Edit: Phong Lữ

*Phì Điền: tên con chuột trắng béo ú có thể nuốt ma pháp. Nếu dùng tên TA thì có thể là Ten Béo nhưng  Hương Diễm thấy không hay mấy nên bọn mình giữ là Phì Điền.

Rừng băng giá khi vào thu chẳng có gì khác trước, cùng lắm chỉ khác cái là những ma thú chiếm cứ quanh đây bấy lâu, chỉ trong một thời gian ngắn bị tiêu trừ một lượng lớn.

Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo công hội lính đánh thuê thì gần đây công việc của những binh đoàn đánh thuê mạo hiểm đã giảm xuống. Lí do cũng dễ biết thôi, cũng bởi vì dạo gần đây lượng ma thú vòng ngoài dần ít đi. Điều này gián tiếp khiến cho những binh đoàn sống bằng việc săn bắt ma thú phải ‘bí quá hóa liều’ mà bắt đầu vào trong rừng rậm băng giá săn bắt. Dĩ nhiên, phần lớn những người đã làm thế đều có đi mà không có về…

Hoàng hôn buông xuống,những ánh chiều tà đỏ rực chiếu xuống rừng rậm băng giá, khiến cả khu rừng sáng bừng rạng rỡ. Nhưng bên dòng suối gần đó lại đặc biệt yên ắng, nơi đó chỉ có một bộ xương khô khoác áo choàng ma pháp đang ngồi, đối diện phía trước hắn là một thiếu niên.

- Ma pháp là việc sử dụng tinh thần lực, thúc đẩy những nguyên tố ma pháp tự do bên ngoài, tiến hành khống chế chúng theo ý của mình để đạt được mục đích. Nhưng do cơ thể con người có hạn nên việc sử dụng tinh thần lực không thể kéo dài, cho dù chỉ điều động những nguyên tố ma pháp gần đây cũng phải mất một lượng tinh thần lực lớn. Đó không phải chuyện mà pháp sư bình thường có thể làm được. Vì vậy, từ xưa đến nay,  các pháp sư đều phải đi con đường dài là nhập định (tu luyện trong tiềm thức) để đưa những nguyên tố ma pháp này vào trong cơ thể, nhằm giúp tăng tốc độ thúc đẩy bằng tinh thần lực khi chiến đấu….

Nói đến sở trường của mình, Tiêu Bách lúc nào cũng bla bla bla về một đống ý nghĩa sâu xa của ma pháp. Hôm nay cũng thế, Tiêu Bách vẫn như cũ, truyền thụ cho Thew một ít kiến thức về ma pháp.

Có điều, người nói thì có tâm thật, nhưng người nghe có muốn nghe hay không thì…

Mặc dù cơ thể Thew đang ngồi đàng hoàng ngay ngắn, nhưng trong đầu thì đã sắp chịu hết nổi, cậu đang cố chống đỡ từng chút một. Bên tai cậu văng vẳng giọng nói quen thuộc của Tiêu Bách. Thew cảm thấy mí mắt nặng nề, tuy rằng cậu rất muốn tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng vì việc “Thử nghiệm ma pháp” đã khiến tinh thần cậu căng thẳng mệt mỏi quá độ.

Cho nên khi nghe Tiêu Bách giảng về chú ngữ, ý nghĩa sâu xa của ma pháp, Thew chỉ cảm thấy nó như một bài hát ru miên man, khiến cho thần kinh luôn căng thẳng trong thời gian qua của cậu từ từ từ từ thả lỏng. Kết quả đương nhiên là một cơn mệt mỏi cùng buồn ngủ ập đến.

- Việc nhập định được chia làm hai loại lớn. Một là nhập định nông, hai là nhập định sâu. Nhập định nông chỉ có thể chuyển đổi một chút nguyên tố thành pháp lực, còn nhập định sâu không chỉ có thể rèn luyện tinh thần lực mà còn khiến pháp lực tăng nhanh. Nhưng khuyết điểm duy nhất của nó là khi người luyện đã chìm sâu vào tiềm thức thì sẽ rất khó nhận biết được thời gian và những biến đổi xung quanh…Đang hăng say giảng giải, Tiêu Bách không nhận thấy vẻ khác biệt của người đối diện.

Hai mí mắt Thew muốn sụp lại. Trong mắt cậu chỉ còn hình ảnh hàm răng Tiêu Bách lốp ca lốp cốp cử động, sau đó từ từ mờ dần mờ dần…

“Còn chuyện làm thế nào mới có thể tiến vào trạng thái tu luyện trong thẳm sâu tiềm thức…” Tiêu Bách đang còn giảng chưa xong, chợt cảm thấy đối phương hình như yên tĩnh quá mức. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, thấy ngay Thew đang bình thản ngủ.

Tên nhóc này….

Tiêu Bách giơ tay lên, định đánh một cú. Cho mi dám ngủ khi ông đây đang giảng!

Ngay lúc tay hắn sắp bắt lấy ót Thew, Tiêu Bách dường như thấy gì đó, nhất thời ngừng tay lại, cánh tay sững sờ giữa không trung.

