Xung quanh vùng núi đá đã không còn nhìn ra hình dạng vốn có. Sau khi quanh quẩn một vòng, Tiêu Bách vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Laubos. Đến khi trời đã tối đen Tiêu Bách mới đặt mông ngồi xuống đất và bắt đầu tự hỏi.

Manriton bỗng dưng xuất hiện ở đây chứng minh rằng đám người Quang minh Giáo đình chắc chắn có liên quan, hơn nữa còn tạo ra trận chiến lớn như vậy, rõ ràng quyết tâm muốn bắt Laubos. Cũng không biết Laubos này rốt cuộc là làm sao mà lại đắc tội người của Quang Minh Giáo đình, để họ tập trung khí lực lớn như vậy đến bắt.

Tuy rằng bên kia không thành công bắt được Laubos nhưng từ đó cũng nói rõ một việc, dù có là anh hùng cũng không chịu nổi nhiều người hội đồng, huống hồ nhóm người tham gia lần này chắc cũng phải chiếm một phần ba số người của Quang Minh giáo đình. Chậc chậc, phải nói rằng kế hoạch hành động lần này, những người kia đúng là vô cùng “nể trọng” Laubos.

Nhưng đáng tiếc rằng đối phương thiên tính vạn tính nhưng lại không tính đến biến cố bất ngờ là Tiêu Bách, thế cho nên mới trở tay không kịp, cuối cùng mới dẫn đến thất bại thảm hại.

Nhìn sự tiêu điều thê lương xung quanh, Tiêu Bách ngây ngẩn một lúc, sau đó liền thở dài. Hắn bị bắt tới đây, coi như cũng đã gần 4 năm rồi.

Thời gian này nói dài thì cũng không dài lắm, bảo ngắn thì cũng không ngắn lắm. Dù cũng không có nhiều tình cảm, nhưng bây giờ đã qua, Tiêu Bách bỗng thấy thời gian bị đùa giỡn vừa qua cũng đã thành chuyện quá khứ, chớp mắt cái đã trôi qua.

Nói thật là hắn cũng không có nhiều thâm thù đại hận với Laubos. Giữa hai người, ân ân oán oán nhiều vô số, cộng lại không thể nào mà giải thích rõ ràng được, hơn nữa, trước đây chính hắn lừa đảo để đào phần mộ tổ tiên nhà người ta, Laubos còn chưa đánh hắn đến tan xương đã là một kì tích rồi.

Nhưng nếu như vì điều này mà nghĩ Tiêu Bách mang ơn với cái tên chết tiệt kia thì chắc chắn là xạo sự, bản thân bị nhốt 4 năm chưa nói, lần này nếu như không phải đám người kia chạy đến tiêu diệt Laubos, thì chính hắn cũng không biết mình sẽ bị nhốt đến ngày tháng năm nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tiêu Bách cảm thấy quan hệ giữa mình với Laubos chính là do lúc còn sống đã tạo nghiệt. Về phần những phương diện khác, giữa hai người ngoại trừ mối quan hệ ân oán nhập nhằng ra thì còn chưa tính là bạn bè nữa…

“Đệt, đã như vậy, ta còn đứng ở đây lo lắng cho cái tên ngốc kia làm gì nhỉ?” Suy nghĩ bỗng xuất hiện, Tiêu Bách bật đứng dậy, túm lấy Phì Điền rồi nhanh chóng bước đi.

Dù thế nào thì bây giờ Laubos cũng đang bị thương và mất tích, thế cho nên căn bản không có thời gian chú ý đến Tiêu Bách, nếu mà lúc này hắn chạy đi thì cũng là ngoài tầm với của đối phương.

Vừa nghĩ thông suốt, Tiêu Bách thuận theo đó mà chạy trốn. Đáng thương cho Phì Điền vừa mới chịu dằn vặt, thật vất vả mới hoàn hồn lại, thì lại bị chủ nhân của mình mang theo bắt đầu chạy trốn…

Lúc nửa đêm, giông tố bắt đầu dồn dập ập tới, quang cảnh xung quanh toàn bộ đều bị chìm trong mơ hồ. Chân dẫm lên mặt đất lầy lội, lộp bộp lộp bộp, đường càng ngày càng không dễ đi, rất nhanh Tiêu Bách đã bị lạc trong mưa.

