Ngô Thải Điệp đến cũng cảm giác rõ rệt bầu không khí ngưng trọng của Chu gia, không còn hài hòa giống như nửa cuối năm ngoái. Không chỉ có Chu Đồng Chu Sơn, ngay cả các trưởng bối cũng trương lên khuôn mặt không cao hứng, đối xử với Tôn Huệ, Tôn Duẫn rất là khó chịu, lại nhìn Tôn mẫu mặt mũi cau có, tâm tình cực kỳ không tốt, không còn tươi cười như mọi ngày. Ngô Thải Điệp chỉ ngồi một thoáng, chưa nói được mấy câu thì đã cáo từ, bảo Tôn Huệ mấy ngày nữa đến nhà nàng ngồi một chút.

Thực sự là không ngồi tiếp được nữa, Ngô Thải Điệp ở chỗ này rất không thoải mái, có mấy lời, nghĩ vẫn nên đợi Tôn Huệ đến nhà nàng rồi lại tán gẫu sau. Tôn Huệ cười cười, rất mất tự nhiên, biết tình huống trong nhà, cũng không giữ Ngô Thải Điệp, đứng dậy tiễn nàng: "Được, lần sau ta đến nhà của ngươi chúng ta lại nói chuyện, ngươi đi thong thả." Ngô Thải Điệp phất tay, nói: "Được, ngươi không cần tiễn." Ra khỏi cửa lớn, Ngô Thải Điệp cuối cùng không nhịn được, liếc trái liếc phải mấy cái, thấy không có ai, đến gần thấp giọng nói: "Huệ tử, ngươi biết không, hiện tại trong thôn lời gì cũng có, có một ít lời thật không dễ nghe. Đều là nói xấu bá mẫu, đặc biệt là bà già thối miệng ở đầu thôn, suốt ngày chỉ chỉ trỏ trỏ phun đầy một xô." Cẩn thận đánh giá sắc mặt Tôn Huệ, thấy không khó coi: "Ngươi đừng tức giận, đều là nói lung tung, ta biết rõ con người bá mẫu, lần sau lại có thêm người nói lung tung, ta sẽ quát lại."

Dù sao trong một tuần này, khi chuyện Chu Hải mua hai mẫu đất cho Tôn Duẫn bị người ta truyền ra ngoài, danh tiếng Tôn mẫu hoàn toàn hỏng mất, trước đây người ta còn so sánh, nói bà là kế mẫu không tệ, nhưng hiện tại, đã bị cho rằng chỉ có hơn chứ không kém. Ở nơi này Tôn mẫu lại không có thân tộc chỗ dựa, càng bị lời đồn đãi nói thành kế mẫu vạn ác, càng nói càng khó nghe. Đừng nói ba mẹ con Tôn thị, ngay cả Ngô Thải Điệp cũng cực kỳ phẫn nộ, nàng mở miệng như thế, là muốn khuyên nhủ một phen, miễn cho Tôn Huệ suy nghĩ lung tung.

Nếu như nói Tôn Huệ không để ý một chút nào, đó là không có khả năng, nàng coi như thành thục, trong lòng cũng không phải đại Phật, không làm được việc bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi còn có thể ôn hòa nhã nhặn, một chút cũng không thèm để ý. Thế nhưng, đời trước thêm vào đời này, sống hơn ba mươi năm, cũng coi như là có thể nhìn thấu không ít chuyện, đối với những chỉ trích này, cũng có thể cười đối mặt, còn có thể an ủi đệ đệ và mẫu thân. Cho nên, nàng nói với bạn tốt Ngô Thải Điệp: "Không sao đâu, ta không thèm để ý, ngươi không cần để ý nhiều như vậy."

Ngô Thải Điệp xác định Tôn Huệ không giả bộ, xác thực trong lòng nàng ấy không quá xoắn xuýt, thở dài, quả nhiên như nương nói, Tôn Huệ đã là người lớn, đã biết cách bỏ qua những lời nói nhảm, không giống như nàng, rất coi trọng ánh mắt của người khác."Được, ngươi không thèm để ý là tốt rồi. Ừm, nếu như ngươi có cái gì nghĩ không ra, cứ đến nhà ta tìm ta, chúng ta tâm sự, thêm một người chia sẻ, đừng để chính mình mệt mỏi quá mức." Dặn dò Tôn Huệ, chỉ sợ trong lòng nàng khó chịu, cũng không muốn kể ra với người khác, nghẹn không thoải mái.

