cao, hài tử chúng ta sẽ ra đời, lớn lên, nếu ta ngày ngày chỉ chăm chăm nhìn quyển sách, cha mẹ và hài tử phải làm sao đây? Trước kia có thể nói, chờ đợi là đáng giá… Nhưng hiện tại ta không có lòng tin.”

“Ta không muốn đi, nhưng nếu như ở lại, con đường phía trước chính là: Ở trong thôn nhỏ làm một nông phụ, dĩ nhiên chàng có thể kiếm chút tiền, một ngày kia ta có thể làm phu nhân phú hộ.”

Không khí cuối cùng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng Lã thị vẫn cười không nổi, “Bắc Sinh, ta thử lại lần nữa, thử lại lần nữa có được không? Không chỉ cha mẹ ta, mà còn cả ông nội, cha mẹ chàng, bọn họ đều hi vọng chàng tiếp tục học, đặc biệt Tam ca, huynh ấy đối với việc này luôn không vui…”

“Không!” Có lẽ bị cái chữ ‘Tam ca’ kích thích, Chu Bắc Sinh nhớ tới một phen vừa nói chuyện với Đường Hà, hắn nhéo mi tâm, lạnh nhạt nói: “Tam ca sẽ nghĩ thông, huynh ấy sẽ hiểu nhanh thôi, nếu huynh ấy làm tốt, vị trí đó ta đoạt cũng không được.”

—–

“Gần đây Tam thúc và tiểu thúc rất bế tắc.” Dương thị vừa giữ tay nữ nhi, vừa nói với Chu Đông Sinh.

“Bọn họ không bình thường.” Chu Đông Sinh gãi gãi đầu, “Nam Sinh không hài lòng Bắc Sinh nhúng tay vào chuyện cửa hàng. Thật ra thì Bắc Sinh làm cũng rất tốt, nhiều người, làm ra nhiều tiền, Nam Sinh sẽ đỡ bận hơn.”

“Nói dốt thế. Nam Sinh và Bắc Sinh đều là người chủ kiến, hai người làm việc chung, ai sẽ là người chỉ đạo? không phải hai người đang gay gắt sao? Thật ra chàng mới là Đại ca,” Dương thị nóng giận trừng hắn, “Đúng là không có tiền đồ, cửa hàng này vốn nên quy chàng quản!”

“Ai nha, giống nhau cả, đi thu hàng không giống với kiếm tiền? Ta làm tiền lãi cửa hàng sẽ nhiều thêm sao? Muốn ta làm ta cũng không biết làm sao cho tốt, trách nhiệm rất nặng nề!”

“Tính tình này…” Dương thị trợn mắt muốn mắng, suy nghĩ một chút lại than thở, “Thôi, chàng bị giam một lần, ta đã thông, chàng có nhẫn cũng không làm được đại sự, đành chịu đựng, kiếm chút tiền trôi qua cuộc sống an bình.”

“Tính tình ta sao…” Chu Đông Sinh lẩm bẩm, nhưng trong lời thê tử có ngọt ngào, hắn nở nụ cười.

Dường thị lại khơi mào câu chuyện, “Tam thúc và tiểu thúc, đoán chừng còn náo nữa.”

“Có thể náo gì, không phải ông nội và cha đã quyết định tốt rồi sao.”

“Thật kỳ quái, làm cha mẹ thật giống như không biết con cái đã trưởng thành, cứ làm như dụ dỗ giống tiểu oa nhi là sẽ hòa hợp êm ấm sao. Cũng không nghĩ, mỗi người đều cưới thê sinh oa, có tính toán riêng, sao có thể bện thành một cỗ dây thừng…”

Chu Đông Sinh không muốn bàn tán về cha mẹ, cố ý cười trêu nói: “Sau này hài tử ta trưởng thành, bọn chúng không muốn đồng tâm hiệp lực thì sao?”

“Bọn chúng dám?!” Dương thị gân cổ, cả giận nói.

Ngay sau đó biết mình bị hớ, hòa khí nở nụ cười.

——-

Chu Nam Sinh ôm nữ nhi đi trên đường thôn, hài tử còn nhỏ, xương sống chưa cứng, hắn chỉ có thể ôm bé trong khuỷu tay. Cho dù như vậy, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn trao đổi với hài tử, “Tâm Ái, đây là cây xanh, đây là hoa hồng, đây là bò… A, đây là bà Thất.”

Thất bá nương Trương thị đang xách cái giỏ đựng rau, cắm đầu đi tới, nhìn thấy tiểu oa trong lòng hắn, bước chân dừng lại, trên khuôn mặt sầu khổ nở nụ cười, “Để ta nhìn tiểu oa nhi một chút nào, ôi, ngày càng đáng yêu, thật giống cha mẹ quá đi.”