“Đậu xanh rau má, cái thời tiết quỷ tha ma bắt này, ta nguyền rủa mẹ ngươi bị đông trứng không có lỗ đ**.” Hung hăng giơ ngón tay giữa lên trời, Tiêu Bách khó chịu nhìn xung quanh để tìm một chỗ trú mưa. Tuy rằng hắn thế nào cùng sẽ không sinh bệnh nhưng Phì Điền thì đã ướt sũng toàn thân rồi, cả người run lên vì lạnh cóng.

Thế nhưng xung quanh ngoại trừ vài bụi cây lác đác, cùng với một đống đá thì không thấy chỗ để trú mưa. Tiêu Bách đi tiếp mấy bước, đang âm thầm ảo não, bỗng phía trước truyền đền một tiềng vang lớn “Ùm”.

Tiêu Bách sợ hết hồn, một lúc sau hoàn hồn lại hắn mới chậm chạp lết qua bên đó. Mới đi được vài bước hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân là máu, sắc mặt trắng bệch, đang cố gắng đứng dậy từ chỗ lầy lội trên đất. Không biết là do mất máu quá nhiều hay bị thương quá nặng mà cố gắng đứng dậy mấy lần vẫn không được.

Người phụ nữ kia không nhận ra Tiêu Bách đang đến gần, sau vài lần cố gắng, đến khi đã cạn kiệt sức lực đành chán nản mà chuẩn bị chờ chết. Tiêu Bách dòm người phụ nữ kia một lúc lâu, bỗng nghĩ đến người bắn Laubos… Có thể bắn xuyên qua bộ giáp của một con rồng hoàng kim, thực lực chắc cũng phải tới thánh cấp.

Nhân vật như vậy ở trong Giáo Đình cũng là một người rất được coi trọng, hai ngọn lửa trong hốc mắt chớp động, sau đó cũng không biết Tiêu Bách nghĩ đến điều gì, hắn lặng lẽ thu lại một chân vừa bước tới…

Fabio Metz không còn đủ sức lực để bò dậy, trên hông bị rạch một vết thương vừa dài vừa sâu, cho dù cô có lấy tay ấn thế nào cũng không cầm được máu, nhiệt độ cơ thể của cô cứ từng chút một theo nước mưa mà ngấm vào trong đất.

Cả người cô dính dính rất khó chịu, tay chân thì lạnh như băng, nhìn vào bóng tối không le lói một tia sáng, giờ khắc này Fabio Metz bỗng tuyệt vọng. Chết hay không không đáng sợ nhưng quá trình khi chết thì quá dày vò.

E rằng không ai có thể ngờ, người đứng đầu trong Giáo đình chuyên thẩm tra và phán xét- cung thủ cấp cao nhất, cứ như vậy mà chết ở nơi quỷ quái này. Fabio Metz cười khổ, thân là một cung thủ thánh cấp, ngoài đời kể cả các ma pháp sư cao cấp cũng không dám chống lại cô.

Mặc dù phạm chút lỗi nghiêm trọng trong chiến đấu nhưng nếu cuối cùng Laubos không mặc kệ tất cả điên cuồng bạo phát, thì người đứng đầu là Fabio Metz sau khi thoát khỏi con quỷ hút máu kia cũng không phải rơi vào cảnh khốn khó, cô cũng sẽ không nằm ở đây nhắm mắt chờ chết như bây giờ.

Đang vô cùng nản chí, Fabio Metz dường như nghe thấy tiếng bước chân, lúc đầu cô còn cho là mình sắp chết đến nơi nên tự tưởng tượng ra, cho đến khi bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngay bên cạnh mình, cô choàng mở mắt.

Ở phía trên xuất hiện một khuôn mặt xa lạ, Fabio Metz đầu tiên là sửng sốt, sau đó khi nhìn thấy đối phương hóa trang vô cùng man rợ thì toàn thân liền vào trạng thái đề phòng.

“Ai?” Thanh âm khàn khàn vẫn ra sự uy nghiêm của một bề trên. Khỏi phải nói, ở một vị trí hẻo lánh thế này, lại bỗng dưng xuất hiện thì mười người thì đến chín người là loại không tốt đẹp gì.

