Chương 2
Edit: Malbec Lúc Giang Tầm không đến tìm ta thì cuộc sống tạm bợ này của ta cũng thật thoải mái, thuận lợi. Cái viện Thục Hoa Uyển này của ta có một phòng bếp nhỏ cho bản thân mình, tuy chi phí ăn mặc không thể so được với trong cung nhưng cũng không kém, đều tùy theo ý ta. Qua vài ngày, Giang Tầm phái người phân cho ta một nha hoàn để sai bảo, tên là Bạch Kha. Tuy nàng ấy lớn lên không được dễ nhìn cho lắm, nhưng lại có nét đặc biệt riêng. Mặc trang phục màu đậm, một thân cơ bắp cường tráng, lồi lõm mông ra mông, chân ra chân, mắt phượng mi dài, trông rất soái khí. Ta vỗ đùi, liên tục nói tốt rồi giữ người lại. Nói thật, loại công tử chỉ có cái mã ngoài, mất cân bằng âm dương như Giang Tầm không phải đồ ăn của ta, tư thế oai hùng hiên ngang như Bạch Kha mới là hình mẫu lý tưởng mà ta yêu thích. Là nữ thì càng tốt, thân thiết gần gũi một chút, con mắt được ngắm đến no, còn có thể chiếm tiện nghi chút đỉnh. Ta bưng mặt, nhìn họ Kha: “Bạch Kha, ngươi thấy bổn cung thế nào, có xinh đẹp không?” Bạch Kha đang uống trà, chậm như rùa nhìn ta trong chốc lát, sau đó phun trà ra, nói: “Chủ thượng, rất đẹp.” Khuyết điểm duy nhất của nàng là phản ứng chậm. Ta thẹn thùng hỏi: “Vậy ngươi có thích bổn cung không?” “Quá nữ tính” “???” Ta rất tổn thương. “Giống như đại nhân, không nam tính.” Giang Tầm trúng tên bày tỏ: “???” Liên quan gì đến ta. “Vậy ngươi thích dạng người nào?" Bạch Kha cau mày, suy nghĩ một hồi: “Như Vương Đại vậy.” Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra Vương Đại. Chính là cái kẻ vừa bổ củi đã đổ mồ hôi, gã sai vặt thân thể to lớn của Huân Mãn Uyển. Quên đi, người trong lòng của Bạch Kha, ta cũng không quản nổi. Sau giờ Ngọ, ta ngại trời lạnh, đột nhiên bộc phát ý muốn nấu lẩu ăn. Nồi lẩu là mỹ thực vốn do ta sáng tạo ra, cứ đặt một cái nồi lên trên bếp lò, đợi nước bên trong nóng lên, thỉnh thoảng ném miếng thịt các loại vào, khi nào chín là có thể ăn. Chỗ tốt là đồ ăn không bị lạnh còn có thể ăn được thức ăn tươi mới. Khi ta đang đợi nước sôi, Giang Tầm cũng tới. Lời dạo đầu của hắn vẫn buồn chán trước sau như một, không phải Công chúa ăn gì, Công chúa làm gì thì là Công chúa có nhớ thần không. (Không nhớ.) Trải qua mấy ngày ở chung, ta phát hiện hắn không phải người xấu, khuyết điểm duy nhất chính là quá si mê khuôn mặt xinh đẹp của ta. Đương nhiên ta cũng có thể hiểu cho hắn, dù sao trên đời này những ai nhìn thấy ta mà có thể chống đỡ được cũng chỉ lác đác vài người. Hắn nhìn nồi lẩu của ta, cảm thán một câu “Thật là hoài niệm.” Ta nhướng mày, hoài niệm? Nhưng nồi lẩu này là tác phẩm nguyên bản của ta, hắn nói hoài niệm nghĩa là có ý bảo trước đây hắn đã làm ra món ăn này? “Chẳng lẽ đại nhân nghĩ bổn cung sao chép, nói mình mới là người sáng tạo đầu tiên?!” Giang Tầm im lặng thật lâu, câm nín: “Chỉ là thần hoài niệm những năm tháng tự tay nấu ăn lúc còn bé. Lúc nhỏ gia cảnh bần hàn, thần tự mình nấu ăn, nướng khoai lang, ăn đại thứ gì đó để no bụng. Những năm mùa màng không tốt, không đủ thức ăn, một nhà già trẻ phải chịu đói.” "Ý, trước đây đại nhân rất nghèo.” “Cũng không phải là muốn