Đêm đông dài dằng dặc, Laubos nằm trên “chiếc giường” toàn là bảo bối của mình, hắn ngoại trừ ban ngày thỉnh thoảng đi ra bên ngoài phơi nắng, ăn một chút đồ ăn, thì hầu như hắn không có bước chân ra khỏi động.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy có tuyết rơi. Tiêu Bách ngây người ở trong sơn động, thỉnh thoảng lại cầm dây chuyền lên nhìn chằm chằm, dáng vẻ trầm tư cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Laubos thấy cảnh này thường sẽ đi tới trào phúng vài câu. Tiêu Bách lần nào đối với việc đấy cũng không để ý, chỉ tùy tiện cười cười bỏ qua.

Mỗi lần thấy Tiêu Bách không biết có phải cố ý hay không lộ ra nụ cười hạnh phúc, Laubos sẽ lạnh lùng hừ một tiếng, hắn không muốn lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười làm cho người ta chán ghét kia, thế nên hắn quay về đi ngủ.

Một người một rồng biểu tình lạnh nhạt, tiếp tục sống như ngày thường, trọng tâm câu chuyện phiếm nhạy cảm hôm trước giống như đã tan vào mây khói.

Thế nhưng Laubos rõ ràng rằng, pháp trượng xương sống rồng tới bây giờ vẫn là thứ luôn mắc tại lòng hắn, nhổ không ra mà nuốt cũng không trôi, dù cho bình thường có không nhắc đến, cũng không phải là hắn thực sự không thèm để ý.

Thế nhưng Laubos không có cách nào xác định được những lời Tiêu Bách nói là thật hay giả, thế nên hắn quyết định yên lặng theo dõi mọi việc. Với những gì hắn biết về Tiêu Bách, người kia tuyệt đối sẽ không cam tâm cứ như vậy bị nhốt ở đây. Bây giờ không có hành động gì không có nghĩa là ngày sau cũng thế…

Bên ngoài gió lạnh gào thét, thỉnh thoảng gió thổi vào động làm cho đống lửa chập chờn, trong động lúc sáng lúc tối.

Laubos lười biếng nằm trên “chiếc giường”, thỉnh thoảng hơi cử động thân mình, kèm theo đó là những tiếng ào ào của một ít châu báu bị rơi ra khắp nơi.

Sớm đã thành thói quen nên Tiêu Bách bây giờ đến đầu cũng lười không muốn ngẩng lên, mắt hắn nhắm nghiền, nhìn qua giống như là đang ngủ.

Ánh lửa hắt lên khuôn mặt cũng có thể coi là nho nhã của Tiêu Bách, mái tóc dài trắng được tùy ý buộc lại bởi một sợi dây, đang rũ xuống trước ngực. Trên người là một tấm da thú lấy từ con thú Laubos mang về, bởi vì không có kim chỉ để khâu nên chỉ có thể dùng sợi dây để buộc lại.

Có đôi khi động tác quá mạnh sẽ lộ ra da thịt bên trong, trông vô cùng ái muội.

Laubos nhìn chằm chằm Tiêu Bách, phải thừa nhận rằng, cái tên thô bỉ kia có một cái túi da trông cũng ra hình người. Khuôn mặt tuy không đặc biệt nhưng lại vô cùng hàm hậu, giúp cho Tiêu Bách gặp may trong việc giả heo ăn thịt hổ(1).
  • Giả heo ăn thịt hổ: Thực lực hoặc tính cách không giống với những gì biểu hiện bên ngoài.
Nhớ ngày xưa Laubos cũng vì bị vẻ ngoài này lừa nên mới không đề phòng, hậu quả là bị đùa bỡn đến xoay vòng vòng.

Cảm nhận được một ánh mắt hung ác đang dừng trên người mình, Tiêu Bách hơi nhíu mày, hắn muốn tiếp tục giả vờ như không cảm thấy gì, thế nhưng ánh mắt của Laubos thực sự quá khủng bố, may là hắn định lực cao nên bị nhìn chằm chằm như vậy cũng chỉ cảm thấy không được tự nhiên thôi.

