Buổi tối mùng năm tháng năm, Thầm thị nói muốn tuân theo quy củ khóc gả phương Nam, Tử Tình đâu có biết cái này, bèn mời mấy người Lưu thị tới hỗ trợ, các nàng cũng đều chưa từng làm, thấy Tử Tình đặt câu hỏi, bèn nói: "Yên tâm đi, cũng nghe nhiều lần như vậy, dù sao cũng là người trong nhà ta, xảy ra lỗi, ai còn chê cười chúng ta hay sao?"

Tử Tình nghe xong liền đồng ý, một đại gia đình nữ quyến vây quanh cả ở trong viện tử của Yên Nhiên, mấy người Vĩnh Liên cùng mấy người Sở Sở ngang vai vế cùng Yên Nhiên ở phòng ngủ phía Đông của nàng, Thầm thị cùng mấy người Lưu thị cộng thêm Tử Tình Tử Vũ ở phòng phía tây.

Muốn bắt đầu, Lưu thị hỏi: "Câu đầu tiên là cái gì?"

"Ngươi hỏi ta, không phải nói ngươi biết sao?" Tử Tình lườm nàng một cái, nhìn Thầm thị.

Thầm thị suy nghĩ một chút, nói: "Nữ nhi phải xuất giá, nương tới dặn dò mấy câu, phía sau ta cũng không nhớ được, bao nhiêu năm rồi."

"Nữ nhi phải xuất giá, nương tới dặn dò mấy câu, " Lưu thị vừa mở miệng, giống như đọc rap, không có một chút ngữ điệu thương cảm.

"Không được, ta không được, hay là Nhị đệ muội đến đây đi." Bản thân Lưu thị cũng cảm thấy quái dị, bèn đẩy Trần thị ra ngoài.

"Nữ nhi phải xuất giá, nương tới dặn dò mấy câu, phía sau là cái gì?" Ngữ điệu của Trần thị cũng không đúng lắm.

"Một phải kính công bà, hai phải kính trượng phu." Dương thị nhận một câu.

"Hát tiếp phía sau đi?" Trần thị vội nói.

"Không biết, nương ta chỉ bảo ta nhớ kỹ điều này." Dương thị đàng hoàng mà đáp.

Mọi người nghe xong cười ha ha, khóc gả vốn là chuyện rất bi thương, cứ thế bị mấy người Lưu thị cùng Trần thị Dương thị chọc cười.

"Thôi, cười cười nói nói cũng tốt, thành thân vốn là một việc mừng, cộng thêm đại cháu ngoại gái của ta có thể gả vào Hoàng gia, đúng là phúc phận đã tu luyện mấy đời, không khóc thì không khóc đi, sau này, cuộc sống của Yên nhi của chúng ta, cũng có thể như hôm nay, vui vui vẻ vẻ, ta nha, đã biết đủ rồi."

Yên Nhiên ở bên kia nghe thấy được, vội chạy tới, dập đầu cho Thầm thị, nói: "Mượn cát ngôn của bà ngoại."

"Tốt, tốt, bà ngoại biết, Yên Nhiên của chúng ta nhất định sẽ trôi qua những ngày thật tốt. Bà ngoại nhìn ngoại tôn nữ tế những năm này, không sai được." Thầm thị đỡ Yên Nhiên dậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Lưu thị tranh nhau đòi rửa mặt, xe mặt cho Yên Nhiên, mấy người các nàng cũng là đầy đủ người, đều cười nói: "Có thể chải đầu đưa gả cho Vương Phi, đời này, cũng chỉ một cơ hội này."

Cho nên, mấy người này, có rửa mặt, có chải đầu, có se lông mặt, có trang điểm, có cài đồ trang sức, có thay y phục, tóm lại, mỗi người đều tranh một loại việc, không phải là ngươi oán trách ta làm nhiều rồi, chính là ta giận ngươi cướp việc của ta.

"Đại tẩu, tại sao lại là ngươi? Vừa rồi ngươi vừa rửa mặt cho Yên Nhiên, chải đầu này, nên đến lượt ta." Trần thị gấp gáp tiến lên.

"Nhị tẩu, thay y phục này giữ lại cho ta, xe lông mặt ta không dám dùng sức." Dương thị vội nói.

"Xoa phấn cùng đánh má để lại cho ta, còn có, cài đồ trang sức này cũng để lại cho ta." Phó thị cũng vội hô.

"Tứ tẩu, ngươi làm nhiều rồi, ta làm cái gì?" Tử Vũ cũng nóng nảy.

. . .

