Tháng giêng qua nhanh trong chớp mắt, ngày mười lăm là Tết Nguyên tiêu, ban đêm đèn đuốc tưng bừng, hoặc là lấy giấy xếp đèn hoa sen, hoặc là mượn thợ khéo làm giúp đèn hình động vật cỡ trung, chen chúc trong thôn trấn, ngày ấy là một ngày đẹp nhất trong năm, đẹp đến mức khiến người ta mê say. Tuy rằng không phải xa xỉ lộng lẫy kinh người như trong kinh thành, thế nhưng nhìn dải sông lấp lánh cùng với vầng trăng sáng ngời trên cao, Tôn Huệ đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Ngày này, lại một lần nhìn thấy Phùng Hiên, vẫn đi theo cô cô của Ngô Thải Điệp, dường như mãi đến tận bây giờ, Phùng gia vẫn còn chưa có ý định đón hai mẹ con hắn về. Phong thái vẫn như cũ, chào hỏi Tôn Huệ rất hữu lễ, nói qua loa mấy câu, mới theo nương hắn rời đi. Mà Tôn Huệ, tuy rằng làm phần tử bát quái trời sinh, nhưng vẫn cực lực ức chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, để không khỏi vạch trúng vết sẹo của người khác.

Xem múa rồng, đủ loại ca hát tạp kỹ, thôn trấn không lớn, nhưng thứ nên có vẫn có, càng bởi vì nằm ở khu vực trù phú nhất của Giang Nam, nơi đây còn giàu có hơn so với một vài thị trấn phương bắc, người giàu cũng nhiều hơn gấp đôi. Ngày lễ nơi đây, bách tính không có tiền cũng có thể dính chút náo nhiệt, biết thêm nhiều kiến thức. Tôn Huệ và đệ đệ được xem thỏa thích, Tôn mẫu cũng hiếm khi đi theo, nghỉ ngơi thư giãn một phen.

Ngày mười sáu, mùi vị náo nhiệt đã không còn, xem như là ngày cuối cùng sau Tết Nguyên tiêu, tầng lớp nông dân lao động phổ thông cũng nên bắt đầu làm việc rồi, ngày này Chu phụ nhận được danh sách của tửu lâu Lý gia trên trấn, nhà bọn họ mua không ít vật liệu gỗ, chuẩn bị cho cô nương trong nhà đóng giường cưới, bàn tủ, rương và giá gỗ, lại còn không ít đồ vật linh tinh cách loại. Mà một học đồ của hắn trong nhà có việc không đi được, chỉ dựa vào Chu phụ cùng một học đồ khác, làm vừa chậm vừa không trôi chảy.

Nhân cơ hội này, Tôn mẫu bèn đề cử con lớn nhất của mình: "Chu Hải, ông và hai học đồ kia không phải không làm kịp sao? Không bằng mang Duẫn nhi theo, ngược lại tiểu tử kia mỗi ngày cứ ở trong nhà cũng không có việc gì, đi qua chỗ ông giúp đưa búa đưa đồ, bào gỗ các thứ cũng đỡ bận bịu. Một ít việc nặng, cũng có thể làm giúp, ông chỉ cần động miệng là được, thế nào?"

Nhíu mày, khuôn mặt chữ điền vẫn nghiêm túc trước sau như một nghiêm túc, Chu Hải không thích cười, thoạt nhìn trông có vẻ già, đây cũng là do vợ trước mất đi, không tìm được nữ nhân khác. Rất là không dễ gần, hơn nữa tính khí cũng cúng, cho nên mặc dù hắn đối với hai hài tử không tệ, nhưng ở trong mắt hài tử và người trong thôn khác, hắn giống như ví dụ điển hình của câu “có mẹ kế thì có cha dượng”. Ho khan một tiếng, nói bằng giọng đều đều: "Không phải Duẫn nhi phải gánh củi lên trấn sao, mỗi tháng cũng kiếm được chút ít tiền, sao lại nói không có việc gì?" Nói như vậy, rõ ràng là không muốn, hắn không muốn nhận Tôn Duẫn làm học đồ, bởi vì nhận hắn rồi, căn bản không thể giấu giấu diếm diếm hắn cái gì, đến lúc đó Tôn mẫu nhất định sẽ ầm ĩ với hắn, nhưng ngoại trừ nhi tử, hắn không muốn truyền thủ nghệ của hắn ra ngoài.