Tiêu Bách thấy được sự đề phòng của người phụ nữ kia, hắn cười híp mắt ngồi chồm hỗm xuống, hoàn toàn không để ý những giọt mưa lớn như hạt đậu đang rơi lên người mình: “Chậc chậc, không ngờ Giáo Đình còn có thể nuôi ra một mỹ nữ xinh xắn như thế này.”

Fabio Metz nghe vậy nhướn mày.

“Có điều giáo hoàng đời này của các người cũng độc ác quá, thế mà lại để một mỹ nữ xinh đẹp chạy đến nơi như thế này giết rồng.” Tiện tay Tiêu Bách vén lên mái tóc dài màu bạc đã ướt nhẹp, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười châm chọc.

Trong lòng chợt lạnh, ánh mắt của Fabio Metz nháy mắt liền trở nên sắc bén, cô không ngờ người đàn ông trước mặt không những biết lai lịch của mình mà lại còn biết ý đồ của bọn họ. Chết tiệt, không phải nói đây nhiệm vụ tuyệt đối bí mật sao?! Rốt cuộc sao mà lại tiết lộ ra ngoài, còn nữa… Người kia là ai?!

“Aizz, khẩn trương như vậy làm gì, ta chỉ đi ngang qua thôi.” Tiêu Bách sờ sờ cằm, nheo lại hai mắt như một tên trộm, nhìn qua cơ thể lồi lõm của Fabio Metz.

Sắc mặt Fabio Metz.trở nên vô cùng khó coi, thế nhưng tình hình bây giờ không tốt, giọng nói của nàng phải hạ thấp xuống: “Không cần biết ngài là ai, nếu như có thể cứu tôi, sau này khi trở về ngài muốn cái gì tôi cũng có thể đồng ý.” Bây giờ tính toán giữ lại tính mạng mới là việc hàng đầu, về phần những thứ khác… Trong mắt xẹt qua một tia bất thường, Fabio Metz tuyệt đối sẽ không tha cho bất kì một ai dám có ý đồ xấu với cô.

“Một điều kiện thật động lòng người mà.” Đưa tay ra một cách thô bỉ sờ sờ gương mặt xinh đẹp, sau đó lại từ từ chuyển qua sờ đến ngực đối phương. Fabio Metz vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, Tiêu Bách không trưng vẻ mặt hiền lành như trước nữa, cười gian xảo: “Đáng tiếc, ngươi cảm thấy với tình trạng bây giờ của ngươi thì có tư cách đàm điều kiện với ta sao.”

Bị hành vi suồng sã của Tiêu Bách làm cho tức giận nhưng Fabio Metz vẫn cố nhịn, sau đó từ trong hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh: “Rốt, cuộc, ngươi, muốn, gì?” Mỗi một từ tốn tốn rất nhiều sức để phát ra.

“Ta chẳng muốn gì cả, ta chỉ cảm thấy quái lạ. Giáo hoàng của các ngươi tại sao lại rảnh rỗi đến mức tới đây để giết rồng?” Dứt lời, đưa tay ra nhéo một phát trên ngực của đối phương, sau đó nhìn thẳng cô nói tiếp: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị. Nếu không ta sẽ ngươi tiền gian hậu sát, tái gian tái sát”(*)

(*) Tiền gian hậu sát, tái gian tái sát: Trước giết sau hiếp, tiếp tục giết, tiếp tục hiếp (Mình thấy chỗ này nếu như viết như mình giải nghĩa sẽ thấy rất thô tục nên viết hơi Hán Việt).

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Fabio Metz đã đen hơn than, cô đã gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp một kẻ đã không biết xấu hổ còn khốn nạn như vậy.

