Chương 23

 

 

 

Edit: Malbec

 

 

 

Ta lùi về sau một bước, nhìn dáng vẻ bọn họ giương cung bạt kiếm, sợ bọn họ tổn thương người vô tội.

 

 

 

Nhìn hai nam nhân vì ta phát sinh tranh chấp, ta không khỏi cảm khái: Ai da, có khuôn mặt xinh đẹp thật mệt.

 

 

 

Giang Tầm sửa lại ống tay áo hoa văn chim hạc vượt sông bị nhăn nheo một chút, mời Lâu Lầu ngồi, khinh địch như thường, thờ ơ nói: “Vũ Lâu Vương thị cũng muốn tới chia một miếng bánh (1) rồi sao? Thấy thời cuộc bây giờ bất ổn, thiên hạ không ổn định, liền nổi dậy lấy danh nghĩa ủng hộ huyết mạch còn sót lại của tiền triều, bèn mượn tu hú chiếm tổ chim khách (2). Chỉ là nữ cô nhi hoàng thất này, bụng không học vấn, kinh thư lý nghĩa cũng không biết bao nhiêu, chỉ cần khoanh cho nàng một khoảnh đất trong hậu cung thì nàng ấy cũng đã dương dương tự đắc, làm sao làm chủ thiên hạ? Còn không phải là để những kẻ đảm nhiệm bọn ngươi nắn bóp đè bẹp? Hừ, thế gia trăm năm trung nghĩa lại cũng làm những chuyện dơ bẩn như vậy, thật quá buồn cười.”

 

 

 

(1)Chia một miếng bánh: Chia sẻ lợi ích.

 

 

 

(2)Tu hú chiếm tổ chim khách: Chiếm nhà người khác.

 

 

 

Lâu Lâu không vội vàng không từ tốn nói: “Ta cũng không nghĩ tới, công chúa lại tín nhiệm Giang đại nhân như vậy. Ngươi cũng biết việc hắn đăm chiêu trong lòng, bất quá là nữ cô nhi của tiền triều, hắn làm trái nguyên tắc giữ lại bên người, lưu lại mối họa như vậy, dẫn đến họa sát thân, có thể giết công chúa. Hôm nay làm bộ làm tịch, diễn cảnh phu thê tình thâm với ngươi, tiết mục phu thê tôn trọng lẫn nhau. Chỉ sợ không phải là thật lòng mà là hư tình giả ý. Giang đại nhân đã đạt đến chức vị cao nhất của thần, còn có hy vọng xa vời nào nữa? Phàm là người thông minh một chút, đều có thể đoán được. Đây là cũng muốn lợi dụng thân phận công chúa leo lên chỗ cao. Giang đại nhân lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều biết, chỉ có công chúa giả ngu mà thôi.”

 

 

 

Tài ăn nói của Lâu Lâu vô cùng tốt, ta tin tám phần. Nghĩ lại một chút, cho dù Giang Tầm có tâm tư mưu phản, bất quá cũng xấu xa như Lâu Lâu. Hai kẻ ác nhân xấu xa không sai biệt lắm, bảo ta lựa chọn, ta sẽ chọn người quen thuộc hơn chút, chính là Giang Tầm.

 

 

 

Dù sao thì một đêm vợ chồng trăm ngày nghĩa, nếu hắn thật sự muốn giết ta, cũng sẽ cho ta toàn thây. Huồng hồ, hắn rất vó thể không có lòng giết ta, ta lại nghi ngờ hắn sẽ tổn thương đến tình cảm phu thê. Ôi, cho nên nói tình yêu là chướng ngại vật của sự nghiệp nữ nhân, trước kia ta muốn chạy trốn, hôm nay lại vì nam nhân này mà ở lại.

 

 

 

Nụ cười Giang Tầm dần thu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâu Lâu, nói thù oán thì không có, chỉ là ánh mắt tĩnh lặng như nước làm người ta bất an.

 

 

 

Ta nghĩ, hắn đã nổi lên sát tâm.

 

 

 

“Nếu như ta muốn, ta có thể khiến các hạ chết ở nơi này. Chỉ là phu nhân ta sợ máu, nên sẽ thả ngươi đi.” Giang Tầm không cãi cọ với hắn, buông xuống, cũng đoán không ra những tính toán trong lòng hắn như thường lệ.

 

 

 

Kẻ gây sự Lâu Lâu không chịu rời đi: “Thế nào? Giang đại nhân đuổi người như vậy là sợ công chúa biết chuyện gì?”

 

 

 

“Ta lại không nói đùa, Lạc Châu mới là địa bàn của Vũ Lâu Vương thị, nếu dương oai ở Hoàng Thành thì các hạ cho rằng… ngươi còn mạng để ra khỏi Hoàng Thành trước giờ giới nghiêm sao? Thánh thượng giết người như nghiền một con kiến hôi.”

 

 

 

Lâu Lâu quả nhiên không nói gì nữa, thái độ của hắn khiêm tốn hơn rất nhiều, chắp tay thì lễ với Giang Tầm, nói: “Chủ thượng nhà ta nghe thấy đại danh Giang đại nhân đã lâu, lần này cũng không có ác ý, chỉ muốn đêm hôm nay mời Giang đại nhân ra nói chuyện mà thôi. Chủ thượng nhà ta luyến tiếc tài năng, muốn mời Giang đại nhân xuống núi giúp bọn ta một tay.”

