Ở trong vùng hoang dã chạy hơn nửa tháng cuối cùng cũng thấy bóng dáng của một thị trấn. Tuy rằng chỉ là một trấn nhỏ không có tiếng tăm gì nhưng đối với Tiêu Bách đã lưu lạc mấy năm mà nói thì có thể một lần nữa hòa nhập với xã hội của loài người đã vô cùng xúc động.

Nhưng để không làm cho người khác chú ý, Tiêu Bách cũng chưa vội đi vào thành, bởi vì gặp nhiều gian khổ nên hắn và Laubos đã trông giống hệt dế trũi. Nếu như lúc này cứ như vậy đi vào, không bị người khác nhìn với ánh mắt kì quái mới là lạ.

May mà đường đi vào trong thành có không ít thương đội và xe cộ qua lại. Vì vậy Tiêu Bách nghĩ kế cướp sạch của một thương đội nhỏ, sau đó thay đổi hình dạng đi qua cửa.

Đối với việc đánh cướp này, Laubos đương nhiên là không có ý kiến, cho dù hắn nghĩ việc này rất dư thừa. Nhưng đã ra bên ngoài, có một số việc không thể tùy theo ý mình như trước đây, huống hồ hắn hiện tại đã biến thành một con người. Bây giờ thường ngày hắn phải thích nghi với những quy tắc sống của loài người mà Tiêu Bách tự chế ra…

“Ở trên đường không được nhìn đông nhìn tây, không được sờ mó lung tung, không được trêu ghẹo bậy bạ, không được…” Tiêu Bách rất sợ cái tên Laubos chưa bao giờ ra ngoài này đến lúc đó sẽ rước một đống phiền phức đến cho mình, nên dọc theo đường đi chưa từng ngừng nói.

Về phần Laubos nghe rồi thấm được bao nhiêu thì còn phải xem bản thân hắn.

Trên đường đi có không ít cửa hàng ở hai bên, hàng hóa rực rỡ đủ loại làm cho Laubos không tự chủ dừng bước. Người đi trên đường cũng chăm chăm để ý nam nhân thân hình cao lớn này, đương nhiên trong đó chiếm đa số là nữ.

Tiêu Bách vừa nhận thấy Laubos không đi theo mình, hắn vuốt nhẫn không gian nắm trong tay, suy nghĩ đem cầm một số vật đáng tiền đi để lấy tiền mặt. Mặc kệ ra sao, ở xã hội loài người không có tiền thì chuyện gì cũng không làm được.

“Này, con người các ngươi buôn bán nhiều đồ vật đa dạng thật.” Chẳng biết từ lúc nào Laubos đã bê một đống đồ ăn vặt đi đến, vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm mục tiêu để ra tay.

Phì Điền vốn đang nằm trên vai Tiêu Bách, nhìn thấy trong lòng Laubos có một đống đồ ăn, mắt nó bỗng sáng ngời, vội vã muốn vươn móng vuốt ra lấy đồ ăn. Laubos cũng vô cùng hào phóng đưa cho nó.

Tiêu Bách hồi thần nhìn một đống đồ trong tay Laubos, mắt liền giật: “Ngươi từ đâu có nhiều đồ ăn như vậy?”

Trên mặt Laubos lộ ra một nụ cười đắc ý: “Lấy từ của hàng á.”

Lời vừa buông ra, phía sau bỗng truyền đến một tiếng hô lớn: “Bắt lấy kẻ trộm”. Laubos nhìn lại, thấy chính là cái tên chủ cửa hàn bị mình đánh cho thành mắt gấu mèo đang cầm theo cái chày cán bột, dẫn theo hàng xóm láng giềng từ phía sau “truy sát” tới.

“Chậc chậc, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Bĩu môi khinh thường, Laubos xoa tay chuẩn bị dạy dỗ một chút những… nhân loại nhỏ bé này.

