Edit: Phong Lữ

Vừa về tới động, Tiêu Bách ra lệnh Thew không được cử động, sau đó hắn lịch bịch chạy tới chồng tạp vật, lục lọi lên. Thew dựa lưng vào vách đá, đau đớn từ vết thương trên người khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên xanh xao. Nếu không được Tiêu Bách cõng về, e rằng tình trạng vết thương sẽ cực kì đáng ngại.

Binh! Phanh! Ầm!…chuỗi tạp âm lục lọi vang lên trong động, không biết Tiêu Bách đào đâu ra trong chồng tạp vật một cái lọ, sau đó đổ vào trong bát, bỏ thêm một ít đồ linh tinh. Thew nhíu mày, cậu đang nhìn chằm chằm cái bát trong tay Tiêu Bách. Trong đó đã được khuấy thành một chất dịch sền sệt màu xanh.

Đến khi thấy Tiêu Bách bưng bát chứa chất dịch quái dị về phía mình, sắc mặt Thew liền thay đổi, hóa ra cái thứ đó là để cậu uống?

Như đang chứng minh cho suy nghĩ của cậu, Tiêu Bách cầm chén đưa đến bên miệng cậu, nói như ra lệnh:”Uống!”

Thew giật giật khóe môi. Cậu chỉ mới ngửi thấy cái mùi kì dị trong bát mà đã buồn nôn rồi. Vậy mà bộ xương khô đáng chết này còn bắt cậu uống nó!

Thấy cậu làm thinh, Tiêu Bách không nhịn được, cử động khớp hàm cười ra tiếng: ”Cần ta  đổ vào miệng?!” Tin Tiêu Bách đi, đây chắc chắn không phải chỉ là lời đe dọa suông đâu.

Thew nheo mắt nghiến răng trừng Tiêu Bách, nếu hiện tại cậu không bị thương nặng thì cỡ nào cậu cũng phải ụp cái bát “thuốc” này vào mặt Tiêu Bách!

Có điều trong tình huống bộ xương kia đã giở giọng như giờ, làm vậy không phải cách hay. Thew đành nín thở, cam chịu cầm lấy cái bát, nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi.

Mùi vị kì dị nghẹn đầy trong họng. Sắc mặt Thew hóa xanh rồi trở lại vẻ nhẫn nhịn, khó chịu quăng cái bát không về phía Tiêu Bách.

“Coi đi, đây là chính hậu quả cho trò khoe mẽ của mi!” Tiêu Bách không hề có chút thông cảm, trái lại trong lòng còn cười nhạo, nhìn mấy vết dao lớn nhỏ trên người Thew, không nhịn được cảm khái: Không ngờ phong ấn cấm cũng có chỗ tốt, nếu không thì nó đã mất máu chết với mấy vết thương này.

Vả lại cơ thể tiểu quỷ này này thiếu dinh dưỡng nặng, phỏng chừng chẳng có bao nhiêu máu.

“Đồ ngốc, ở yên đừng nhúc nhích. Ta đi tìm vải băng bó chút cho mi.”

Vết thương lớn thế này không dễ xử lí. Mặc dù có phong ấn ngăn không mất nhiều máu nhưng vết thương hở nếu không xử lí tốt sẽ gây hoại tử. Nghĩ vậy, Tiêu Bách thầm than tên này hại hắn phiền không ít, nói vậy nhưng vẫn nhặt cái bát không, quay lại lục lọi đồ.

Thew có chút ngạc nhiên. Nếu người này đã lo chuyện sống chết của cậu như vậy, tại sao lúc đó không sớm ra mặt?

Trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Thew cũng sáng suốt chọn không hỏi. Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không ảo tưởng rằng: Tiêu Bách vì lòng thương cảm dâng trào, thấy người thân bị thương nên mới chạy đến cứu người. Tên đó cùng lắm chỉ không sắp xếp ra chuyện, tình huống khi đó, nếu không phải để thăm dò mình thì cũng tám phần là đơn giản xem kịch vui.!

Lén lấy ra vải băng. Thứ này vốn Tiêu Bách sợ khi mình gãy xương, dùng để nối xương lại. Giờ thì đành dùng hết trên người Thew rồi…

“Ngươi còn muốn quấn mấy tầng nữa mới đủ hả?!” Gân xanh trên trán nổi lên, Thew cảm thấy nếu mình không lên tiếng ngăn cản thì lát nữa có muốn cử động cũng không được.

“Ầm ĩ cái gì, sắp xong rồi đây” nhanh chóng thắt thêm một cái nơ, Tiêu Bách rất hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

Thew lúc này, ngoại trừ hai con mắt, hai lỗ mũi với một cái miệng ra thì toàn thân trên dưới đều bị quấn đầy vải như xác ướp. Cả người như thế, muốn cử động sẽ rất chật vật. Đã xấu còn xấu hơn!

