Muốn ngăn cản Phùng đại bá là không thể nào, hắn quyết định là sẽ làm. Ngày hôm sau hắn tới phủ thành, tìm nửa ngày, sau đó thuê được một ngôi nhà có hai gian phòng ở. Lúc quay về hắn nói rõ địa điểm, bảo mọi người thu dọn đồ đạc, vận chuyển trước một ít đồ đi qua.

Phùng mẫu lúc này cũng chỉ có thể mặc kệ, bằng không người khác lại nói chính mình không biết phân biệt. Mấy lời nghiêng về một phía đó chỉ sợ sẽ làm con trai phân tâm. Nghĩ thôi chẳng thèm so đo chuyện đó nữa.

Đối với tẩu tử nhà mẹ đẻ, Phùng mẫu xin lỗi rồi lại xin lỗi, nói nhiều lắm. Tục ngữ nói, một chuyện không nhờ hai bên, đã nhờ một người, sau đó lại thêm một người khác, như vậy rốt cuộc là không tốt, làm cho người trước không thoải mái. Nhưng cũng may tẩu tử bà là người tốt, lại biết tính tình Phùng đại bá, cho nên chẳng những không so đo, ngược lại khuyên nhủ:“Không cần quá để ý, hắn là đại bá thì thế nào, các ngươi đã ra ở riêng, tài sản cũng lấy được một phần. Cho dù còn có chút ít để lại trong tay hắn trông giữ, nhưng vậy thì có sao, chỉ cần Hiên tiểu tử lần này trúng tú tài, hắn có trả lại hay không đều tốt cả.”

Phùng mẫu cũng hiểu ý nghĩ này, nhưng đối với chuyện con trai có đỗ tú tài hay không, bà không quá nắm chắc. Mà thân thể bà lại không khoẻ mạnh, không biết khi nào sẽ buông tay nhân gian, bỏ lại con trai con dâu, bà sợ bọn chúng bị người ta khi dễ.

“Chuyện học hành thi cử nào có nói trước được điều gì, bao nhiêu người đầu đã hai thứ tóc mà còn chưa thi nổi, huống chi Hiên tiểu tử!”

Ngô cô cô vỗ tay nàng, rất tin tưởng nói:“Sao có thể so với Hiên tiểu tử? Nhiều năm nay ta nhìn Hiên tiểu tử lớn lên, biết đối với chuyện học hành hắn luôn thập phần khắc khổ, tiên sinh cũng rất tán dương.” Nhìn em chồng mình, cam đoan nói:“Muội tin ta đi, lần này Hiên tiểu tử nhất định có thể đỗ.”

“Được, ta tin tẩu tử, lần này Hiên tiểu tử thi đỗ, tẩu là công thần số 1, ta phải bảo hắn hảo hảo kính tẩu một chén rượu mới được.” Phùng mẫu nói.

Quận thành phồn hoa hơn xa so với thị trấn, chỉ cần nhìn tường thành cao mấy trượng kia, người đứng đâu cũng đều cảm thấy vô cùng áp lực, đi qua sông đào bảo vệ thành, tiến vào trong thành tấp nập người qua lại, xe tiếp tục đi trước, rẽ mấy lần, cuối cùng dừng lại ở một chỗ ở coi như sạch sẽ.

Chỗ này là khu vực bình dân cư trú, Phùng đại bá thuê được một ngôi nhà, xung quanh trông cũng sạch sẽ chỉnh tề, nhưng vị trí có vẻ xa xôi. Quận thành không thể so huyện lý, giá cả cao hơn không ít, hai gian phòng ở này chỉ thuê nhiều nhất một tuần mà cũng mấy một xâu tiền, rồi còn tiền phí sinh hoạt.

Phủ thử qua nhanh, đề thi thuộc sở trường của Phùng Hiên, làm bài xong tâm trạng của hắn khá nhẹ nhõm. Bởi vì nhà xa, cho nên lần này thi xong hắn không về nhà, mà là đợi yết bảng.