“Ngươi, cái tên ngu người này!” Trán nổi gân xanh, Tiêu Bách kéo cánh tay tên kia theo đường nhỏ bỏ chạy.

Laubos không biết tại sao bị kéo vào hẻm nhỏ, phía sau tiếng kêu từng chút tới gần. Tiêu Bách không dám dừng lại, lượn quanh mấy cái ngõ, vội vã chạy đến một con đường, nhìn thấy gần đó có một tiệm tạp hóa liền nhanh chóng lôi Laubos chui vào.

Chủ tiệm thấy khách tới cửa vừa định tiến tới hỏi thăm. Nhưng không ngờ người nam nhân cao hơn kia nói gì đó làm cho nam nhân nhã nhặn còn lại giận dữ.

“Ngươi có biết hay không việc ngươi vừa mới làm là phạm pháp không!”

“Lúc ngươi cướp đồ, ngươi đâu có nói vậy…”

“Đệt, trước khác giờ khác, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần là không được lấy bậy lấy bạ, ngươi rốt cuộc có nghe lời ta nói trên đường không hả. Kể cả là ngươi có muốn lấy gì thì chẳng nhẽ ngươi không đợi được đến tối rồi lại chạy đến lấy được à!”. Tiêu Bách mắng như thác đổ vào cái tên đã gây phiền toán còn không tự hiểu được này. May là ở đây không phải là một thành trấn lớn, bằng không đuổi theo không chỉ là dân thường mà là vệ binh tuần tra!

Kì thực đối với loại chuyện này, Tiêu Bách hoàn toàn không cần tức giận, thế nhưng Laubos đã có thể gây ra một chút chuyện nhỏ này, nếu như bây giờ không cảnh cáo nghiêm khắc thì trời mới biết tiếp theo còn có thể gây ra loại chuyện phiền toái lớn nào!

Tiêu Bách không hi vọng lúc nào cũng mang theo một quả bom hẹn giờ, thỉnh thoảng lại nổ cho mình một phát. Đưa tới mấy tên vệ binh còn coi là chuyện nhỏ, nhưng cứ gây vài chuyện rắc rối dư thừa thế này mãi thì thành chuyện lớn rồi.

Chủ tiệm trợn mắt há mồm nhìn hai người trước mặt tranh luận không ai chịu ai, bên tai chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu “Bắt kẻ trộm”, bỗng giật mình một cái, hắn há mồm vừa định la lên. Bỗng một khuôn mặt nho nhã nở ra nụ cười ôn hòa xuất hiện trước mặt hắn, làm chủ tiệm sợ đến mức đem tất cả thanh âm nuốt vào bụng.

“Yên tâm, bọn ta đều không phải tới đây để cướp.” Cố gắng thể hiện khuôn mặt hiền hòa, Tiêu Bách dùng ngón tay gõ một chút lên quầy hàng, cố ý nhấn mạnh rằng: “Chúng ta đến chỉ để cầm vài thứ.” Dứt lời, từ trong nhẫn không gian đổ ra một đống đồ trang sức cướp từ trong ổ của Laubos.

Chủ tiệm liên tục nuốt nước miếng, sờ sờ những vật giá trị xa xỉ đó, thầm nghĩ… những thứ này không phải tang vật chứ.

“Ra giá đi.” Tiêu Bách từ trong đống đồ lấy ra vài thứ để trước mặt chủ tiệm, mỉm cười nhìn.

Chủ tiệm đau lòng nhìn một đống châu báu, rồi lại nhìn đến đống đồ người kia đưa đến trước mặt mình, gương mặt nhăn lại như trái mướp đắng. Hắn biết rõ rằng lấy toàn bộ tài sản của hắn cũng không đủ mua chỗ này, cũng chỉ có thể nhượng bộ xin xỏ. Dù sao đi nữa, cho dù chỗ hàng này không phải đồ ăn cắp hay không thì ở trấn trên hắn cũng chưa nhìn thấy qua bao giờ, nếu như bán cho bất cứ một thương đội nào đi ngang qua cũng có thể nhận được một số tiền lớn.