Tiêu Bách lăn ra cười sằng sặc, không thấy Thew quăng tới ánh mắt đầy sát ý.

“Đồ biến thái!”

“Dát, mi nói cái gì?

Thew nhịn nhịn nhịn, cuối cùng chậm rãi lên tiếng:”Ta đói bụng rồi”. Trong lòng thầm tự răn đe mình, bây giờ không phải lúc cãi cọ với bộ xương kia. Lúc sáng đã phải vận động nhiều như thế nên giờ bụng dĩ nhiên phải lên tiếng. Nếu còn náo loạn với Tiêu Bách thì cậu phải nhịn đói tới bao giờ.

“Mi thật đúng lão tổ tông!” Nếu mắt có thể thay lời mà nói thì chắc chắn lúc này Tiêu Bách sẽ trợn trắng mắt ra.

Thew lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì thần kinh căng thẳng lúc này vừa dịu lại, cảm giác mệt mỏi liền xông đến.

Những ngày sau đó, Tiêu Bách cực kì không cam tâm làm bảo mẫu. Nhớ ngày trước, toàn là người ta phải hầu hạ hắn, thế mà giờ đây hắn lại phải hầu hạ tên nhóc này.

Vậy nên có thể thấy hắn khổ cực lầm than cỡ nào. Nhất là khi Thew muốn giải quyết vấn đề sinh lí thì….

“Mi chắc chắn không cần ta giúp chứ?” Tiêu Bách cười âm hiểm.

“…Ta chưa có tàn phế!” Thew hai mắt nảy lửa.

“Nhưng ta sợ mi tiểu lên quần…”

“…”

“Ôi ôi, mi nhìn ta lâu thế, ta sẽ ngượng ngùng đó”

“Ngươi còn có mặt mũi đó?”  Thew cười khẩy.

Tiêu Bách ngay lập tức đơ người, hắn vậy mà lại bị tiểu quỷ này khinh bỉ. Được rồi, Tiêu Bách hắn đúng là không có mặt mũi…Cho nên hắn không có mặt mũi đó, thì sao nào!

Ông đây chẳng nhẽ cả đời  cũng không có mặt? Tiêu Bách phẫn nộ thật rồi.

Thế nên sau khi quay lại động, Tiêu Bách ném thẳng cho Thew một chút thuốc trị thương kèm một câu: “Ta muốn bế quan tu luyện, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta!”

Sau đó chui vào sâu trong động.

Thew chỉ nhíu mày, có chút ý phản đối. Nhưng được cái, khi bộ xương kia đi rồi, cậu sẽ được yên tĩnh.

Tạo da thịt là nhiệm vụ gay go nhất, Tiêu Bách cũng là lần đầu tiên thử loại ma pháp cấm kỵ này cho nên không dám chắc có mấy phần thành công. Có điều việc đầu tiên phải làm là thăng tinh thần lực của bản thân lên đẳng cấp.

Với pháp lực của vong linh pháp sư cấp 3-thượng đẳng hiện giờ của Tiêu Bách mà muốn thành “người bằng da bằng thịt” thì e rằng…, nói đúng hơn là nếu không có pháp lực cấp 7 trở lên thì xưa nay chưa có ai đủ khả năng.

Mà muốn vượt cấp xa như vậy chẳng hề đơn giản, bất kể là pháp sư hay võ tu, càng luyện về sau thì càng khó thăng cấp, thậm chí có người tốn đến 40 50 năm mà cũng vĩnh viễn bình cảnh ở một cấp.

Cho nên nói, muốn lên tới cấp 7 thì không chỉ đòi hỏi pháp lực lẫn tinh thần lực mà hơn hết là tâm tình và vận may. Tiêu Bách tự thấy mình có đủ tâm tình, pháp lực với tinh thần lực thì có thể dựa vào tu luyện để bồi đắp, nhưng còn thứ ‘vận may’ không chạm cũng không thấy được này thì là một nan đề.

Song, Tiêu Bách vẫn rất lạc quan, N lần thất bại thì hắn sẽ luyện lại lần thứ N+1. Hắn vẫn tu luyện không biết mệt như cũ, thất bại, luyện lại, thất bại, luyện lại, thất bại… Sau cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn ấy, hắn cuối cùng cũng phát hiện rằng, bản thân hắn là một kẻ cực kì cực kì cực cực kì…xui xẻo!

Người ta bảo “Thất bại là mẹ thành công”, vậy mà Tiêu Bách hắn tốn công tốn sức “Thất bại” nhiều thế mà đến giờ vẫn chưa được làm “Mẹ nó” (*)!