nói tới cái này.” “Vậy là?” “Thôi bỏ đi.” “Ờ.” Có lẽ đây là sự khác biệt được tạo nên từ quy tắc tôn ti địa vị chăng. “Năm đó thần rất đáng thương, nhà đã nghèo còn có du côn lưu manh đến cửa đòi tiền.” Ta có chút đau lòng, hóa ra Giang Tầm đã phải trải qua những điều bi thương như thế. "Sau khi thần đỗ đạt, tìm ra những kẻ này rồi đưa vào trong ngục, mấy ngày sau, không ai còn sống sót.” “…” Một chút đồng tình còn sót lại của ta đã quay trở về trong bụng. “Đương nhiên thần cũng không phải người có thủ đoạn độc ác như vậy. Chỉ là thần tùy hứng, ghét nhất những ai làm trái ý thần. Ví dụ như Công chúa vậy, thần không chiếm được, người khác cũng đừng hòng mơ tưởng đến.” Ta ngẩng đầu nhìn Giang Tầm. Hắn vẫn thoải mái thong dong uống trà như trước, áo lông hồ ly màu trắng đã che lấp đi con người hắn, nhìn qua còn có chút nhã nhặn. Chỉ là ta biết dưới nụ cười yếu ớt không dấu vết đó của hắn cất dấu một trái tim còn tàn nhẫn độc ác hơn sài lang hổ báo, một Công chúa tiền triều như ta không phải là đối thủ của hắn. Hắn kính trọng ta, mới gọi một tiếng Công chúa, bằng không, với thân phận của ta chính là lưu dân, nếu bị đương kim thánh thượng bắt được, sung vào quân kỹ cũng là chuyện bình thường. Sau lưng ta thấm đẫm mồ hồi, cười xấu hổ: “Không ngờ đại nhân đối với bản cung lại là một tấm chân tình…” “Trước kia thần thật lòng đối đãi với Công chúa nhưng ngài lại cự tuyệt thần ngoài ngàn dặm. Hôm nay ngài mới biết tâm ý của thần có phải đã quá muộn hay không? Có vài người sau khi mất đi mới biết quý trọng, phải chăng chính là lý lẽ này?" Ta nhất thời nghẹn lời, lẽ nào hắn vì ta cố ý đùa bỡn tình cảm của hắn mà bây giờ thẹn quá hóa giận, không cần ta nữa, định giết người diệt khẩu? Nhất định không thể được, ham muốn được sống sót khiến ta tỉnh táo trong nháy mắt. Ta nghiêm túc nói: "Thực ra ta đối với đại nhân cũng…” Để biểu đạt thành ý của ta mà ngay cả xưng là bổn cung ta cũng không nói. “Dưa hái xanh không ngọt, cần gì chứ?” Hắn thở dài, bày ra dáng vẻ bi thương. “Đây là dưa chín rơi xuống đất, tự nguyện, không ai bẻ, không ai bẻ.” “A? Thần sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nghe trái dưa nói dối.” “…” "Thôi được rồi, thần còn có việc, lần sau lại tìm Công chúa tâm sự.” Hắn không thèm nghe ta giải thích, phẩy tay áo bỏ đi. Thời khắc này ta cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn như một đứa ngốc. Ta nhìn nồi lẩu mà không muốn ăn nữa. Suy nghĩ một hồi, hỏi Bạch Kha: “Đại nhân nhà ngươi có đam mê đặc thù gì không?” Bạch Kha mím môi, do dự trả lời: “Đại nhân háo sắc, thích nữ nhân đêm khuya bò lên giường, yêu thương nhung nhớ (1).” (1)(Nguyên văn 投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.) “Phốc---” Ta phụt nước ra ngoài. Cho nên, để Giang Tầm nguôi giận, đảm bảo cái đầu trên cổ ta, ta còn phải yêu thương nhung nhớ hắn. Điều này… cũng không phải không được. Không phải chỉ là ngủ một đêm thôi sao? Ngủ thì ngủ thôi. Nhớ năm đó, Hoàng cô của ta một đêm ngự mười trai lơ, đã thành một tin đồn hương dã thú vị. Giang Tầm chẳng qua là gã trai lơ đầu tiên của ta, ngủ với hắn thì có làm sao?