Trên đời này, cha mẹ đều thích nghe người ta khen hài tử mình. Chu Nam Sinh không ngoại lệ, hai người nói chuyện một lúc mới chia tay, “Thất bá nương, người hái rau về nấu cơm? Không còn sớm nữa rồi.”

“Nhà ta ăn muộn,” Trương thị mệt mỏi cười nói, “Phu thê Xuân Sinh, Thu Sinh đều ra ngoài làm công, trong nhà chỉ còn Thất bá và mấy hài tử. Ta rất bận rộn, giờ mới ra ruộng hái rau được.”

Chu Nam Sinh kỳ quái, “Không phải trong nhà làm cây nến sao? Ca ca và tẩu tử sao lại ra ngoài làm công?”

Trương thị than thở, “Còn tiền vốn đâu—lúc trước chuộc Xuân Sinh và Thu Sinh, của cải hết sạch, còn vay họ hàng không ít bạc, hiện tại muốn mua sáp về làm, cũng không có tiền vốn.”

Chu Nam Sinh nhất thời trầm mặc.

Trương thị vẫn nói đâu đâu: “Cũng đành chịu đựng thôi, ai bảo chúng ta kém chứ. Ai, ngày đó thật khó khăn, ngày trước vất vả mới phát đạt, thoáng cái đã lụn bại. Hiện tại nhà ta trả nợ cũng khó, không biết đến lúc nào mới có thể gom đủ vốn, ta và Thất bá con tính bán khuôn mẫu, đổi lấy tiền qua cửa ải khó khăn này trước đã…”

Một lời không thể nói hết sầu khổ, Trương thị cằn nhằn rất nhiều với hắn, Chu Nam Sinh im lặng nghe, đột nhiên trong lòng nảy ra suy nghĩ, “Thất bá nương, nếu bán khuôn mẫu, con muốn…”

Trương thị kỳ quái, “Nhà con bán hoa quả khô, còn muốn làm cây nến sao?”

Chu Nam Sinh nhất thời không biết giải thích sao, mà cũng không có ý định kể chuyện tranh chấp trong gia đình, chỉ cười cười, đi theo Trương thị.

Trên đường đi, hắn nhớ lại cuộc sống trong lao ngục. Lúc đó lòng hắn tràn đầy khát vọng, mong mỏi trở về đoàn tụ với người nhà, hạ quyết tâm hiếu thuận cha mẹ, thương yêu thê nhi.

Nhưng trên thực tế, trong sinh hoạt xuất hiện mâu thuẫn, những mâu thuẫn này đều do lợi ích mà ra, tình cảm thân nhân dần dần hao mòn đi.

Chu Nam Sinh ôm nữ nhi, ôn hòa nhã nhặn mà nghĩ, mấy ngày nay thương tâm tức giận, cha mẹ cũng vì lời nói của hắn mà bi thương. Nhưng không có biện pháp, đây là do ông trời quyết định, trong mấy huynh đệ tỷ muội, hắn không có duyên với cha mẹ. Lúc trước, hắn luôn hoài nghi mình làm không tốt, hắn không dám chọc tức cha mẹ, hiện tại hắn nghĩ “Coi như làm nhiều hơn nữa, làm tốt hơn nữa, bọn họ sẽ không coi trọng”, vì cái suy nghĩ này, hắn cảm thấy bi ai, tức giận vô cùng.

Dĩ nhiên trong lương tâm vẫn nói, cha mẹ đã rất cực khổ, sinh hạ, nuôi lớn mình, cho mình cưới thê tử, lúc trước huynh đệ bọn họ bị bỏ tù, lão nhân qua một đêm tóc bạc trắng.

Tựa như Tiểu Hà khuyên mình, thừa nhận bọn họ chính là yêu bản thân mình, không nên yêu cầu bọn họ tăng thêm tình yêu với mình.

Cha mẹ nuôi mình lớn, mình cũng đã làm cha, lại đi nói yêu cầu này, lại vì chuyện như vậy mà đau lòng, cũng không cần thiết. Hắn bình tĩnh nghĩ, nếu Bắc Sinh muốn làm, cứ để đệ ấy làm, tránh xa nhau ra một chút.

Cứ nghĩ vậy, rốt cục đến nhà Trương thị. Vào sân, thất Thất bá và mấy hài tử ngồi trước cửa phòng bếp nhặt đậu đũa. Trong phòng bếp đang nấu cơm, trong sân thoảng mùi cơm chín.