Giằng co trong chốc lát, cuối cùng Tiêu Bách cũng vẫn phải đầu hàng.

“Laubos, ngươi có phải là đến thời kì mãn kinh rồi hay không…?” Tiêu Bách không tình nguyện mở mắt, ngẩng lên nói: “Hơn nửa đêm không ngủ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của ta cũng không nhìn ra được đóa hoa nào đâu!”. Nói xong hắn vén lên những sợi tóc đang rũ ở trước mắt.

Laubos không nặng không nhẹ hừ một tiếng, nhưng không có đáp lại. Nhìn chằm chằm theo động tác của Tiêu Bách, lần đầu tiên nhìn đến bàn tay người kia.

Dưới ánh lửa, ba chiếc nhẫn tinh xảo ánh lên, chúng được đeo vào ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út. Ai không biết có khi còn tưởng Tiêu Bách là một người nhà giàu mới nổi. Đương nhiên, Laubos rõ ràng những thứ kia đều là Tiêu Bách lấy từ nơi này của mình, nhưng hắn không có quá chú ý đến việc này, ngược lại chính là thứ trên cổ tay trắng muốt người kia.

Tiêu Bách cảm giác được liền nheo mắt lại, nâng lên cánh tay, thấy được đây là một cái dây chuyền được chế tác tinh mỹ từ ngọc lục bảo được quấn lên trên cổ tay.

“Thế nào, ngươi nhìn trúng sợi dây chuyền này.”

“Ngươi nghĩ rằng ta giống tên biến thái nhà ngươi sao…” Laubos bễ nghễ nhìn người kia, cười lạnh một tiếng.

Không, chỉ là so với ta ngươi càng biến thái hơn mà thôi!

Âm thầm liếc mắt, Tiêu Bách không biểu hiện ra điều gì.

Thấy Tiêu Bách trầm mặc, Laubos liền thấy không thú vị. Bên trong động bầu không khí dần trở nên trầm lặng, điều này làm Laubos đang không ngủ được càng thêm buồn chán. Quay đầu lại thấy Tiêu Bách giống như đang suy nghĩ về dây chuyền trên tay, Laubos càng thêm phiền chán.

“Này…” đơn giản là một cách tiếp chuyện.

Tiêu Bách “Ừ” một tiếng nhưng không có ngẩng đầu.

“Ngươi thích người kia…” Úp úp mở mở, Laubos bỗng không biết phải xưng hô làm sao với người mà Tiêu Bách thích, suy nghĩ một chút, nói rõ hơn chính là nam tình nhân của Tiêu Bách. Tuy rằng cảm giác vô cùng quái dị, nhưng đều đã nói đến đây thì không thể không tiếp tục: “Cái tên tình nhân kia đã chết?” Hỏi trắng trợn, không có chút nào gọi là khách khí, giống như đang tìm chứng cứ để xác thực.

Kinh ngạc nhìn về phía Laubos, sau đó Tiêu Bách lại rũ đầu xuống, hơi khép mi mắt để che giấu ánh mắt đang phát sáng.

“Đã hơn một nghìn năm trôi qua, ngươi nghĩ hắn có thể giống ta là lão quái vật mà sống lại hả?” Khóe miệng câu lên một nụ cười tự giễu, Tiêu Bách thống khổ nhắm mắt lại. Một khi đã nói dối nói thì nhất định sau đó phải diễn kịch cho tốt.

Lần này Laubos không có châm chọc hắn, mà là xem kỹ thần sắc trên khuôn mặt đối phương. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Ngươi hẳn là rất để tâm tới hắn, bằng không cũng không cho đi toàn bộ tài sản của mình.”

Nghe vậy, mí mắt của Tiêu Bách hơi nháy, xem ra Laubos chung quy vẫn không kiềm chế được… Nghĩ xong, Tiêu Bách mỉm cười nói: “Không sai.” Bất kể là thực hay không thì hắn đúng là rất để ý đồ đệ bảo bối của mình, dù sao thì trước kia khi cướp được thứ tốt thì cũng cho đồ đệ không ít!

“Oh, vậy kế tiếp ngươi định làm gì?” Laubos tà tà liếc hắn, bỗng cảm giác được nụ cười của người kia không có chói mắt như ngày thường.

