Chương 37

 

 

 

Edit: Cúc Tử

 

 

 

Sau đêm nay ta sẽ cực kỳ cực kỳ không thèm để ý đến Giang Tầm nữa.

 

 

 

Trong cảm giác nóng rát nhưng không đau đớn, ta phát hiện cả đời này của mình sẽ mang kiếp bánh bao dễ bị nắn bóp.

 

 

 

Ta chịu đựng bị bắt nạt như vậy, nguyên nhân chính là do ta quá mềm mại đáng yêu lại không rành thế sự, một chút cũng không biết nên làm thế nào để phản kháng lại sự bức ép của một tên gian thần như Giang Tầm.

 

 

 

Vì thế nên ta muốn nổi dậy! Nữ tắc của người ta không thể nào tiếp tục sa đọa như vậy nữa, ta nhất định phải mạnh mẽ lên!

 

 

 

Ta vỗ vỗ giường nhằm biểu hiện quyết tâm của mình, ngay lúc này hai mắt Giang Tầm lại liếc sang nhìn ta: "Phu nhân lại có sức rồi sao?"

 

 

 

Hắn nói vậy khiến cho hô hấp của ta ngay lập tức cứng lại, bắt đầu biểu diễn, dùng hơi thở mỏng manh nói chuyện với hắn: "Thân thể phu quân tráng kiện, hình phạt nghiêm khắc như vậy khiến thiếp thân không thể khôi phục sức lực nổi trong vòng một canh giờ. Quả thật vô cùng mệt mỏi, hết sức mệt mỏi. Ngày xưa chỉ nghĩ rằng phu quân khoác lác, làm sao có thể có chuyện một đêm bảy lần như thiên hạ nói, nhưng hôm nay mới được mở mang kiến thức. Kinh ngạc làm sao, một đêm bảy lần không phải đang nói đến phu quân của ta sao? Đối với việc trước khi phu quân nói có thể sinh nở kia, tối nay ta đã hoàn toàn tin tưởng. Quả nhiên đúng là có thể..."

 

 

 

Giang Tầm yên lặng nghe ta nói hết một mớ này rồi chậc lưỡi một tiếng, bưng đến cho ta một bát chè ngọt: "Phu nhân vẫn còn sức ở đây ăn nói bậy bạ gì vậy?"

 

 

 

"Ta buồn chán nên quyết định tự giải sầu một chút."

 

 

 

Hắn thở dài một hơi rồi cầm lấy thìa đưa đến bên miệng ta: "Tiểu ngốc tử."

 

 

 

Ta im lặng không lên tiếng chỉ hết sức ngoan ngoãn ngồi uống hết bát canh hắn đứa tới mà làm lơ hắn ——

 

 

 

Có phải chàng nghĩ ta uống đồ của chàng có nghĩa là ta đã nguôi giận không hả? Còn! Lâu! Nhé! Ha ha, không ngờ đúng không, ta còn đang nghẹn cả một bụng tức đây!

 

 

 

Con người của ta đúng là kiểu không dấu được tâm sự, trong lòng nghĩ gì thì liền thể hiện ngay trên người mình.

 

 

 

Giang Tầm bảo ta như vậy chính là khẩu ngại thể chính trực (1).

 

 

 

(1) Một từ gốc Nhật. Âm romaji: kuchi ga iyada to itte karada wa shoujikina monoda. Nghĩa là: “Ngoài miệng nói không nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thực”.

 

 

 

Ta vừa nghĩ vậy liền cảm thấy vô cùng tức giận vì thế mà không nhịn được thổi nước, từ chối không muốn uống chè mà Giang Tầm đưa đến khiến cho nước trong bát bắn lên vạt áo của hắn.

 

 

 

Ta vô cùng xấu hổ nên nhanh chóng cẩn thận uống luôn hai ngụm chè kia nhằm thể hiện chuyện vừa nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

 

 

 

Sắc mặt của Giang Tầm càng ngày càng trầm xuống, cũng càng ngày càng đen lại.

 

 

 

Hắn đột nhiên cười với nụ cười vô cùng kỳ quái rồi nói với ta: "Ta nghĩ có phải phu nhân vẫn muốn bị phạt hay không? Hay là vẫn muốn hô to gọi nhỏ với ta?"

 

 

 

"Hức." Ta nào có! Mặc dù ta không có nhưng ta lại hoàn toàn không dám cãi lại hắn!

 

 

 

"Nàng cho rằng ta không biết nàng đang suy nghĩ cái gì sao? Ta khuyên nàng nên ngoan ngoãn một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ cách khiến ta khó chịu, nếu không..."

 

 

 

"Nếu không thì sao?"

 

 

 

Giang Tầm lạnh lùng nói: "Còn dám hỏi ta hậu quả chứng tỏ phu nhân còn đang muốn tiếp tục gây chuyện khiến ta khó chịu sao, vậy nàng xem ta làm sao mà phạt nàng!"

 

 

 

"..."

 

 

 

Từ từ, xã hội này chính là như vậy sao? Còn có kiểu làm việc xử lý như vậy à?

 

 

 

"Sợ sao?"

 

 

 

"Sợ." Người nào làm người ấy chịu, lúc cần nhận sai thì nên nhận sai. Ta biết sợ rất nhanh, không hề có ý muốn phản kháng nữa.

 

 

 

"Biết sợ thì tốt, nàng nghe cho kỹ đây, nếu nàng còn tiếp tục dày vò khiến ta khó chịu như vậy ta sẽ làm cho nàng ba ngày cũng không xuống giường được!"

 

 

 

Giang Tầm vô cùng bá đạo mà nói với ta như thế.

 

 

 

"Phu quân, chàng... !"

 

 

 

Hắn chỉ cười lạnh một tiếng sau đó vung tay áo lên rồi bỏ đi.

 

 

 

Ta nghe hắn nói vậy cảm thấy cả người như bị rớt vào trong hầm băng, trong lòng ta cũng hoàn toàn lạnh buốt, tứ chi và xương cốt đều không nhịn được mà phát run.

 

 

 

Dù có trăm triệu lần ta cũng không hề ngờ rằng tên tiểu tử này có có một chiêu thâm độc như thế! Một đêm phu thê nhưng trăm đêm ân nghĩa, sao hắn có thể đối xử với ta như vậy? !

 

 

 

Giang Tầm ấy mà lại muốn nhốt ta trên giường, đây rõ ràng là muốn ta chết vì lười mà!

 

 

 

Hèn hạ, quả thực hết sức hèn hạ.

 

 

 

Hắn biết rõ ta là một người chăm chỉ lại thích lao động làm việc, vậy mà vẫn muốn dùng chiêu này đối phó với ta, bảo sao ta có thể chịu thua chứ?

 

 

 

Ngay sau đó, ta liền bẻ bẻ ngón tay muốn bắt đầu sự nghiệp tức giận to lớn, đồng thời cũng thầm nghĩ lần này nhất định phải thành công.

 

 

 

Tác giả nói suy nghĩ của mình: Hôm nay tác giả không có lời nào để nói.