Tôn Huệ nở nụ cười, gật đầu nói: "Biết rồi, ta sẽ đi tìm ngươi mà. Đừng quá lo lắng, ta đều không thèm để ý, nhớ kỹ, nếu như nghe thấy người khác nói xấu ta và nương, cứ tránh sang bên cạnh mà đi, tuyệt đối đừng tranh chấp với bọn họ, nếu không ta sẽ rất áy náy." Những người kia thích nói xấu, luôn có mấy kẻ không ra gì, nếu như Ngô Thải Điệp đi tranh chấp, còn không biết bị nói thành cái gì nữa. Đến lúc đó có khi còn khiến cho Tôn Huệ xấu hổ hơn, hiện tại nàng chỉ cần xem như gió thoảng bên tai, nói cái gì cũng giả vờ không nghe thấy, trên người cũng không thiếu mất miếng thịt nào!

Ngô Thải Điệp trừng hai mắt, tỏ rõ vẻ không cao hứng, sẵng giọng: "Ngươi nha, chính là quá hiền hoà, sẽ bị người bắt nạt. Ta phải nói, quát cho những bà già chanh chua kia một trận, đừng ở phía sau nói bóng nói gió." Vỗ ngực bảo đảm nói: "Ngươi hãy chờ xem, ta sẽ mắng cho những kẻ dám nói xấu người tốt như ngươi và bá mẫu một hồi, để cho bọn họ không dám như vậy nữa." Tôn Huệ không hề lo Ngô Thải Điệp sẽ sợ hãi, bởi vì tính khí nàng vốn sang sảng, không giống những cô nương khác luôn nhỏ nhẹ dễ bị bôi xấu. Hiện tại nàng bênh vực lẽ phải vì bằng hữu, nếu như bị đổ oan bôi xấu, nàng hoàn toàn không sợ!

Tôn Huệ kéo nàng một cái, hơi cuống lên, không khỏi năn nỉ: "Tuyệt đối đừng, cô nãi nãi của ta! Hà tất phải tranh giành miệng lưỡi? Ngươi mới bao lớn, những bà già kia coi như bị ngươi chỉ trích một trận, cũng không đến nơi đến chốn, những lời khó nghe các bà cũng không phải chưa từng nghe qua! Còn ngươi thì khác, cô nương mười hai mười ba tuổi, danh tiếng cần coi trọng nhất, tuy rằng ngươi đã định thân, nhà chồng biết cách làm người của ngươi, thế nhưng lời đồn đãi nhiều lên, không những cha mẹ ngươi lo lắng, mà công công bà bà tương lai của ngươi nghe xong cũng không thoải mái. Nhất định phải nghe ta, chính ta thân thẳng không sợ bóng nghiêng*, mặc kệ bọn họ nói đi, ngươi tuyệt đối đừng có ngốc mà ra mặt!"

*tương tự câu cây ngay không sợ chết đứng.

"Biết rồi, ta sẽ nhớ kỹ." Ngô Thải Điệp bị Tôn Huệ nói như thế, cả người rũxuống, rất giống quả bóng bay đầy hơi bị xẹp, một chút tinh thần cũng không còn. Nàng không thèm để ý, thế nhưng nghĩ đến công công bà bà tương lai của nàng, nàng không thể không cân nhắc, ầm ĩ đến mức độ không thể giải quyết được, hai nhà đều mất mặt. Cho nên nàng nghĩ, tuy ngoài mặt không thể nói giúp, mắng những bà già thối miệng kia vài câu, nhưng sau lưng vẫn có thể lan truyền những điểm tốt của Tôn mẫu và Tôn Huệ, để mọi người rõ ràng, Tôn mẫu không phải kế mẫu xa như vậy.

Trở về phòng thì đã nhìn thấy Đại đệ đang ngồi ở trên giường, nhưng hồn lại để trên mây, Tôn Huệ đau lòng vô cùng, vốn là Đại đệ có mấy người bạn chơi cùng, chỉ vì những lời đồn đãi nhảm nhí gần đây, người nhà của những người bạn kia đều cấm họ tiếp tục chơi với Đại đệ, rất nhiều lúc gặp mặt cũng trực tiếp tránh đi, cho dù Đại đệ chủ động chào hỏi, cũng giả vờ không nghe thấy. Thậm chí, có khi còn mắng thẳng vào mặt những lời như thế này 'Ngươi là dã tiểu tử do bà mẹ xấu xa sinh ra, cha ngươi chết cũng đáng đời!'.