Mọi việc như thế mà nói, liên tục không ngừng, làm cho bện cạnh Yên Nhiên hò hét loạn lên, đây là chuyện chưa bao giờ có, Yên Nhiên cũng đành phải cười nhận. Trái lại làm nhạt đi nỗi bi thương phải gả con của Tử Tình.

Hạ Văn Xương cầm cái hộp trong tay đứng ở ngoài cửa, nghe động tĩnh bên trong, muốn vào lại không dám vào, những năm này, hắn dần dần hiểu, tại sao Lý Dực lại không chào đón hắn, tại sao phụ thân hắn lại phái đến Sơn Tây nhậm chức, thì ra là lo lắng hắn mơ ước Yên Nhiên biểu muội.

Thực ra, Hạ Văn Xương khi đó, căn bản còn chưa hiểu tình yêu nam nữ, chẳng qua là nghe tổ mẫu hắn nói, phải thân cận nhiều với Yên Nhiên, khi đó tâm sự thiếu niên còn chưa kịp hiểu biết nở hoa, Lý Dực đã giành trước định hôn với Yên Nhiên rồi, thân phận của Lý Dực cũng công bố theo, còn ai dám tranh giành cái gì với hắn ta chứ?

Chẳng qua, hôm nay, Yên Nhiên sẽ phải xuất giá rồi, Văn Xương muốn tặng món một lễ vật cho nàng, dù sao cũng là huynh muội một đời. Hắn đã thi trúng tú tài năm ngoái rồi, nhưng là Hạ gia không để cho hắn xuất dương.

"Văn Xương, muốn tặng cho muội muội cái gì, sao không đi vào?" Vĩnh Tùng thấy Văn Xương đứng ở bên ngoài, hỏi một câu, hắn cũng là cùng mấy đứa Vĩnh Bách tới đây thêm trang cho Yên Nhiên.

"Hình như bên trong đều là nữ quyến, ta sợ lỗ mãng."

"Đi thôi, đều là người nhà mình." Vĩnh Tùng dẫn đầu sải bước vào viện tử.

"Biểu muội, ngươi nói, hôm nay làm khó muội phu như thế nào? Mấy người chúng ta cũng đã thương lượng xong rồi, cũng chỉ hôm nay, chúng ta làm khó hắn, hắn không dám phản kháng, qua hôm nay, cho chúng ta mấy lá gan, cũng không dám." Vĩnh Tùng cười nói.

"Nhìn tí tiền đồ này của ngươi, ngươi không biết có một câu, gọi là thu sau tính sổ." Vĩnh Bách lườm Đại ca hắn một cái.

"Còn có một câu, quân tử báo thù mười năm không muộn." Vĩnh Phong cười hì hì tăng thêm một câu.

"Ta chẳng quan tâm, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh này." Yên Nhiên cười nói.

"Ơ, xem nhẹ người rồi phải không?" Vĩnh Sam cười nói.

Lý Dực vừa muốn từ trong phủ đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng một trận lạnh cả người, xem ra, cửa này hôm nay, cũng không dễ qua lắm. Vốn là, hôn sự hôm nay, Lý Hãn nói ở trong cung, chiếu theo quy củ trong cung, là không có hoàng tử tự mình rước dâu, dĩ nhiên, cũng không có nhà ngoại của tân nương đưa hôn. Nhưng là, Lý Dực muốn dựa theo tập tục dân gian tự mình đón Yên Nhiên, là ở trong vương phủ của hắn, là nhà của hắn và Yên Nhiên.

Lâm gia, ngoài cửa lớn, Vĩnh Bách, Vĩnh Tùng, Vĩnh Nam, Vĩnh Sam, Vĩnh Phong, Vĩnh Ngô, Vĩnh Đồng… một dãy người đem ghế đẩu, ngồi ở trước bậc thang, vừa lúc ngăn chặn cửa lớn, mấy vị cô gia Chung Thiếu Bân thì ở một bên rảnh rang mà xem náo nhiệt.

Lý Dực xuống ngựa, ôm quyền hành lễ với mọi người, "Các vị biểu ca biểu đệ, Lý Dực bên này có lễ, đến, hồng bao cầm lấy, ý nghĩa nho nhỏ, không thành kính ý."

Bọn sai vặt mang tới một sọt hồng bao, mấy người Vĩnh Tùng không động chỗ.

"Biểu ca, biểu đệ, có yêu cầu gì cứ việc nói?"

