-"Bây giờ thì biến đi, đừng để tôi phải nổi nóng." Hải Đăng gằn mạnh từng chữ đồng thời trừng mắt nhìn bọn con gái chanh chua, lòe loẹt kia. Bây giờ, con người cậu khác xa và hoàn toàn với ban sáng, ngày thường cậu dịu dàng, ấm áp bao nhiêu thì bây giờ khí lạnh trên người cậu lan tỏa bấy nhiêu, có thể nói Hoàng Quân và cậu tuy hai nhưng mà một, đứng gần họ khiến người khác không rét mà run, không nói gì chỉ im lặng nhưng đủ để người đứng gần cảm thấy sợ sệt, và lo lắng... Bọn con gái không riêng gì Nhã Uyên, người run bần bật cả lên, đứa nhát hơn hai hàm răng cứ liên tục va vào nhau, xoay người và chuẩn bị biến...

-"Hải Đăng, anh ... anh vì cô ta, một con nhà quê nghèo nàn này mà đối xử với tụi em vậy sao, HẢ?" Hải Yến hét vào mặt Hải Đăng trong sự run sợ, quá sức chịu đựng không thể kìm chế bản thân, đôi mắt cô đầy bọng nước, cô đang rất rất đau!

-"IM NGAY, CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN NÓI VỚI LINH NHI NHƯ VẬY!!" Tú Vi hét toáng lên, khuôn mặt biến sắc, một màu đỏ ửng của sự tức giận đang bộc phát. Tiếng hét làm cả đám người đang chuẩn bị chạy kia rụt chân lại,ngoáy đầu nhìn, Linh Nhi, Hải Đăng, và ĐÌnh Ân giật bắn mình,khiếp thật. -" BIẾN, BIẾN KHỎI CHỖ NÀY,MAU" Tú Vi chỉ tay vào đám người ra lệnh. Tất cả sợ sệt thi nhau mà chạy, chỉ riêng Hải Yến còn cứng rắn mà không nhúc nhích, đưa ánh mắt tha thiết nhìn Hải Đăng, nước mắt rơi lã chã thi nhau mà rơi,giọt ngắn giọt dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cậu nhìn và lạnh lùng nói

-"Cô nói người ta mặt dày, tốt nhất nên xem lại mình đi, Hải Yến." Cậu ném cho cô một ánh nhìn chứa đầy sự khinh thường, nó như cứa vào trái tim đang rỉ máu của cô. Vài người nán lại, khó khăn lắm mới đẩy và dìu Hải Yến đi được, cô bây giờ như một cái xác không hồn, thơ thẫn mặc người khác dẫn đi, mọi người chạy vì sợ nên không để ý tới một người vẫn còn ở đó . Duy chỉ có một người nãy giờ vẫn vậy, vẫn im lặng quan sát mọi thứ diễn ra, mọi người đi khuất , người ấy mới đưa mắt nhìn xung quanh và buột miệng nói :

(Lời thoại của nhân vật tác giả sẽ viết tên đồng thời với dấu ":" cho khỏi nhầm lẫn nha)

- Người đó : "Khá lắm! Nhưng hãy bảo vệ ..cho thật tốt"Phương Nhi nhếch môi quay theo hướng của Nhã Uyên ung dung bước đi, để lại cho mọi người một dấu chấm hỏi to đùng

- Hải Đăng: /Tôi muốn xem cô đặc biệt cỡ nào, Dương Phương Nhi/. Hải Đăng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang dần đi khỏi cho tới khi khuất hẳn, khóe môi hơi cong lên tạo thành một đường vòng cung hoàn mĩ

Tú Vi: /Là Phương Nhi? Không phải cô ta đi cùng bọn họ sao?/ Tú Vi thơ thẩn, cô nhớ khi nãy Phương Nhi không vào cùng Nhã Uyên- bạn thân của cô,cô ta ở đó khoanh tay dựa vào gốc cây gần đó với một nụ cười nửa miệng trên môi,ánh mắt toát lên vẻ thích thú, và đang chờ đợi một cái gì đó...Tú Vi hoàn toàn không biết, lúc đó điều cô quan tâm là hạ gục cả đám để cứu Linh Nhi, Phương Nhi khi nãy nói gì với anh Đăng, ý gì? Bí ẩn" Không những chỉ Tú Vi thắc mắc và không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà còn có Ân Ân, 2 người đều có chung một ý nghĩ " Ý đồ và mục đích của cô ta là gì? và lợi ích?"

********

Xin lỗi và cám ơn

Chào các bạn! Mình là Gin tác giả của truyện Cuộc sống của tôi là em.Truyện đã đi được chặn đường là 10 chương, Trước hết mình cám ơn độc giả đã và đang theo dõi truyện, mặc dù biết là truyện mình viết không hay và lôi cuốn như những truyện khác.Lần đầu viết truyện, sai sót khá nhiều, nhờ các bạn góp ý. .Sau đó, mình muốn xin lỗi các đọc giả rất nhiều, là học sinh các bạn cũng biết, thời gian này là rất quan trọng để ôn tập cho kì thi cuối học kì sắp tới , Mình và các bạn cũng vậy . . Truyện sẽ được viết tiếp khi kết thúc thi cử hoặc đầu hè. Nếu như rảnh thì mình sẽ cố gắng update thêm chương mới để đọc giả không quên và cảm thấy nhàm chán . Cuối cùng, chúc các bạn có một kì thi tốt đẹp và có kết quả như mình mong đợi. Tạm biệt. Chào thân ái và quyết thắng!!!

Gin Groupon- Punpon Blue