“…Còn có thể thế nào, ta bây giờ bị ngươi nhốt ở đây, đương nhiên là qua được ngày nào thì hay ngày đó.”

“Xì, đừng có mà trưng cái khuôn mặt không hài lòng này ra, ta cho phép ngươi ở đây là may mắn của ngươi, bằng không ngươi cho là với cái thuật biến hình đầy thiếu sót này có thể qua mắt được người của Quang Minh Giáo Đình à!”

“…”

Tiêu Bách trầm mặc, Laubos nói không sai, một khi hắn đã biến trở về thành nhân loại, đừng nói đối phó người của Quang minh giáo, coi như là một người bình thường cũng có thể dễ dàng đánh ngã hắn.

Mà một khi đến thời khắc nguy hiểm, nếu như hắn biến trở về Vong linh xương khô thì chắc chắn sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, muốn giấu diếm Quang Minh Giáo Đình là điều không thể nào, thậm chí có khi còn đưa đến họa sát thân. Những vấn đề này, Tiêu Bách cũng không phải chưa nghĩ qua, cho nên sau khi cứu Diferra hắn mới nóng lòng ép hỏi tung tích gia sản của mình.

“Thêm một phần lực là thêm một phần bảo đảm, ngươi bây giờ so với trốn thoát, còn không bằng nỗ lực thăng cấp tu vi của bản thân.” Thấy cái liếc mắt của Tiêu Bách, Laubos lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời, Tiêu Bách bỗng ngước lên nhìn thằng về phía Laubos, biểu tình có chút ngoài dự đoán: “Ngươi nói những lời này với ta… là có ý gì?”

Laubos hừ lạnh một tiếng, khôi phục vẻ mặt mọi thứ đều không liên quan đến mình: “Ta đây không phải là quan tâm ngươi đâu.”

Tiêu Bách đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười to: “Laubos, ta bây giờ mới phát hiện ra ngươi là kiểu khẩu thị tâm phi nha(2).”
  • Khẩu thị tâm phi: Nói một đằng nghĩ một nẻo.
Laubos quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Bách. Tiêu Bách thì lại ý cười đầy mặt.

Một lúc sau, không một ai nói chuyện nữa, trong động ngoại trừ tiếng lép bép của ngọn lửa thì chỉ còn tiếng ngáy của Phì Điền.

“Ta đi ra ngoài hóng gió một chút.” Laubos chịu không nổi loại không khí tẻ ngắt này, bỏ lại một câu liền nghênh ngang ra ngoài.

Hơn nửa đêm ra ngoài hóng mát?!

Tiêu Bách nhướng mày nhìn Laubos giương cánh bay ra bên ngoài trời đêm. Vốn đã nói đến trọng tâm câu chuyện, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại đi theo hướng không như dự định trước đó, thật không biết có phải do cái tên khốn nạn kia cố ý hay không nữa.

Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tiêu Bách cởi chiếc dây chuyền ngọc lục bảo trên tay xuống. Một bên tạo ấn rót ma lực vào bên trong, một bên nhặt một con dao bén nhọn trên mặt đất cắt ngón tay. Khi giọt máu rỉ ra rơi vào trên ma pháp, rất nhanh có thể thấy được giọt máu bị hút vào trong, ma pháp trận bình thường bỗng phát ra một màu đỏ yêu dị. Tiêu Bách vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng thành công!

Ma pháp trận hướng về phía trước, chiếu ra một luồng sáng mãnh liệt giống như đang chiếu hình. Dần dần từ trong ánh sáng hiện ra một bóng người quen thuộc.

Xung quanh ma trận không khí bắt đầu dao động, Phì Điền bị đánh thức, nó vội vã ngẩng đầu nhìn Tiêu Bách. Nó rất ngạc nhiên khi thấy chủ nhân của nó đang đứng trước ảnh ảo của một người phụ nữ xinh đẹp chưa từng thấy, khóe miệng nữ nhân hiện một nụ cười như có như không, hai bím tóc đen bóng dài rủ xuống trước ngực, bộ quần áo bó sát lấy cơ thể làm hiện lên dáng người đẹp đẽ của nàng.