Tôn Duẫn đương nhiên sẽ không tốt tính, vung nắm đấm xông lên trên, hai người đánh nhau, ban đầu Tôn Duẫn thường xuyên làm việc còn chiếm thượng phong, thế nhưng mấy đứa đứng bên cạnh cũng không trơ mắt đứng nhìn, có kẻ cầm bùn đất ném lên người Tôn Duẫn, còn có kẻ trực tiếp tham gia ẩu đả. Cuối cùng, Tôn Duẫn sưng mặt sưng mũi trở về, trên người cũng đỏ đỏ tím tím, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Lúc đó Tôn mẫu liền nổi giận, ép hỏi đánh nhau với ai, muốn tìm tới cửa. Tuy nhiên, mặc kệ bà hỏi thế nào, Tôn Duẫn cũng chẳng nói lời nào, miệng giống ý như con trai dưới sông vậy, cạy mãi cũng không ra, cuối cùng Tôn mẫu không có cách nào, hung hăng mắng vài câu, lau nước mắt rồi xoa rượu thuốc cho hắn.

Ban đêm, Tôn Huệ không hỏi Tôn Duẫn đã đánh nhau với ai, chỉ biết an ủi hắn: "Xoa rượu thuốc rất đau đi, ngày mai đừng đi gánh củi nữa, đổi ta đi cho. Đệ ở nhà nghỉ ngơi một chút." Không nghe thấy tiếng Đại đệ, thế nhưng có thể biết, hắn còn chưa ngủ, Tôn Huệ trầm trọng nói: "Một ít giận dữ trước hết giấu ở trong lòng, không cần phát hết ra ngoài, phải biết 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.' sống lưng con người, lúc nên cong thì phải cong, đừng có cố chống đỡ." Bốn chữ ‘xem xét thời thế’nhất định phải nắm giữ, chỉ có như vậy, mới có thể an ổn sống tiếp. Nhưng cũng không phải là không có tôn nghiêm, mà là trong lòng phải biết cân nhắc, biết nên làm thế nào thì hợp lý, chớ bị người ta xúi giục vài câu, đã nóng đầu mà xông lên.

Tôn Duẫn vẫn không lên tiếng như trước, qua một hồi lâu, lúc Tôn Huệ cho rằng Đại đệ đã ngủ, trong chăn truyền đến tiếng nức nở. Âm thanh kia hết sức nghẹn ngào, chỉ là tiếng gào khóc nơi cổ họng, cắn chặt răng cố không phát ra tiếng, lập tức, Tôn Huệ cũng chảy lệ. Nàng sống hai đời, có thể không thèm để ý, nhưng lòng tự tôn của Đại đệ quá mạnh mẽ, sao hắn có thể chịu được chỉ trích như vậy? Bị bạn tốt phản bội, người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Cổ đại này đáng ghét vô tận, bao nhiêu người sống với tư tưởng dị dạng trong đầu, không ai có thể tránh thoát. Vì một chút khẩu phần lương thực, vì có thể sống sót, hi sinh tất cả, nhưng những chuyện này có ai sẽ để ý? Ai cũng đang giãy dụa, nếu một khi ngươi buông tay ra, chế độ khốn khổ này, sẽ nuốt chửng tất cả con người ngươi, ngay cả sống vất vưởng qua ngày cũng là xa xỉ.

"Đại đệ à, người sống chính là uất ức như vậy, ai cũng không thể thuận lợi mà làm, một số kẻ ngoài mặt phong quang vô hạn, sau lưng còn không biết đã nuốt bao nhiêu vị đắng vào trong đâu. Chúng ta còn nhỏ, chỉ cần làm việc đường đường chính chính, dựa vào đôi tay của chính mình để lao động kiếm cơm, sống sót. Những chuyện phiếm trong miệng người khác, cuối cùng rồi sẽ tản đi." Tôn Huệ không đành lòng nhìn thấy đệ đệ ngột ngạt, sợ trong lòng hắn không thoải mái, biến thành tính tình kỳ quái, liền lấy ra chút đạo lý to lớn giảng cho hắn nghe.

"Tỷ, chúng ta dọn ra ngoài đi, đừng ở đây nữa, ta không cần bất cứ thứ gì của nhà bọn họ. Ta, hức, ta có thể sống sót, thật sự! Hức, tỷ tỷ! Chúng ta đi đi!" Rốt cuộc, Tôn Duẫn mở miệng, nức nở, tràn đầy oan ức cầu xin. Hắn không muốn gì hết, hắn có thể sống sót, dù cho ăn trấu uống nước bùn.

Thở dài, Tôn Huệ bất đắc dĩ nói: "Còn phải chờ mấy năm, chúng ta còn phải ở đây mấy năm, hiện tại chúng ta đi, đệ bảo nương phải làm sao bây giờ? Yên tâm, chúng ta sẽ đi, mặt mày rạng rỡ rời đi." Nói năng rất có khí phách. Tôn Huệ đây là hạ quyết tâm thật lớn, thế tất yếu phải thực hiện.

--- ------ ------