Lúc nhìn thấy tên mình có trong danh sách, Phùng Hiên lại nhẹ nhàng thở ra, cứ như vậy, chỉ còn chờ viện thử không lâu sau, nếu qua sẽ coi như công sức được đền đáp.

Lúc xem bảng hắn gặp Hồ Nguyên lần này cũng thi qua, bài danh còn đứng trước Phùng Hiên, hai người tình cờ gặp được, đương nhiên là phải tìm một gian tửu lâu, gọi ba bốn món ăn, một vò rượu đục. Hai người hưng trí lên cao, mỗi người đều uống được chừng nửa cân rượu, đồ ăn cũng rất đưa rượu, ăn xong vài miếng cơm, lắc lư chắp tay cáo từ.

Trên đường về nhà, bọn họ giáp mặt ba người đang đi ngược chiều, trong đó một người học cùng trường, biết được hắn cũng đỗ phủ thử, lại không thể không chúc mừng.

Nhưng hai bên đều đã nếm qua cơm trưa, thế là ước hẹn tại thôn Thanh Trúc ngoại thành, tổ chức tiệc rượu, tiếp tục ăn uống linh đình, cuối cùng Phùng Hiên say tới mức đi đường cũng không xong.

Say rượu loạng choạng trên đường, về đến nhà tất nhiên lại bị thê tử quở trách.

Tôn Huệ không thích trượng phu uống nhiều, theo nàng nghĩ, rượu uống qua loa vài chén còn được, không tốt cho cơ thể, nhất là trượng phu tuổi còn không lớn, uống rượu hại thân.

“Không uống bao nhiêu, hôm nay gặp Hồ đại ca, lần này hắn cũng thi qua phủ thử, chúng ta hai người cao hứng, rủ nhau đi tửu lâu uống mấy chén. Bất quá không uống bao nhiêu, chỉ có một vò.” Nói xong vươn một ngón tay, miệng phụt ra mùi rượu, Phùng Hiên ha ha cười nắm lấy ta thê tử, nói lảm nhảm:“Thật sự, ta chỉ uống năm chén… Không! Ba chén, còn lại đều là Hồ đại ca uống.” Hoàn toàn giấu giếm việc ăn uống ở tiệc rượu lúc chiều.

Tôn Huệ tất nhiên là không tin, ba năm chén rượu mà lại có thể say thành như vậy, vậy còn có thể uống rượu không? Đây cũng không phải rượu nặng, ngay cả nàng cũng có thể uống mấy chén. Trượng phu say rượu tới dạng này, chắc chắn đã uống rất nhiều!

Đỡ Phùng Hiên ngồi xuống, Tôn Huệ đứng dậy nói:“Nói nhỏ chút, đừng làm phiền cô cô, ta đi nấu cho chàng chút trà giã rượu.” Hắn đã say tới mức này, Tôn Huệ biết hiện tại nói gì cũng là vô dụng, người say làm sao hiểu được sai lầm của chính mình, huống hồ lúc này lại là ban đêm, không bằng chờ ngày mai tỉnh rượu nói sau.

Ra khỏi phòng thấy phòng bếp lấp ló ánh đèn, Tôn Huệ đi qua, thấy cô cô, bà đang đốt lửa, trên thớt đặt nguyên liệu để nấu trà giã rượu, nàng ngượng ngùng nói:“Vừa rồi có phải bọn con to tiếng quá làm phiềm cô cô hay không, thật sự là xin lỗi.”

Xua tay, Ngô cô cô cười ý bảo Tôn Huệ đừng để ý:“Không sao, ta ở trong phòng đang ngủ không được, thấy Hiên tiểu tử say liền đứng dậy đi nấu trà.” Vừa nói chuyện bà vừa thêm củi vào lò, xua tay nói với Tôn Huệ:“Nơi này để ta trông, làm xong ta sẽ mang qua cho, con nhanh đi nhìn Hiên tiểu tử chút xem hắn có nôn ra không.”