“Thưa ngài, hai mươi kim tệ được không?” Nở một nụ cười chuyên nghiệp, chủ điếm bắt đầu thương lượng.

“Chủ tiệm, ngươi nên biết rằng chúng ta là thực sự cần tiền nên mới tới.” Tiêu Bách cười híp mắt gõ bàn một cái rồi nói.

“Năm mươi kim tệ. Ngài cũng biết trấn nhỏ này của chúng tôi rất xa xôi, mấy nghề buôn bán đều ế ẩm, giá hàng lại liên tục tăng…”

“Bộp”, Tiêu Bách đập một cái lên quầy cắt ngang ý niệm muốn tiếp tục phun nước miếng của đối phương:” Ngươi đang đuổi ăn mày hả!” Dứt lời, ngón tay Tiêu Bách chỉ về Laubos, cười lạnh nói: “Ngươi có muốn biết một thân cơ bắp thế này là luyện thế nào mà ra được không?!”

Chủ tiệm vội vàng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: “Vậy ý ngài đây là?”

“Coi như tiện nghi cho ngươi, năm trăm kim tệ.” Trong nháy mắt, Tiêu Bách khôi phục lại nụ cười đầy thiện ý.

Năm, năm trăm kim tệ!

Khóe miệng chủ tiệm giật giật, vẻ mặt như đưa đám nói: “Bớt chút đi đại gia ơi, kể cả có bán tôi cùng với cửa tiệm này cũng không đủ số tiền ấy đâu.”

Nhìn lướt qua tiệm tạp hóa nghèo nàn này, Tiêu Bách nhíu mày, lấy ra một thứ từ đống đồ sau đó chỉ vào bồn hoa héo rũ bị nhét ở góc quấy nói: “Được rồi, giá cuối cùng là một trăm kim tệ, còn nữa ta muốn cái bồn hoa kia.”

Chủ tiệm quay đầu nhìn thoáng qua bồn hoa tháng trước mới mua, trên mặt vui vẻ: “Vâng vâng vâng…”

Giá cả cứ như vậy được định. Tiêu Bách cầm bồn hoa và một trăm kim tệ, Laubos ở bên cạnh buồn bực nhìn hắn, hắn không thể nào hiểu được tại sao tên kia lại muốn lấy một cái bồn hoa nhìn thế nào cũng không đáng giá kia.

Sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, Tiêu Bách không muốn tiếp tục ở lại nơi này nên ngay lập tức tìm một chiếc xe ngựa, sau đó hắn vứt bồn hoa vào trong lòng Laubos: “Cầm.”

“Ngươi mua thứ này để làm gì?” Ngồi trên xe, Laubos khó hiểu nhìn bồn cây không mấy tươi tốt trong lòng.

“Chậc, ngươi thì biết cái gì, đây chính là Châu tâm thảo, loại nguyên liệu tốt nhất để dùng làm thuốc, ở chỗ đấu giá giá thấp nhất cũng phải lên tới năm trăm kim tệ.” Từ lúc bước vào cửa tiệm kia, Tiêu Bách đã chú ý đến bồn hoa này. May là chủ tiệm kia không biết nhìn hàng nên Tiêu Bách mới lấy được món hời này.

Nguyên liệu tốt nhất đề làm thuốc??

Laubos nhìn chằm chằm cái lá héo rũ, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi.

“Đừng xem thường nó, tuy rằng trạng thái này hiệu quả có chút kém hơn bình thường, nhưng cho dù thế nào thì nó cũng sẽ giúp điều trị vết thương trên người ngươi.”

“Ngươi, ngươi mua cho ta?”

Laubos vô cùng kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Tiêu Bách như nhìn quỷ.

“Phí lời ! ”  Tiêu Bách trợn trắng mắt liếc hắn.