Tay nghề thợ mộc của hắn là do đi theo một hảo thủ nơi khác học,suốt bảy năm, bản thân lại làm nhiều năm như vậy rồi, khắp thôn trấn cũng rất có tên tuổi, những gia đình trong nhà có tiền và bằng lòng chi tiền đều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế mời hắn đi, bảo hắn làm giúp một bộ gia cụ không tệ. Bởi vậy giá tiền công cũng rất khá, cứ như vậy, có rất nhiều người muốn xin làm học đồ, bởi vì việc bận bịu, hai nhi tử lại nhỏ, liền thu nhận hai học đồ thành thật chịu khó, hai, ba năm qua, cũng dạy chút, nhưng một ít bí quyết thì hoàn toàn không thể dạy dỗ, những thứ này đều là tay nghề áp đáy hòm, ngoại trừ nhi tử, ai cũng không thể dạy.

Tôn mẫu biết tâm tư Chu phụ, nhưng mà bà sẽ không thoái nhượng, bà nhất định phải lót đường cho con trai, học tay nghề tốt, tương lai dù có thế nào cũng không bị chết đói, lại thêm trong nhà có đất có ruộng, qua mấy năm sẽ dựng một ngôi nhà khang trang, cũng có thể nói chuyện hôn nhân."Chu Hải, Duẫn nhi không thể gánh củi bán cả đời, tiền bạc mà trượng phu lúc trước lưu lại cũng không có nhiều, chỉ bằng những thứ này, chỉ có thể cả đời ăn cháo qua ngày, thậm chí thê tử cũng không cưới nổi. Tôi cũng nói thật với ông, tôi không thể bỏ mặc tình huống như thế xảy ra mà không can thiệp, nếu như nó không có hảo thủ nghệ nuôi sống chính mình, vậy tôi cũng chỉ biết lấy thêm chút tiền cho nó, đến lúc đó ông đừng có không nỡ bỏ." Ngay cả lời khó nghe cũng nói ra, mặc kệ Chu Hải lựa chọn thế nào, Tôn mẫu vẫn không thèm đến xỉa.

Mặt tối sầm lại, Chu Hải biết Tôn mẫu không phải đùa giỡn, bà làm được chuyện như vậy. Xiết chặt nắm đấm, Chu Hải hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế cơn giận: "Tiền kia là tôi giữ lại cho con trai của tôi mua đất, chẳng phải Tôn Huệ nuôi mấy con la la sao, bán những thứ kia đi, cũng có thể mua trên hai mẫu ruộng cạn." Hắn có thể khoan dung Tôn mẫu hàng năm giúp hai người Tôn Duẫn, Tôn Huệ bòn rút một ít, nhưng con số tuyệt đối không thể lớn, lớn hơn, hắn kiên quyết không đáp ứng!

Nhiều năm nhẫn nại như vậy, lúc này Tôn mẫu rốt cuộc không kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Tôi cho ông biết, việc này không có thương lượng, tôi gả cho ông chính là muốn chăm sóc cho hai hài tử của tôi, bằng không một mình tôi cũng có thể sống qua ngày, hà tất phải gả cho ông, lao tâm lao phổi giúp gia đình ông? Ngày hôm nay chúng ta nói ra hết đi, ông muốn giữ tiền mua đất, hay là thu nhận Duẫn nhi làm học đồ!" Dù có khóc lóc om sòm, Tôn mẫu cũng nhất định phải đạt được kết quả, bà chỉ vì suy nghĩ cho nhi tử.

Chu Hải hơi há miệng, nhìn Tôn mẫu không giống như đang đùa, do dự, hắn không muốn ồn ào lên, như vậy sẽ không biết lại có tin đồn gì, nhưng lại không thể đáp ứng, mặc kệ là điều kiện nào cũng đều là đang lóc thịt của hắn. Cuối cùng chỉ biết thực thi kế sách hoãn binh: "Bà để tôi suy nghĩ thật kỹ, qua một thời gian ngắn sẽ cho bà một câu trả lời chắc chắn." Nghĩ thử, việc này tránh đi trước đã, chờ thêm một quãng thời gian, có khi Tôn mẫu sẽ tự động từ bỏ.

"Hừ, ít qua loa lấy lệ đi, ông thấy mấy ngày nay tính khí tôi không nói gì, lại định gạt tôi nữa sao. Họ Chu, tôi cho ông biết, tôi tự hỏi chưa từng ngược đãi hai hài tử vợ trước của ông để lại, nhiều năm như vậy đều là gian lao vất vả, nhìn vợ kế nhà người ta kia, lại nhìn tôi một chút xem, ông ép buộc tôi học tập theo bà ta sao? Ngày hôm nay ông lập tức cho tôi câu trả lời chắc chắn đi, bằng không tôi không nhẫn được đến ngày mai đâu, khuya khoắt ta cũng đi bái sư học nghệ, học cách làm mẹ kế ác độc!"