"Mấy người chúng ta đã thương lượng rồi, nghe nói, Thư Duệ thành thân, cũng đã tốn một ngàn lượng ngân phiếu mới qua cửa thứ nhất, chúng ta muốn xem thử một chút thành ý của ngươi."

"Việc này đơn giản." Lý Dực nghe xong vội lấy hai tờ ngân phiếu từ chỗ gã sai vặt bên người, hai tay đưa cho Vĩnh Tùng, Vĩnh Tùng nhận lấy vừa nhìn, gật đầu, nói: "Đây là yêu cầu thứ nhất, cái thứ hai, một cái đơn giản trước, chúng ta ra câu đối cho ngươi, thủy hải triêu triêu triêu triêu triêu triêu triêu lạc, ngươi đọc vế dưới ra."

"Phù vân trường, trường trường trường, trường trường trường tiêu." Câu này, Lý Dực thật đúng là đã học.

(đại ý: nước biển dâng dâng dâng… rồi hạ xuống, mây trôi dài dài… rồi tan; điểm đặc biệt của câu đối này là triêu (朝) có khi làm triều (潮) ([cháo]), trường (长) có khi làm thường (常) có khi làm trướng (涨) ([cháng]), tùy cách ngắt dấu phẩy mà có những cách đọc khác nhau)

"Không có khó, lại một câu, câu này là Cửu Cung cách (sodoku 9 ô), ngươi điền chín số vào, đường ngang đường dọc và đường chéo, đều phải bằng mười lăm, ngươi từ từ suy nghĩ, chúng ta không nóng nảy." Vĩnh Tùng bưng một tấm ván gỗ từ dưới đất lên, cho Lý Dực một cây bút chì.

Cũng may, cái này Tử Tình đã từng dạy bọn họ, chẳng qua, Vĩnh Tùng không biết mà thôi, còn tưởng rằng làm khó được Lý Dực.

Lý Dực cầm lấy bút chì, không chút hoang mang mà điền ở chính giữa số năm, hai bên mỗi bên một số chín, hơi suy tư chốc lát, liền điền toàn bộ xong chín số.

"Không thể nào, nhanh như vậy?" Mấy người Vĩnh Tùng có phần như đưa đám, nhưng là, đã nói ba cửa rồi, cũng không có thể làm khó Lý Dực nữa rồi, bèn bỏ mấy cái ghế đẩu ra.

Cổng trong kia, ngồi chính là mấy người Thư Duệ, làm cho Lý Dực ngoài ý muốn chính là, không nghĩ tới La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng ở đây, khó trách mình phái người đi tìm, đều tìm cớ nói không rảnh, thì ra, đều tới đây, muốn tới ra đề khó cho hắn đây mà.

"Ta có thể hỏi một chút hay không, tổng cộng có mấy cửa?" Lý Dực có phần nhức đầu.

"Ba cửa, tuyệt đối giữ lời." Thư Duệ cười nói.

"Đại ca, năm đó ngươi thành thân, ta thế nhưng là ba bên tương trợ, không thể như vậy chứ?" Lý Dực cười khổ nói.

"Chúng ta biết, cũng chỉ hôm nay có thể làm khó ngươi, qua hôm nay, muốn tìm cơ hội này, cũng không dễ tìm." Thư Ngạn cười nói.

"Đúng vậy, ta đợi ngày hôm nay đúng là đã đợi bao nhiêu năm, ngươi cưới Yên Nhiên muội muội, ngươi cao hứng, hại phụ thân ta đến bây giờ vẫn còn nhớ tới, còn mắng ta phế vật một trận, ngươi nói, khẩu khí này không tìm ngươi xả, tìm ai xả?" La Hạo Viêm kéo kéo ống tay áo, làm ra dáng vẻ xoa tay hằm hè.

"Ta mới oan đấy, muội muội còn đang ở trong bụng cô cô, phụ thân ta đã nói, đó là nàng dâu của ta, ngươi nói, bị hắn tới sau chọc gậy trước, ta tìm ai tố khổ đây?" Văn Tinh Vực cũng là một bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.

"Hai người các ngươi, con cũng có rồi, còn nói chuyện này để làm gì, các ngươi một người cưới muội muội của đối phương, một người cưới đường muội của đối phương, không cảm thấy nên đòi công đạo cho muội muội mình sao?" Lý Dực nói.

"Bớt ngắt lời, bây giờ là nói đến chuyện ngươi qua cửa." Văn Tinh Vực nói.

"Được rồi, ra đề mục đi." Lý Dực đành phải nói.

"Ta tới trước, ta muốn đánh cùng ngươi một trận, ngươi nếu thắng ta, tính là qua một cửa ải." La Hạo Viêm nói.