Lần trước chiến đấu, tuy rằng ở trên người Laubos không có vết thương nào quá nghiêm trọng, nhưng những vết thương đó cũng không nhẹ. Nhất là những mũi tên của Fabio Metz đã tạo ra những vết thương đến bây giờ còn chưa khép miệng hoàn toàn, có thể thấy được những mũi tên được hạ ma pháp chú gây thương tổn cỡ nào.

Vừa chảy máu, vừa mất cảm giác, vết thương lại còn không thể nào khép miệng… Nếu như không phải Laubos da dày thịt béo, máu nhiều, phép thuật cao, thì hắn chắc đã sớm thành xác khô.

Ánh mắt phức tạp của Laubos nhìn chằm chằm Tiêu Bách nửa ngày, kì thực hắn biết rõ tình trạng cơ thể của mình, mặc dù nhìn qua đã không còn quá đáng lo, thế nhưng bên trong nhiều ít cũng đã bị thương tổn. Thế nhưng hắn thật không ngờ rằng, Tiêu Bách thế mà lại quan tâm đến hắn?

Bỗng dưng, trong lòng hắn xuất hiện một cảm xúc quái dị nói không nên lời.

Thực ra, Tiêu Bách đương nhiên không hy vọng Laubos khỏi bệnh, dù sao thì khi bị thương thực lực của hắn nhất định sẽ giảm xuống, hơn nữa hắn bây giờ còn đang ở hình người nên mọi mặt đều kém hơn với bộ dạng lúc trước, đó là lí do mà sức mạnh của hắn bây giờ bị áp chế ba phần.

Tính theo cấp độ cường giả ở nhân loại thì Laubos cao lắm cũng chỉ đến thánh giai.

Nhưng mà kể cả sức mạnh của Laubos bị áp chế thì hắn vẫn mạnh hơn Tiêu Bách rất nhiều, lấy cứng chọi cứng là việc người ngu mới đi làm, thế cho nên Tiêu Bách mới quyết định chiến đấu bằng cách làm bạn. Trước tiên làm đối phương mất cảnh giác, sau đó tìm cơ hội vứt bỏ gánh nặng này.

Cứ như vậy, hai người đều ôm tâm tư riêng mà đường, về phần sẽ đi đâu, Tiêu Bách suy nghĩ một chút. Từ sau khi ấn ký ma pháp trên cơ thể Thew hết thời hạn, lúc này, để tìm được cái tên sói con kia không khác gì mò kim đáy bể, thế nên hắn quyết định đi một bước tính một bước.

Nhưng do đã bị cách ly với xã hội một thời gian quá dài nên Tiêu Bách ở trên đường thuê một người của thương đội làm người dẫn đường, thuận tiện tìm hiểu một chút tin tức quan trọng lúc này, cùng với học viện của Hermira- Ferdi- Leblanc.

Tiêu Bách vốn tưởng rằng học viện đặt tên theo họ của minh chỉ là học viện thuộc tầm trung trên đại lục, nhưng từ cái miệng không ngừng nói của người dẫn đường thì thật không ngờ, học viện này lại là một học viện ma pháp nổi tiếng.

Dựa theo lời nói của người dẫn đường thì học viện Douglas Raph nằm ở phía đông thành Gran Casa, phía sau trường là Rừng rậm tử vong. Diện tích học viện tinh từ lúc bắt đầu cho tới giờ đã mở rộng gần 500 thước vuông. Học viện nổi danh không chỉ vì có một lượng lớn giáo viên có tiếng tăm, thành tích trong việc dạy học vô cùng ưu tú, hơn thế nữa nhà trường còn cung cấp rất nhiều những khóa học ngoại khóa để thực hành.

Trừ những điều đó ra, thiết bị cùng cơ sở hạ tầng học viện cũng tương đối đầy đủ, khu dạy học, thư viện, phòng thí nghiệm, phòng luyện tập,… Thậm chí còn có một số những nhân tài  đặc biệt có nơi để luyện tập riêng.