Cơ thể không biết là vì tức giận hay sợ mà run nhẹ, Fabio Metz cắn chặt môi, cuối cùng vô vọng nhắm mắt lại, đau khổ nói: “Con rồng hoàng kim kia ở trong sa mạc đã làm nhiều điều ác, cướp tiền giết người. Vốn điều này nếu như không liên quan đến lợi ích của Giáo Đình thì phía trên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua như trước. Dù sao cũng chẳng ai ngu đến mức đối đầu với một con rồng hoàng kim. Thế nhưng trong ba năm gần đây, con rồng hoàng kim kia bỗng xuất hiện nhiều lần trong sa mạc, mà trùng hợp trong một lần Sa Khiếu con trai của Giáo Hoàng cũng bị cuốn đi. Thế nên phía trên mới nổi giận, quyết định phái người đi giết rồng.”

“Ồ, e rằng không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Nhướn một bên mày, Tiêu Bách giễu cợt nói: “Giáo hoàng kia của các ngươi đâu phải chỉ có mỗi một đứa con trai…” Chỉ một câu nói nhưng làm cho Fabio Metz trợn mắt kinh ngạc.

Tiêu Bách trước đây không phải không biết gì về Giáo Đình, đối với những thằng cha giả bộ kia, có khi có con rơi khắp mọi nơi. Đến thế hệ Giáo hoàng bây giờ, nếu như không phải não bị lấy mất thì tại sao lại vì một tên nhãi con mà điều động binh lính?!

Fabio Metz hiểu rõ Tiêu Bách đang châm chọc cái gì, thế nhưng điều nàng không thể tin được chính là vì sao người kia lại có thể biết nhiều chuyện trong nội bộ Giáo Đình như vậy.

“Nhưng người của Giáo Đình của các ngươi cũng có chút đầu óc, vì dân trừ hại mà đi giết rồng. Nếu như thành công thì thứ nhất không chỉ có danh vọng tăng cao mà đống châu báu trong động cũng có thể nhét vào túi, hơn nữa… một con rồng hoàng kim dù đã chết cũng là một  bảo bối.” Ánh mắt lạnh lùng trong mưa càng trở nên mông lung âm trầm, nụ cười trên mặt của Tiêu Bách cũng càng lúc càng trở nên nguy hiểm: “Giáo hoàng của các ngươi… lòng tham cũng thật là lớn nha.”

Bị nhìn chằm chằm, Fabio Metz run run nhìn nam nhân thần bí trước mặt, kinh sợ đến mức không dám nói một lời.

Thấy toàn bộ vẻ kinh sợ của cô nàng, trong mắt Tiêu Bách xẹt qua một ánh mắt lạnh lẽo: “Ta nghĩ ngươi biết đây là vật gì nhỉ?” Nói xong, hắn ở trước gương mặt hoảng sợ của người kia quơ quơ.

Không ngoài dự đoán, Fabio Metz còn chưa bình phục lại, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn vàng sẫm trên tay Tiêu Bách thì càng hoảng sợ.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?” Lời nói hầu như là gào ra, Fabio Metz nắm chặt ống quần của Tiêu Bách, có lẽ là do cảm xúc dao động vô cùng dữ dội nên sắc mặt của cô nàng đã trắng bệch nay càng thêm thảm hại.

Tiêu Bách mím môi không nói gì, để Fabio Metz thống khổ cố gắng đứng dậy, ho ra máu từng cơn. Đã sớm biết chiếc nhẫn đã từng cứu mình một mạng chắc chắn có lai lịch không nhỏ, nhưng đúng là làm cho hắn có chút bất ngờ, vật này vậy mà có thể làm dao động cảm xúc đối phương mạnh như vậy.

Cố nuốt xuống máu trong cổ họng, Fabio Metz ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tiêu Bách, sau đó cúi gằm mặt, cười một cách sầu thảm: “Không, ngươi không thể nào là đứa bé kia.”

“Đứa bé nào?” Nhăn chặt hàng lông mày, Tiêu Bách vô thức hỏi.

“Chiếc nhẫn kia ngươi lấy từ đâu?” Không trả lời nghi hoặc của Tiêu Bách, Fabio Metz mở to mắt nhìn bầu trời, suy yếu hỏi.

Tiêu Bách liếc xéo nhìn cô, ngẫm nghĩ trong chốc lát mới chậm rãi nói: “Ta lấy được từ trên người một đứa bé.”

Vừa dứt lời, Fabio Metz hơi giật mình.