Lý Dực biết tiểu tử này đã muốn báo thù hắn từ lâu, chẳng qua, lúc này cũng chỉ đành đồng ý, nhưng mà, lại nói ra điều kiện, nói: "Chúng ta đánh tiếp nữa thắng bại nhất thời cũng khó mà phân ra, không bằng điểm đến là dừng, tìm nhánh cây khoa tay múa chân một chút, ta nếu điểm trúng ngươi ba cái, ngươi thua trước, dĩ nhiên, ngươi điểm trúng ta ba cái trước, tất nhiên ta thua."

"Được, công bằng, chúng ta làm trọng tài." Thư Duệ vội nói.

Thư Ngạn thấy vậy, vội đi tìm hai nhánh cây, làm cho dài bằng nhau, Lý Dực vạch một vòng tròn, nói chỉ ở trong vòng.

Hai người khoa tay múa chân , mỗi người điểm trúng đối phương hai cái, đến lượt thứ ba, Lý Dực đập thẳng nhánh cây vào La Hạo Viêm, tính là hắn thắng.

La Hạo Viêm không phục, đuổi theo Lý Dực nhất định đòi đánh một trận nữa, nói Lý Dực chơi xấu.

"Nguyện đánh cuộc chịu nhận thua, cái thứ ba là ta trước đi?" Lý Dực hỏi.

La Hạo Viêm chỉ đành phải lui sang một bên, nói với Văn Tinh Vực: "Lúc này, xem ngươi rồi, ngươi cũng không thể dễ dàng để cho hắn qua cửa."

"Được, ta ra một đề tính toán Tây Dương cho hắn, ta để cho hắn làm từ hôm nay đến ngày mai, cũng không làm ra." Văn Tinh Vực cũng không biết Lý Dực đi theo Tử Tình đã học toán học Tây Dương, cũng không biết Lý Dực đã đi Đại Anh Quốc.

Đề toán học ra cho Lý Dực, là một đề gà thỏ vịt cùng lồng mới tinh, đề như vậy, nếu như không biết dùng ẩn số không biết nhóm phương trình, thật đúng là khá khó giải, nhưng là, đối với Lý Dực mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng rồi.

Liên tục hai cửa, Lý Dực đều qua rất nhẹ nhàng, Văn Tinh Vực cùng La Hạo Viêm đều không phục lắm, gửi gắm hi vọng vào trên người ba người Thư Duệ.

Đề mục của Thư Duệ là đối một bộ tuyệt đối: "Tháp nội điểm đăng, tầng tầng Khổng Minh Gia Cát Lượng." (bên trong tháp đốt đèn, tầng tầng Khổng Minh Gia Cát Lượng (-tên loại đèn))

Lý Dực đau khổ suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra được, vừa đúng lúc này, bọn nha hoàn từ hái mấy đóa hoa sen từ hậu hoa viên tới đây, cười nói: "Hoa sen năm nay nở thật sớm, qua hai tháng, sẽ có ngó sen ăn rồi."

Lý Dực nghe xong sáng tỏ thông suốt, đáp: "Trì trung tẩy ngẫu, tiết tiết Thái Bạch Lý Trường Canh." (Trong ao rửa ngó sen, kế tiếp Thái Bạch Lý Trường Canh (-tên loại hoa củ quả)

"Ơ, ngươi đối được rồi?"

"Cái này, ngươi đừng quản, ba cửa đã qua." Lý Dực nói xong, liền đi vào trong, mấy người Thư Duệ cũng không tiện ngăn cản.

Cửa tiểu viện của Yên Nhiên đầy ắp người, Lưu thị các nàng căn bản không nghĩ tới Lý Dực vào cửa nhanh như vậy, đều đang chờ xem náo nhiệt đó, lúc này thấy Lý Dực đã tới, cuống quít tìm ghế đẩu ngồi ở cửa.

Lý Dực vội phân phó đám nha hoàn bà tử theo tới rải hồng bao xuống đất, trong cửa ngoài cửa, sau đó để cho đám con nít theo tới tranh cướp ầm ầm, đám con nít chạy đến dưới chân mấy người Lưu thị nhặt hồng bao, đám con nít đẩy đẩy đựng đựng, mấy người Lưu thị cũng không tiện ngồi, vội đứng lên, Lý Dực thừa cơ lẩn đi vào, cửa ải này, để cho Lý Dực dễ dàng qua rồi. Lưu thị các nàng là hối hận không thôi, oán trách mãi Lý Dực quá giảo hoạt.