Tùy theo năng lực mà chọn phương thức giao dục phù hợp để có thể bồi dường ra những nhân tài ưu tú, đây cũng là lý do vì sao học viện Douglas Raph có thể so sánh với trường Hall Engels nổi tiếng.

Ở đế quốc Lôi Á, trong các trường học ma pháp, Douglas Raph học viện mặc dù chưa đến nghìn năm lịch sử nhưng nếu so sánh với Hall Engels đã lâu đời thì cũng vẫn là một ngôi sao đang tỏa sáng. Học viện có thể phát triển đến mức này, không thể không nói đến công lao của người sáng lập và cũng là hiệu trưởng đầu tiền – Hermira.

Đương nhiên, để có thể dạy dỗ ra một Hermira- Ferdi- Leblanc thành một danh nhân lịch sử có tấm lòng tốt như vậy, không thể không nói đến sự tồn tại vô cùng to lớn của Tiêu Bách vô lương vô đức. Dù cho không có bất cứ một văn bản hay pho tượng ghi nhớ hình dáng của hắn, nhưng ở giữa của quảng trường là một tấm bia to đề tên của người đứng thứ nhất, không nghi ngờ gì đó chính là (Tiêu Bách)Shabe• Ken •Douglas Raph

Thời tiết tháng tư rất thoải mái, gió nhẹ ấm áp, bầu trời xanh biếc.

Ở đây lúc này chính là mùa khai giảng, vào lúc này hàng năm, trước của trường học luôn luôn có những hàng dài báo danh. Tuy rằng điều kiện để vào được trường Douglas Raph vô cùng ngặt nghèo, nhưng có những nhà có năng lực về kinh tế và thế lực thì dù cho hàng năm có phải đóng một khoản học phí khổng lồ hơn 4 vạn 9 ngàn kim tệ, thì vẫn cứ tiếp tục tống con minh đến đây để tiếp thu một hệ thống giáo dục hoan thiện nhất.

Cứ hễ là người có thể vượt qua sự kiểm tra đánh giá nghiêm khắc của trường Douglas Raph để tốt nghiệp, bất kể là ma pháp sư hay là võ sư cũng sẽ được thế lực khắp các nơi tranh nhau mời tới. Trong đó có cả hoàng thất, Quang minh Giáo đình, Công hội ma pháp, Mặt trận Kỵ sĩ là 4 thế lực lớn nhất.

“Năm nay số người đến báo danh lại tăng.” Một nam nhân có khuôn mặt đẹp đẽ dùng một tay để xoa chiếc cằm duyên dáng của bản thân, hứng thú nheo lại đôi mắt, từ tầng năm của cửa sổ trường học vui vẻ nhìn đoàn người.

Walter hữu khí vô lực gục xuống bàn, liếc nhìn người nam nhân kiểu “Mọi sự đều không liên quan đến mình”, mang theo oán giận nhắc nhở: “Đó là bởi vì cứ 4 năm một lần, đại hội tranh chức học viện ma pháp đệ nhất sẽ tổ chức và năm nay sẽ vào tháng 9.”

“Vậy hả? Vậy xem ra hiệu trưởng Sonia lần này lại vớt được một khoản từ phí báo danh rồi.” Hắn giả vờ như hoàn toàn nghe không hiểu, bóng gió trả lời.

Walter không nhịn được nữa, gương mặt tuấn tú nhăn nhó cầu khẩn nói: “Đằng Tử, ngươi thấy chết mà không cứu à!” Vốn là một trong số ít những người ở cấp đặc biệt của trường, Walter phải nhận vô cùng nhiều uất ức, không chỉ phải hầu hạ đám học sinh tính tình quái dị, còn phải lo lắng đến việc lạm dụng quyền uy của hiệu trưởng.