Tiêu Bách lúc ban đầu còn sững sờ nhưng sau đó thì dần lãnh tĩnh, từ ban đầu tới giờ không nói một lời, nhưng biểu tình trên mặt lại có chút dở khóc dở cười. Trước mặt hắn, nữ nhân này không phải ai khác, chính là đồ đệ bảo bối tính tình phúc hắc không khác gì mình- Hermira- Ferdi- Leblanc.

“Tiểu Bách, đã lâu không gặp nha!” Nếu như không phải điều kiện có hạn, chắc chắn … Hermira sẽ trực tiếp nhào qua đây.

Phương thức chào hỏi vẫn như cũ-không chút quy củ, rõ ràng chỉ là hình ảnh làm ra từ ma pháp, thế nhưng tất cả các cử động vẫn sống động như người thật, Tiêu Bách cảm thấy có chút đau đầu.

“Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi ta là sư phụ!”

“Con chỉ sợ gọi vậy sẽ nghe như người cực kì già…” … trả lời một cách vô tội, kèm theo một nụ cười vô cùng thuần khiết.

Tiêu Bách không cảm thấy vô tội chút nào trừng mắt liếc nàng: “Thôi cái việc đó đi, nhanh lên nói ta biết đồ ngươi để ở đâu.” Hắn không muốn khi Laubos đột nhiên trở lại nhìn thấy hết mọi việc. Nếu mà như vậy thì mọi chuyện sẽ vô cùng khó coi.

“Ai ai, người đúng thật là vô tình mà!” Nhướn mày, Hermira ngồi xuống bắt đầu phàn nàn: “Đối với một người đã qua đời, Tiểu Bách máy móc đặt một câu hỏi như thế thật là làm cho người ta thương tâm mà.”

Khóe miệng hơi co quắp, Tiêu Bách hít sâu một hơi, nỗ lực mỉm cười nói: “Hermira- Ferdi- Leblanc tiểu thư, tôi đã từng gửi một số thứ ở chỗ tiểu thư, có thể hay không cho tôi biết chỗ của chúng.”

“Ai nha, Tiểu Bách, người vẫn còn nhớ để một đống đồ ở chỗ ta nhờ cất giữ à.” Hermira Giả vờ ngạc nhiên trả lời, rồi có chút xin lỗi nhìn Tiêu Bách: “Ta còn tưởng rằng người đã từ bỏ,vậy nên trước khi ta mất đã dặn dò con của ta đem những thứ kia toàn bộ đi bán lấy tiền rồi!”

“Hả, cái gì!” Tiêu Bách nhất thời trố mắt, đôi mắt trừng khuôn măt đang đắc dào dạt của Hermira

“Đừng lo lắng, chỉ là cầm bán lấy tiền thôi mà.”

Bán, bán lấy tiền!

Biểu hiện trấn định của Tiêu Bách cuối cùng cũng bị lời nói kinh người của Hermira làm cho vỡ tan nát, cơn tức giận của Tiêu Bách xông lên nhưng lại nghẹn trong họng không ra lời: “Ngươi…”

“Người không biết cũng không sao, ta đã dùng tiền để tạo nên một khu học viện ma pháp. Hơn nữa còn cố ý bắt mấy lão già có quyền uy trong Ma pháp công hội “cam kết” phải làm thầy giáo, bây giờ học viện đã đi vào quỹ đạo rồi. Được rồi, Tiểu Bách, người nếu có cơ hội đi xem một chút đi, hơn nữa ta còn ở trong trường học làm một tấm bia to trên đó đề đại danh người. Thế nào, không tệ phải không.”

Nhắc tới học viện do một tay mình gây dựng, Hermira vẻ mặt vô cùng hào hứng, không chút nào phát giác ra sắc mặt trằng bệch của Tiêu Bách.

“Ta…”gia sản của ta !