“Thất bá.” Chu Nam Sinh chào.

“Là Nam Sinh à?” Thất bá kém tuổi cha hắn, nhưng cuộc sống vất vả hơn, mặt mũi cũng khổ não hơn. Ông đáp lời Chu Nam Sinh, quay sang bảo mấy hài tử chào.

Trương thị để cái giỏ xuống, nói ý tứ của Chu Nam Sinh cho ông nghe.

“Té ra vậy, hiện tại trong nhà không làm được cây nến rồi, ta sợ khuôn mẫu để lâu không dùng sẽ hỏng, nếu như con có ý, thử vào nhìn xem.”

“Vâng.” Chu Nam Sinh muốn đi xem, nhưng lo lắng đồ để lâu bám bụi, làm nữ nhi bị sặc.

Trương thị nhìn thấu lo lắng của hắn, ngoắc ngoắc cháu gái lớn đến, “Yến tử, tới đây, ôm tiểu oa giúp thúc thúc.” Để Chu Nam Sinh yên tâm, bà cười giải thích, “Yên tâm, Yến tử trông nom đệ muội nhiều, rất có kinh nghiệm với tiểu oa.”

Chu Nam Sinh cười, cẩn thận thả nữ nhi vào tay cháu gái. Mấy đứa nhỏ khác cũng vây lại xem tiểu oa nhi. Chu Tâm Ái không sợ lạ, ánh mắt đảo quanh mấy khuôn mặt xa lạ, mấy tiểu hài tử cười với bé một cái, bé cũng bị chọc cho nhếch môi, Chu Nam Sinh nhất thời yên tâm.

Hai người Trương thị dẫn Chu Nam Sinh đến phòng đặt khuôn mẫu, giới thiệu với hắn: “Đây là lò than, dùng đệ đặt nồi nấu sáp, đây là khuôn mẫu, có vài loại… Những đồ này ban đầu rất tốn tiền, lại mất nhiều thời gian.” Thất bá có chút bùi ngùi không bỏ được, “Ai, ban đầu nhà ta dựa vào bán cây nến cũng kiếm được ít tiền, làm việc này không tệ, nhưng hiện tại không gom đủ tiền vốn.”

Chu Nam Sinh suy nghĩ một chút, đáp ứng mua, “Người ra giá đi.”

Thất bá và Trương thị liếc nhau, Trương thị cắn răng nói: “Hai mươi lượng, có được không? Mặc dù đồ dùng qua, nhưng chưa cũ, ban đầu chúng ta mua mới hết hai mươi lượng, đấy là còn chưa tính phí nhân công…”

Chu Nam Sinh nghe trong lời bà nói có quẫn bách, ôn hòa nói: “Thành giao, ngày mai con giao tiền cho người.”

Hai người Trương thị thở phào nhẹ nhõm, “Nam Sinh, Thất bá và bá nương cám ơn con, có tiền này, trong nhà có thể trì hoãn…”

“Không nói chuyện này, hay là con chiếm tiện nghi đây,” Chu Nam Sinh cười nói, “Con phải về thu dọn lại chỗ để, mấy ngày nữa mới mang đồ đi, có được không?”

“Được! Lúc nào mang cũng được!”

——

Đường Hà ở nhà, thấy hoàng hôn dần buông xuống, vẫn không thấy bóng dáng Chu Nam Sinh, nàng trướng sữa rồi, muốn cho hài tử bú, nên tính ra cửa tìm hắn trở về.

Chu lão gia tử đang đi lòng vòng trong sân cho tiêu thực, thấy nàng muốn đi, vội gọi nàng lại, “Tiểu Hà,” lão nhân gia dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, “Nam Sinh nhất thời đi vào ngõ cụt, con khuyên nó một chút.”

“… Thật ra thì không cần khuyên, lấy tính cách Nam Sinh, không sớm thì muộn chàng cũng thông. Nhưng cho dù chàng có nghĩ thông suốt, thương tâm cũng là thật. Một người thương tâm nhiều, vì chuyện tổn thương mà nổi giận, thì cũng thật là nguy,” Đường Hà nhàn nhạt nói, “Đến lúc đó chàng và Bắc Sinh, Đại ca, chưa chắc đã ‘huynh đệ hữu ái’ như người nói.”

“…” Lão gia tử cười khổ, “Mấy lão chúng ta làm gì cũng muốn cuộc sống trôi qua tốt…”

“Con hiểu, nhưng mà…” Đường Hà lắc đầu, “Ông nội, con tính bảo Nam Sinh về nhà cũ ở.”