(*) Mẹ nó: ở đây hình như tác giả chơi chữ, vừa nghĩa đen bình thường là mẹ của thành công, vừa là câu chửi “Mẹ nó”

Vì vậy, mỗi tối, khi đêm đen gió lạnh, nếu không có chuyện ngoài dự đoán thì Thew sẽ nghe được tiếng mắng đầy oán hận của Tiêu Bách :”Ông đây XXOO bà mịe ngươi…!”

Sau đó là hàng loạt tiếng vọng, vọng, vọng…. Tiếp là “binh, đinh” “binh, đinh”  náo động, vang lên lẻ tẻ. Cuối cùng là đợt đợt tiếng cào tường chói tai.

Về việc Tiêu Bách hằng ngày lên cơn như trên, Thew rất bình tĩnh đối mặt. Vì trong suy tưởng của cậu, hầu hết những kẻ biến thái đều bị điên, nên Tiêu Bách chẳng qua chỉ là đang lên cơn điên!

Cho nên Thew cứ tiếp tục bình thản mà sống. Tuy không biết bộ xương khô-Tiêu Bách đang làm cái quái gì trong đó nhưng cậu cũng không có hứng thú tìm hiểu. Hằng ngày cứ sống rập khuôn: đi sớm về muộn, ăn cơm, tu luyện, rồi đến nửa đêm thì nghe tiếng gào thét chửi bớt, om sòm thảm thiết trong động phát ra.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Thew nhận ra mình dường như đã quen cái cuộc sống như thế. Mặc dù có khi giật mình tỉnh trí, cũng nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng cậu có thể trốn chỗ nào, cậu còn biết phải đi đâu?!

Trước tiên, không bàn đến chuyện có thể thoát khỏi bộ xương khô biến thái chết tiệt kia không, dù cho có chạy trốn thành công, chẳng lẽ cậu lại về trấn Mã Lệ Tô tiếp tục cuộc sống ăn xin, sống lênh đênh trôi nổi?

Thew cảm thấy rất mờ mịt, trước đây, cậu chỉ muốn cố gắng sống sót, sống, sống, sống, nhất định phải sống…Cho dù sống khổ cực cỡ nào cũng không thể phụ nguyện vọng trước khi chết của cha.

Đúng là hiện tại cậu đã được sống, cũng không phải chịu đói chịu lạnh nhưng lại bắt đầu hoang mang. Cậu cũng không biết mình muốn cái gì, ngoại trừ phải sống ra, những thứ khác cậu chưa hề muốn…

Nhưng có thật là không có không?

Thew tự hỏi mình, nhưng vẫn không tìm được đáp án.

Thôi, không nghĩ nữa. Thew lắc đầu, quăng đi những suy nghĩ mờ mịt. Việc quan trọng nhất với cậu bây giờ là cố gắng khiến bản thân mạnh lên. Từ sau lần đánh giết với tiểu đội Kim Ưng, Thew càng thấy được tầm quan trọng của sức mạnh. Huống chi ở đại lục  Augustine này chủ trương “thắng làm vua thua làm giặc”, không có sức mạnh thì đồng nghĩa với việc cam tâm mặc người ta cưỡi đầu cưỡi cổ.

Nếu lần sau gặp bất trắc mà bản thân không thể nắm quyền chủ động thì e rằng ngay cả việc chết thế nào cũng không biết. Phải đem nguy cơ bóp chết từ trong trứng nước, đây là bài học kinh nghiệm sinh tồn của Thew, cũng chính điều này đã giúp cậu có thể giết được một pháp sư và ba võ tu.

Trong đội đánh thuê, đáng ngại nhất không phải những võ đấu sư phía trước mà là pháp sư đứng từ xa ám hại, đây mới là kẻ nguy hiểm nhất. Bởi vậy nên khi đó, Thew ra tay giết được Camille ở gần mình nhất, sau đó mới thuận lợi giải quyết Grace.

Một võ tu cho dù không sử dụng đấu khí vẫn mạnh hơn người bình người. Có điều cả cơ thể Thew khi đó, dưới sự “Tận tâm bồi dưỡng” của Tiêu Bách đã gần đạt trình độ võ đấu sư cấp 2, cho nên mới có khả năng thoát được ám toán của địch.

Đương nhiên, ở phương diện này thì ít nhiều gì cũng lẫn yếu tố may mắn. Suy cho cùng thì cũng bởi bề ngoài Thew dễ dàng khiến người khác không cảnh giác, hơn nữa người của đội đánh thuê Kim Ưng cũng không phải cao thủ, cùng lắm chỉ là đội ngũ hạng 3 4, cho nên mới bị thua bởi Thew…

Hết chương 8