« Ta biết người rất cảm động, không cần cảm ơn ta đâu. Người cũng biết ta là một người khiêm tốn, hơn nữa, ai bảo chúng ta là thầy trò. Thân là người đồ đệ người yêu quý nhất, ta đương nhiên nên làm một chút cho xứng đáng với việc người để đồ lại chỗ ta.» Hermira vô tư nói, căn bản là không cho đối phương có cơ hội để nói chuyện.

« Nói dối! »

« Yên tâm, ta sẽ khiến cho học viện nổi tiếng, dù sao tiểu Bách người cũng coi như là đóng góp không ít. Nếu làm không tốt, ta sẽ áy náy lắm. A, nói nhiều như vậy, nhưng còn chưa nói tên học viện là gì nữa. Ha ha, người có muốn đoán chút không, nhìn bộ dạng chậm hiểu của người như vậy, chắc có đoán cũng không ra. Được rồi, ta đây từ bi nói cho người biết. Nhớ kĩ nha, học viện ma pháp có tên giống với họ của người -Douglas Raph »

Trái tim yếu ớt của Tiêu Bách trong khoảnh khắc vỡ thành từng mảnh, máu đổ thành sông… Tiêu Bách một chữ cũng không phun ra được, trước mắt dần dần biến thành màu đen.

« Tiểu Bách, đừng quá kích động mà ngất đi, có rảnh rỗi thì phải qua học viện nhìn một chút đấy. Ta đây đặc biệt để lại một phần lễ vật cho người, ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, có treo một bức tranh chân dung trên tường… » Gió từ bên ngoài bỗng thổi vào, hình ảnh của Hermira hơi bị nhòe đi, âm cuối cùng bị gió thổi tan biến.

Đến lúc Tiêu Bách có thể lấy lại được hơi thở, Laubos cũng đã bay về.

Hình ảnh của Hermira hóa thành một luồng sáng biến mất, ngay cả ma pháp trận trên chiếc dây chuyền cũng lóe ra một tia sáng đỏ, sau đó từ từ nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất.

Tiêu Bách ngẩn ra nhìn chiếc dây chuyền ngọc lục bảo trong tay bên trên đã không còn ma pháp trận, nhưng trong không khí vẫn lưu lại ánh sáng những gì vừa xảy ra.

« Vừa rồi là cái gì ? » Laubos nhìn chằm chằm Tiêu Bách, quát hỏi.

Chưa có từ trong sự đả kích hoàn hồn lại, Tiêu Bách hoảng hốt, theo phản xạ muốn giấu giếm, đổi lại nhận được cái trừng mắt của Laubos : « Có cái gì mà lén lén lút lút, lấy ra đây ! ». Từ lúc nhận ra sự khác thường bên trong động, Laubos đã biết được là do Tiêu Bách giở trò, làm sao mà hắn có thể cứ như thế mà buông tay được.

Trong lòng Tiêu Bách biết dao động trong không khí không thể nào qua được mắt Laubos, thế nên Tiêu Bách không thể làm gì khác ngoài thành thật khai báo sự thực : « Chỉ là vô tình đụng đến ma pháp trận bên trong dây chuyền mà thôi. »

« Ma pháp trận ? » Laubos nửa tin nửa ngờ nhìn dây chuyền trong tay Tiêu Bách, hỏi : « Bên trong có cái gì ? »

Tiêu Bách cười khổ một tiếng, đương nhiên hắn cũng đâu có ngu mà nói ra toàn bộ, hắn chỉ nói tóm tắt rằng đó là em gái của tình nhân của mình, đã từng sáng lập nên một khu học viện.

Nhưng Laubos lại không quá tin tưởng lời Tiêu Bách nói, hắn vẫn ép hỏi. Tiêu Bách suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng ai thán nói : « … Hắn để lại một số thứ cho ta, bảo ta đi đến học viện xem. »

Thấy ánh mắt người kia khác thường, Laubos giống như nhớ ra cái gì, hỏi dò : « Là tài sản của ngươi hả ? »

Tiêu Bách cười trừ, không nói gì. Hắn nên nói như thế nào, chẳng lẽ phải nói, toàn bộ tài sản của mình đã bị biến thành một khu học viện… Trời ơi, trực tiếp cho một tia sét xuống đánh chết hắn đi !

Hết chương 54.