“Đứa trẻ kia không chết, nó không chết…” Trong nháy mắt Fabio Metz bỗng giống như bị điên mà cười ha ha: “Tiên đoán đã bắt đầu thành sự thật, ha ha ha… Báo ứng, thực sự là báo ứng mà!” Khuôn mặt xinh đẹp theo tiếng gào mà bắt đầu vặn vẹo.

Lạnh mặt nhìn Fabio Metz từ lúc bắt đầu điên cuồng đến lúc từ từ tắt thở, Tiêu Bách trong suốt khoảng thời gian không nói một lời. Mưa bắt đầu nhỏ hạt dần, thế nhưng cũng không thể nào xóa tan loại không khí chết chóc này.

Hồi lâu, Tiêu Bách đứng lên, sắc mặt hắn âm trầm, cứ nghĩ rằng sắp chạm đến được bí ẩn thân thế của tên sói con kia. Thật không ngờ sau đó người phụ nữ này lại bỗng dưng phát rồ…

Tiêu Bách có chút đau đầu mà xoa bóp hai bên thái dương, bậy giờ có thể xác định chắc chắn rằng thân thế của Thew tuyệt đối có liên quan đến Giáo Đình. Hơn nữa từ trong lời nói của Fabio Metz, chỉ sợ rằng nội bộ của Giáo Đình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thew!

May mà chiếc nhẫn có lai lịch không nhỏ này ở trên người mình, cứ như thế này thì Thew sẽ tạm thời an toàn. Nhưng có một số việc rất khó chắc chắn. Tiêu Bách nghĩ đến khuôn mặt chắc chắn sẽ làm người chú ý của Thew, trong lòng lại nổi lên lo lắng.

Không dừng lại lâu, Tiêu Bách vội vã bắt đầu tìm kiếm lối ra. Nếu không nhanh sợ rằng tên sói con một mình đơn bạc kia sẽ bị đám Giáo Đình biến thái bắt  lột sống mất.

Đất trời hoàn toàn chìm trong bóng đêm, Tiêu Bách đang vô cùng nóng ruột nên quên mất mình vốn không biết đường. Thế nên dù đã đi rất lâu mà khung cảnh xung quanh vẫn không khác lắm.

Mái tóc dài bị ướt nên dán chặt vào da, toàn thân ướt đẫm, Phì Điền trốn dưới vạt áo của Tiêu Bách thì liên tục hắt xì. Mưa đã càng ngày càng nhỏ nhưng lại không dừng hắn.

Tiêu Bách chạy càng ngày càng chậm, càng chạy càng thấy mệt mỏi, sau đó hắn ngồi im trên một tảng đá. Cơ thể của loài người dù sao cũng không giống trạng thái bộ xương khô, hơn nữa hắn đã dầm mưa trong thời gian dài, quần áo và đồ dùng hàng ngày đều ướt dán lên người. Tiêu Bách thấy mình đang lạnh muốn chết.

Gió lạnh thổi qua, Tiêu Bách hắt hơi một cái, thầm chửi rủa thời tiết quái quỷ này, hắn sờ sờ lên mũi đã có chút thở không thông, nghĩ thà dứt khoát biến về bộ xương khô ban đầu, còn tốt hơn là tiếp tục chịu đựng trong bộ da người này.

Lúc này, Phì Điền đang núp ở trong lòng Tiêu Bách thình lình rùng mình. Trong làn mưa thổi tới một mùi máu tanh nồng đậm, dù cho mũi không còn ngửi rõ, Tiêu Bách cũng có thể cảm nhận được.

Khuôn mặt hắn nhăn lại, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bắt đầu trong xanh trở lại. Suy nghĩ mình nên cứ tiếp ngồi ở đây nghỉ ngơi hay là đi qua đó nhìn một chút.

Mùi máu bay tới càng lúc càng nồng đậm, cuối cùng Tiêu Bách đành đứng lên, định đi qua đó nhìn một chút. Cây cối xung quanh đây ngã trái ngã phải, đá vụn văng khắp nơi, mặt đất cũng vô cùng gồ ghề, rất khó để đi lại.

Mất một hồi Tiêu Bách mới có thể đi qua “đoạn đường gồ ghề”, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn không khỏi ngây ngẩn tại chỗ.

Hết chương 56.