Trái tim Tôn mẫu dần dần cứng rắn lên, không thể sắp xếp thỏa đáng cho nhi tử, sao bà có thể an tâm, nếu không được tốt như bà mong muốn, vậy thì đừng nghĩ có thể ngủ yên!

Chu Hải nghẹn một hơi trong ngực, mấy câu nói này của Tôn mẫu trực tiếp đâm vào tim hắn, trong thôn vị kia có kế thê, người đàn ông kia liền ném con mình sang một bên, thể diện giấu kỹ trong áo lót cũng không còn, không chỉ bị người lớn cười nhạo, ngay cả hài tử cũng biết mắng hơn mấy câu. Mặt mũi hắn tốt xấu còn có thể bảo vệ, nếu như Tôn mẫu thật sự dám làm như vậy, hắn cũng sẽ không còn chỗ đứng trong mười dặm tám thôn quanh đây nữa.

Trợn mắt lên, Chu Hải cả giận nói: "Bà dám! Tôi lập tức bỏ bà, bà mang theo một đôi nhi tử của bà sống một mình đi, cách xa một chút." Bị bức ép tàn nhẫn, Chu Hải nói không biết lựa lời, cái gì không nên nói cũng nói ra ngoài hết rồi. Hắn quan tâm đến thể diện nhất, không thể khiến người ta đâm cột sống mắng hắn.

Chẳng qua nói bỏ Tôn mẫu, cũng chỉ là lời vô ích, thuận tiện uy hiếp một phen, để cho bà biết sợ, không cưỡng bức hắn nữa. Nhưng hiển nhiên hắn đã quên tính tình Tôn mẫu, bị mắng như vậy, Tôn mẫu nói thẳng: "Được được được, nếu như vậy, tôi lập tức đi, chẳng lẽ lại sợ ông, tuy nhiên, tôi mà đi sẽ không chỉ mang theo hai nhi nữ, Thụ nhi tôi cũng phải dẫn đi, ba mẹ con tôi, vẫn có thể sống sót như thường."

Chu Hải nói: "Không được, Thụ nhi họ Chu, là dòng dõi Chu gia tôi, làm sao có thể theo bà đi?" Tôn mẫu cười gằn: "Tôi mang thai nó trong bụng, không đi theo tôi, còn có thể lưu lại cho ông hay sao? Ngày mai chúng ta sẽ mời lý chính, Tam lão lại đây, dù tôi từ nơi khác đến, cũng không thể mặc cho ông bắt nạt, nếu không thể đồng ý, chúng ta liền chia tay, ông đi đường ông, tôi đi đường tôi*, không dính dấp gì đến nhau!"

*nguyên văn : lộ quy lộ, kiều quy kiều (đường trả về đường, cầu trả về cầu). Câu này tương tự câu “Ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta”, nói chung là ai đi đường nấy.

Trầm mặc một hồi, Tôn mẫu lại nói: "Còn có, nhiều năm như vậy, tôi ở Chu gia của ông, công sức lao động vất vả cũng phải tính toán ra, đổi thành bạc, tôi cũng phải có thêm chút." Đây đã không còn là nói nhảm nữa rồi, nếu thật sự không thể để cho Duẫn nhi học tay nghề, hoặc là thêm tiền, dựa vào thân phận người nơi khác của hắn, rất khó cưới được thê tử, như vậy nhi tử cũng sẽ không có, sau trăm tuổi bà còn mặt mũi nào đi gặp trượng phu lúc trước. Không bằng tự mình sống một mình, cho dù khổ nữa, cũng không thể để cho nhi tử không cưới được thê tử!

"Bà điên rồi, nên thật sự ầm ĩ lên, bà và hai hài tử của bà cũng không có chỗ tốt! Có một số việc có thể thương lượng một chút, không cần thiết phải quyết tuyệt như thế." Thấy không dọa được Tôn mẫu, trái lại làm cho bà quyết định cùng cách, Chu Hải có chút sợ.

"Thương lượng, thương lượng sao đây? Tôi chỉ có hai điều kiện kia, chính ông tự chọn đi, nếu như không muốn, như vậy thì theo như ông nói vậy, chúng ta chia ra sống một mình." Trong lòng vẫn còn giận dữ, Tôn mẫu hết lòng suy nghĩ cho hài tử, lúc trước nhường nhịn nếu không có kết quả tốt, như vậy thì tách ra đi.

--- ------ ------ -----

Canina : Nhân vật Tôn mẫu này thật sự là mạnh mẽ >.<. Ta biết trong hiện đại cũng có rất nhiều phụ nữ không dám ly hôn sống một mình nuôi con. Vậy mà Tôn mẫu hoàn toàn không coi ra gì :v. Chưa nói đúng sai, nhưng phần quyết đoán này cũng thật khó có được !