Nghe vậy, Tôn Huệ có chút sợ trượng phu nôn ra phòng làm bẩn đồ đạc, nhất là chăn, vội hỏi:“Vậy làm phiền cô cô, con đi xem hắn.”

Trở lại phòng ở, thấy trượng phu đã ghé vào trên bàn ngủ vù vù. Tôn Huệ cười khổ một cái, nhận mệnh tiến lên, kéo cánh tay trượng phu khoác lên vai mình, cố hết sức kéo hắn tới bên giường, rồi giúp hắn cởi bớt quần áo, tháo giày, đắp chăn.

Lúc này Ngô cô cô gõ cửa, bưng trà tỉnh rượu tới:“Huệ Tử, mở cửa được không? Trà giã rượu đã chuẩn bị cho tốt, cho Hiên tiểu tử uống rồi ngủ đi.” Thời gian cũng không còn sớm, uống trà xong ngủ một đêm,  xem ngày mai có thể về nhà được không.

Tùy tiện vắt quần áo lên giá, Tôn Huệ xoay người nói:“Cô cô trực tiếp vào đi, cửa chỉ đóng chứ không khóa.”

Đẩy cửa, Ngô cô cô tiến vào, đưa trà tỉnh rượu cho Tôn Huệ, nhìn thoáng qua giường thấy Phùng Hiên đang ngủ, chỉ vào hắn nói:“Đánh thức hắn dậy, cho uống trà xong rồi hẵng để hắn ngủ tiếp.” Không uống trà giã rượu, ngày mai tỉnh dậy nhất định sẽ không thoải mái.

Tiếp trà, Tôn Huệ cười nói:“Con biết rồi, ngài đi ngủ đi, con sẽ kêu hắn dậy uống.”

“vậy giao cho con nhé, ta đi nghỉ ngơi trước.”

Đặt chén trà lên bàn, cầm nến tiễn cô cô đi nghỉ ngơi xong, Tôn Huệ trở về phòng, đóng cửa.

Đi đến bên giường, đẩy trượng phu, bất quá hắn ngủ như chết, như thế nào cũng không dậy, Tôn Huệ cố sức đỡ hắn ngồi lên, lót gối đầu sau gáy hắn. Bưng trà giã rượu đưa tới bên miệng hắn, nói:“Tỉnh tỉnh, mau uống hết trà.” Phùng Hiên nhắm chặt mắt, nhăn mày một cái, không nhúc nhích.

Thở dài, Tôn Huệ nhận mệnh mở miệng trượng phu, cẩn thận rót từng chút một, thấy hắn nuốt, lại rót thêm một ít. Cứ như vậy, cuối cùng cũng cho hắn uống hết. Mang chén đặt lên bàn, Tôn Huệ xoay người lại hầu hạ trượng phu một lần nữa nằm xuống, còn cầm khăn mặt lau mặt cho hắn. Cuối cùng xong xuôi hết thảy, thổi tắt nến, Tôn Huệ cũng nghỉ ngơi.

Hôm sau Phùng Hiên tỉnh rượu rất là ngượng ngùng, nhè lúc cô cô không chú ý, hắn kéo thê tử vào phòng, nói:“Ngày hôm qua là ta không phải, uống không ít rượu, mệt nàng phải chăm sóc gần một đêm.” Hắn chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ chuyện hôm qua, nhưng vẫn biết là thê tử bận rộn chiếu cố hắn. Cho nên lúc này trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ có lỗi.

“Ta thì không sao, chỉ là hôm qua cô cô thấy chàng say còn phải dậy nấu trà tỉnh rượu cho chàng xong rồi mới lại đi ngủ.” Tôn Huệ thấy trượng phu biết nhận sai thì không nói thêm gì, chỉ nói phiền toái cô cô, để lần sau hắn chú ý chút.

“A, còn làm phiền cô cô?” Phùng Hiên càng thêm tự trách, hối hận nói:“Sau này tuyệt đối không uống nhiều rượu như vậy nữa!” Ngày hôm qua cao hứng, hai lần đều uống không ít, nhất là tiệc tối, bởi vì người đông, tất nhiên phải uống nhiều hơn.