“…” Lão gia tử than thở, chống quải trượng bước đi, “Cứ vậy đi.”

——

Sau khi Chu Nam Sinh nghe xong chuyện này, chỉ im lặng một lúc, ngày hôm sau, hắn và Đường Hà chuyển đồ đạc sang bên nhà cũ.

Từ thị vừa sợ vừa giận, lôi kéo Chu lão ngăn cản vài lần. Bà còn tìm cả lão gia tử, không ngờ lão gia tử ngồi trên xích đu, không nói một lời, cuối cùng nói: “Để bọn chúng đi đi.”

“Cha, Nam Sinh muốn náo ở riêng,” Từ thị kêu lên, “Chúng ta ba lão vẫn còn sống sờ sờ, nhà này không thể phân.”

“Chuyện này không có biện pháp,” lão nhân mệt mỏi than thở, “Ai cũng có tâm tư riêng, chúng ta có làm tốt hay không tốt đều không như ý bọn chúng, không bằng để chúng đi, chúng ta bớt lo.”

“Nhưng là…”

“Cũng không sống được bao nhiêu nữa.” Kể từ khi cháu trai buông tha khoa cử, lão gia tử càng ngày càng sa sút tinh thần, không có gửi gắm, cũng không có nhiệt tình.

Từ thị cầu xin mà ông vẫn bất động, đành phải tự mình đi cản nhi tử, “Trong lòng còn có mẹ không? Nếu có, nghe lời ta, không cho phép đi!”

Chu Nam Sinh khôi phục kiên nhẫn, đảm bảo với cha mẹ ngày ngày đều về nhà thăm bọn họ, “Huống chi Tâm Ái còn nhỏ, chúng con còn muốn cha mẹ trông nom con bé mà.”

Từ thị nghe không vào, lau nước mắt ồn ào, “Ta và cha con chưa chết đâu! Cái nhà này chưa phân đâu! Muốn chuyển ra, người một nhà sẽ thành cái bộ dáng gì? Quả nhiên người ta vẫn nói, cưới thê quên mẹ…”

“Mẹ!” Chu Nam Sinh cau mày cắt đứt bà, “Người đừng nhắc đến Tiểu Hà, chuyện này là con quyết định. Con nói thật cho người biết, con nhất định phải đi, nếu còn ở cái nhà này, nhìn cha mẹ thiên vị tiểu đệ con không chịu được.”

Từ thị nhìn trân trân, “Cái này, cái này là gì vậy…” Bà giải thích, “Các con đều là thịt trên người ta rơi xuống, khi nào thì thiên vị chứ…”

Chu Nam Sinh mệt mỏi, “Từ nhỏ đến lớn bao nhiêu chuyện… Để người bảo đảm sau này không thiên vị, đoán chừng người cũng không làm được.”

Từ thị gấp gáp, quay đầu cầu cứu Chu lão, “Cha hài tử, nói gì đi!”

“Nam Sinh…”

“Cha, người khỏi khuyên. Hoặc là người nói với Bắc Sinh không làm ở cửa hàng nữa, con sẽ không đi, có được không?”

Lão phu thê hai mặt nhìn nhau, “Các con là huynh đệ ruột thịt…”

Chu Nam Sinh bất đắc dĩ, “Dạ, con đúng là ca ca, đệ ấy là đệ, nên nhường cho đệ ấy, sợ đệ ấy không buôn bán sẽ không thông, không muốn xung đột với đệ ấy, đành phải đi, thế cũng không được sao?” Thấy cha mẹ còn muốn nói, hắn phất tay cắt đứt bọn họ, “Con đảm bảo với cha mẹ, nhất định không bực bội với đệ ấy, trong lòng không oán, con có ý đổi sang nghề khác.”

Tiền lúc trước hắn và Đường Hà đều đưa hết cho cha mẹ, nhưng mấy tháng nay cửa hàng làm ăn tốt, bọn họ đã cầm về năm sáu chục lượng bạc, hắn lấy ra làm tiền vốn, vẫn dư giả.

Chu lão và Từ thị khuyên không được, đành thôi. Hai người đi tìm Chu lão gia tử thương lượng, hành động lần này của Chu Nam Sinh tương đương với tự động ở riêng, bọn họ có cho chia nhà hay không, chia như thế nào, dù sao cũng phải có kế hoạch.

Nhưng không đợi phu thê Chu Nam Sinh chuyển đồ xong, kế hoạch chưa thương lượng tốt, Chu lão gia tử đột nhiên qua đời.

———

Hà: Chương này ta thích a NS vãi, phải như thế mới đc ^.^