 

 

 

Giang Tầm uống một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nếu như tại hạ không muốn?”

 

 

 

“Như vậy tất nhiên đại nhân sẽ trở thành vật cản. Núi đá ngăn con đường, tất nhiên phải diệt trừ. Về phần công chúa, nếu không hài lòng Giang đại nhân, có thể về Lạc châu, nhà của chủ thượng ta luôn chuẩn bị ngựa chào đón.”

 

 

 

Ta cười, cũng không từ chối, loại trao đổi mạng này, cho tới bây giờ chưa từng chê ít.

 

 

 

Chờ Lâu Lâu rời đi, ta hỏi Giang Tầm: “Vừa rồi vì sao phu quân không hỏi ta tin lời của chàng hay Lâu Lâu?”

 

 

 

Giang Tầm giật mình chớp mắt một cái, lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này không hỏi cũng được. Lời hắn nói có vài phần đạo lý, nếu là ta, sợ rằng sẽ tin hắn. Ta với nàng bất quá chỉ mới quen biết hai tháng, nàng không có lý do để toàn tâm toàn ý tin ta là chuyện rất bình thường.”

 

 

 

Thời khắc ta thể hiện lòng chân thành đến rồi, ta nói: “Ta tin phu quân, phu quân là người bên gối ta, ta tin chàng.”

 

 

 

Ánh mắt Giang Tầm nhìn ta dần dần nhu hòa, hắn chậm rãi nói: “A Triêu, nếu ta có tâm tư phản nghịch cũng không cần mượn thân phận nàng.”

 

 

 

“Nhưng mà trước đó phu quân nói ta là nữ cô nhi hoàng thất, bụng không học vấn, kẻ ngu ngốc các loại làm ta đau lòng quá đi.”

 

 

 

Giang Tầm nhấc mí mắt liếc ta, nói: “Nữ cô nhi vi phu nói không phải là nàng, nàng cũng không phải nữ cô nhi, nàng có ta.”

 

 

 

Ta sửng sốt, có chút không biết phải làm sao. Trừ mẫu hậu ta ra, đại khái cũng chỉ có Giang Tầm đối xử tốt với ta như vậy.

 

 

 

Ngày hôm sau, truyền đến hai tin tức, một tốt, một xấu.

 

 

 

Tin tốt là Vương Nhị Lâu trong nhà có việc, cần rời khỏi Hoàng Thành, rời khỏi cuộc thi đấu thoại bản, bớt đi một kình địch. Tin xấu là thoại bản mới của ta để dành còn chưa kịp công bố đã bị người khác tuôn ra trước, lời khen ngợi như nước thủy triều.

 

 

 

Ta sững sờ, chuyện này là con mẹ nó đạo bản gốc trần trụi!

 

 

 

Nhưng cũng không có biện pháp, nếu nói những lời này ra sợ là không có ai tin, dù sao thoại bản cũng là do hắn công bố đầu tiên.

 

 

 

Ta tức giận đến mức tay run rẩy, tìm Giang Tầm lãnh giáo: “Tiểu nhân gian trá như thế, phu quân hãy giúp ta một tay giết hắn.”

 

 

 

Giang Tầm đang đọc sách, ngước mắt, liếc ta: “Việc này sợ rằng vi phu không thể làm.”

 

 

 

“Vì sao?”

 

 

 

“Vi phu biết hắn là ai, quan to nhất phẩm, không tiện tiết lộ danh tính, nói chung là quên đi.”

 

 

 

“Không nghĩ tới phu quân là người sợ chết thế này!”

 

 

 

Giang Tầm cười nhạt: “Ta đây còn có người nhà, nếu không phải là tiếc mạng, sợ rằng phu nhân đã sớm lưu lạc đầu đường.”

 

 

 

“Mà thôi, ai bảo nhà ta sa sút, lưu lạc tới mức như vậy, không thể tránh bị người khác ức hiếp, coi như có một bài học kinh nghiệm, ta đổi đề tài thoại bản thôi.”

 

 

 

“Thế nào? Theo ta là thiệt thòi cho nàng?”

 

 

 

Ta nghe giọng nói Giang Tầm không bình thường, không dám tiếp tục làm hắn tức giận: "Đâu có thiệt thòi, ta thật sự rất vui.”

 

 

 

Giang Tầm thở dài một hơi: “Phu nhân nếu vẫn còn tức giận thì ta giúp nàng một lần cũng không phải không được, nhưng mà không sát sinh, chỉ là trừng phạt nho nhỏ một phen.”

 

 

 

“Được.”

 

 

 

Không lâu sau, Hoàng thành đột nhiên truyền ra một tin đồn thú vị: Chương 32 quyển đông cung đồ ướt át nổi tiếng bán chạy toàn bộ châu hóa ra là do Triệu Thái phó đã 65 tuổi viết.

 

 

 

Đã gần về hưu còn làm ra chuyện này, thật sự mất mặt.

 

 

 

Đương nhiên, nghe Giang Tầm nói, quan viên triều đình cũng không thiếu người ái mộ Triệu Thái phó, vừa nhìn hắn là biết hắn có kinh nghiệm phong phú, sôi nổi tới học hỏi kinh nghiệm, từ một phương diện khác mà nói, thật ra đã tăng thêm sức nóng cho hắn, nhân khí bộc phát tăng vọt.

 

 

 

Ta bóp cổ tay thở dài, thất sách quá mà.