Đồ đạc lúc này đã sớm thu thập xong, bọn họ không định ở quận thành lâu, vì để không phải ở ngoài thành vào ban đêm, sáng sớm ăn xong chất đồ lập tức đánh xe về thôn.

Viện thử, tổ chức thi ở nhiều địa điểm, mỗi nơi đều có giám thị, Phùng Hiên không cần phải đến quận thành để thi.

Người thi viện ít hơn thi huyện rất nhiều, cho nên tiêu tốn ít thời gian hơn. Ngay sau đó là quá trình chờ đợi yết bảng vô cùng sốt ruột nóng nảy. Thành bại là do một khắc này, có thể đỗ đạt rạng danh tổ tông hay không thì phải xem trên bảng có tên hay không.

Phùng đại bá từ rất sớm đã đánh xe lên thị trấn, xếp hàng trước bảng hơn nửa ngày mới chờ được nha dịch tới dán danh sách. Hấp tấp nhìn chữ trên bảng đỏ, cẩn thận đọc từng chữ đọc từ trên xuống dưới, đảm bảo không sót chữ nào.

Mồ hôi lạnh dần dần rỏ xuống, tay không tự giác nắm chặt, Phùng đại bá tìm đi tìm lại, không có! Hít sâu một hơi, gắt gao nhắm mắt lại mở, tự nói với mình, sẽ không! Hắn chưa từ bỏ ý định lại một lần tra tìm. Vẫn là ····· không có.

Sao có thể thế được? Huyện thử, phủ thử thi qua, hơn nữa thứ tự còn xếp trước, vì cái gì viện thử không qua! Có phải nhầm tên rồi hay không? Nhưng việc này sao có khả năng đâu, từ trước đến nay việc khoa cử là vô cùng trọng yếu, cho dù sơ ý cũng sẽ không xảy ra vấn đề như vậy. Danh sách trên bảng không có tên, cũng chính là thật sự không qua, Hiên tiểu tử lần này không đỗ.

Phùng đại bá rất là mất mát và thất vọng, mặt mày ảm đạm đánh xe về nhà. Cũng không đi tới nhà cháu mình mà là về nhà mình trước gọi vợ mình:“Bà qua nhà đệ muội nói một tiếng, bảo Hiên tiểu tử nghỉ tạm hai ngày, tiếp tục đọc sách, tranh thủ lần sau trúng tuyển.” Hắn không có tâm trạng nào đi qua bên kia, cho nên liền đuổi thê tử đi qua nói một tiếng.

“Cái gì, Hiên tiểu tử không trúng tú tài?” Phùng bá nương sắc mặt không tốt, bật thốt lên nói:“Vậy không phải nói tiền ông thuê nhà ở quận thành cho nó đều là uổng phí?” Lúc ấy bà đáp ứng lấy tiền ra, nhưng là bởi vì tất cả mọi người nói Hiên tiểu tử có thể trúng tú tài, sớm biết sẽ có kết quả thế này, nói cái gì bà cũng không bỏ tiền ra.

“Lảm nhảm cái gì, đi nhanh đi.” Phùng đại bá cảnh cáo:“Còn có, mấy lời dư thừa đừng nói.”

“Hừ, hai xâu tiền ném vào nước còn có tiếng vang, tự dưng mất không, trong lòng ông có đau hay không?”

“Nhanh đi!”

Phùng mẫu nghe tẩu tử nói xong, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra thất vọng, bất quá vẫn miễn cưỡng cười cảm tạ bà ta, viện lý do thân thể không khoẻ, tiễn bà ta rời đi. Bà nói với con trai đang ngồi im:“Không có việc gì, con mới có mấy tuổi, cơ hội còn nhiều! Hơn nữa, con đã qua huyện thử cùng phủ thử, lần sau chỉ cần qua viện thử là được. Như này đã không tệ rồi, cố gắng chút, lần sau nhất định sẽ thành công.”