Lần này bởi vì phải cạnh tranh để lấy giấy chứng nhận đệ nhất học viện ma pháp, hiệu trưởng Sonia từ trước giờ thủ đoạn đã vô cùng tàn nhẫn, bắt buộc bọn họ phải chọn người giỏi nhất trong các lớp, cũng là người nguy hiểm nhất và cũng là tên đáng sợ nhất đảm nhận chức đội trưởng đi dự thi.

Mà đương nhiên việc làm người thuyết phục này sẽ là việc của Walter- người mang trọng trách dạy dỗ lớp đặc biệt. Có trời chứng dám, đến cả Sonia bình thường cũng không dám chọc đến người này, nếu có thể dễ khuyên như thế, hắn cũng sẽ không cần sự trợ giúp của người khác.

Xinh đẹp thoát tục- Đằng Tử nhìn về phía Walter đang cố gắng nặn ra nước mắt, mỉm cười nói: “Ngươi còn chưa có chết mà.”

“Thế nhưng nếu tên kia vẫn không nhận lời, nữ ma đầu hiệu trưởng Sonia sẽ giết chết ta.” Walter hung hăng nhéo vào đùi của mình, khuôn mặt muốn có bao nhiêu đau khổ liền có bấy nhiêu đau khổ: “Ngươi cũng biết lần tranh tài này vô cùng quan trọng, lựa chọn đội trưởng đi dự thi nhất định phải là người có tài năng nổi trội thì mới có thể đối đầu với Rokkonad của Hall Engels được”

Đằng Tử quay đầu lại nhìn xung quanh, may là số lượng học sinh đặc biệt để xếp vào tiểu đội rất ít, hơn nữa tình cảnh thế này cũng khó mà trách được, nếu không thì tên điên kia đã lôi Walter đi chôn rồi.

“Ngươi trước tiên bình tĩnh đã.” Đằng tử đành phải trấn an cái tên đang vô cùng khổ sở.

“Đằng Tử, ngươi là người có quan hệ tốt nhất với người kia, ta tin tưởng chỉ cần người ra trận, hắn nhất định sẽ nhận lời báo danh.” Walter phát huy đầy đủ công lực mặt dày, cho dù có thế nào cũng phải đưa việc nóng phỏng tay này cho Đằng Tử. Nếu không, cái mạng nhỏ của hắn sẽ trực tiếp bay khi gặp hiệu trưởng.

Ngay trong lúc Walter đang khóc lóc kể lể, trong phòng học ban đầu còn có chút âm thanh, trong nháy mắt liền yên tĩnh. Đằng Tử phát hiện ra có chút khác thường, hắn nháy mắt thông báo cho Walter người đặc biệt kia đang đứng đằng sau.

Thế nhưng lúc này Walter đang kể lể không chút nào để ý đến việc ấy, hắn nghẹn ngào nói tiếp: “Ngươi cũng biết tên kia nổi danh là lạnh lùng, ta nếu như đi khuyên hắn thì sẽ không phải là sẽ bị biến thành tượng băng à.”

“Ta tìm ngươi rất lâu rồi.” Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên từ phía sau Walter.

Độ ấm cả phòng học bất chợt giảm xuống đến 0, có vài người biết ý đã nhanh chóng dọn xong đồ đạc lui ra khỏi phòng học. Biểu tình trên mặt của Walter vô cùng phong phú, từ trắng chuyển xanh, cái cổ thì giống như đã bị đông cứng, rất lâu cũng chưa dám xoay lại.

Đằng Tử bất đắc dĩ nhìn về phía khuôn mặt hờ hững của nam nhân cao lớn đằng kia, một mái tóc đen dài buông xõa tạo nên một vẻ đẹp hoang dã, khuôn mặt âm trầm lạnh lùng vẫn còn vương chút mồ hôi, đôi mắt màu xanh sâu giống như biển toát ra một uy áp cùng nguy hiểm.

“Ngươi làm gì liều mạng tu luyện như vậy, ta chỉ theo giúp đỡ cũng chịu không nổi đâu- Thew Ocaride à.”

Hết chương 58.