Rơi vào tầm mắt hắn là một vết thẹo đang đóng vẩy trên trán Thew, Tiêu Bách hơi sửng sốt, chợt từ từ buông tay xuống. Đây là hậu quả của việc dùng ma thú thử nghiệm ma pháp, tuy nó giúp tu vi ma lực của Thew thăng tiến nhưng cái giá phải trả sau đó cũng khiến người khác thấy mà giật mình.

Nghĩ chuyện lần trước, Thew suýt nữa bị hàm răng một con ma thú cấp 5 cắn chết, tâm tình của hắn không khỏi trầm xuống. Nếu lúc đó hắn không kịp tới cứu, e rằng Thew hiện tại đã…

Không dám nghĩ tiếp nữa, Tiêu Bách liếc nhìn vết sẹo lần trước lưu lại trên trán Thew, thở dài trong lòng, lấy trong không gian ma pháp giới ra một cái thảm mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người người Thew. Hôm nay tạm cho người này nghỉ ngơi tốt một lát vậy.

Tiêu Bách đứng lên, nhìn ánh sáng vàng cam xuyên qua khẽ lá, xem ra cũng sắp tối rồi. Trong lúc vừa suy tư, Tiêu Bách vừa bước qua chỗ ‘ai đó’ đang nằm sấp phơi lông bên cạnh.

Không chút nương tay, hắn nhấc cái thứ hết ăn lại nằm này lên, Tiêu Bách không nhịn được, mắng:” Phì Điền, mi gần đây lại chạy ra ngoài ăn vụng hả” thân thể nó vốn vừa gầy bớt một chút, giờ lại mập ra vài phần.

Kẻ được gọi là “Phì Điền”, không ai khác, chính là con chuột trắng béo kia. Nhắc lại, nó lúc đầu cực kì không cam tâm tình nguyện theo bộ xương khô biến thái này. Nhưng dưới sự đe dọa + dụ dỗ của Tiêu Bách, nó vẫn phải cùng tên kia kí kết khế ước linh hồn, phân nửa cũng do bị ép.

Kể từ đó, những ngày tháng nghẹn khuất, đầy máu và nước mắt của “Phì Điền” bắt đầu…Bị Tiêu Bách sai đi làm chuyện lặt vặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị Thew đem đi làm mồi nhử ma thú, đó mới là chuyện lớn!

Thấy Phì Điền sợ sệt lắc đầu lia lịa, Tiêu Bách không nhịn nổi, trừng nó “Quên đi, hôm nay tạm bỏ qua cho mi. Được rồi, lần trước ta có bảo mi điều tra đoàn lính đánh thuê kia, thế nào rồi?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Phì Điền lập tức sáng lên, nhìn Tiêu Bách, gật đầu lia lịa.

Tiêu Bách hơi ngập ngừng chút, sau đó mới gật đầu, trầm giọng nói: “Chờ lát nữa dẫn đường cho ta”

Trong 3 tháng này, nhóm Tiêu Bách gặp không ít đoàn lính đánh thuê mạo hiểm vào khu rừng băng giá. Với đa số người này, Tiêu Bách ăn cướp là chính, ăn trộm là phụ. Những thứ như áo choàng ma pháp trên người với quần áo của Thew, một đống đồ dùng hàng ngày khác,…tất cả đương nhiên đều là ——Tang vật!

Do lần trước bị ma thú cắn, Thew bị thương khá nghiêm trọng khiến thuốc men Tiêu Bách trộm từ các đoàn lính đánh thuê hao hụt hơn phân nửa. Hơn nữa, nhiều vật dụng khác cũng gần hết, cho nên Tiêu Bách mới sai Phì Điền đi do thám đường lối. Cũng may gặp cảnh nguyệt hắc phong cao(*), có thể cướp được một ít hàng dự phòng.

(*)Nguyệt hắc phong cao: Ngĩa đen: Đêm đen gió lớn, nghĩa bóng: Thời gian thích hợp để làm việc xấu.

Đương nhiên sau đó, lính tiên phong Phì Điền cũng sẽ được Tiêu Bách thưởng cho đồ tốt, không thì nó cũng chẳng nghe lời Tiêu Bách nhiệt tình thế. Nó đã đói bụng nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng sắp được ăn một bữa no nê rồi!

Trước khi đi, Tiêu Bách bố trí quanh người Thew một kết giới tam giác. Như thế, cho dù không có hắn canh chừng thì ma thú cũng không thể quấy rầy Thew nghỉ ngơi. Trước đây mỗi lần hành động, Tiêu Bách đáng lẽ đều mang Thew theo, nhưng hôm nay có chút đặc biệt, Tiêu Bách quyết định tự mình ra trận.

Thew được bao trong kết giới tam giác tối om, không nghe được động tĩnh bên ngoài, có thể do cậu thực sự quá mệt, cũng có lẽ do nghĩ rằng có Tiêu Bách nên cậu rất yên tâm ngủ thật say…

Phì Điền đi trước dẫn đường, tuy cơ thể hơi ụt ịt nhưng tốc độ của nó cực kì nhanh. Có lẽ đây là lí do nó ăn vụng nhiều như vậy ở đủ nơi mà vẫn có thể bình yên vô sự thoát thân.

Tiêu Bách nghĩ thầm trong đầu, dưới chân vẫn không ngừng bay nhanh đuổi theo Phì Điền. Từ sau lần tạo da thịt, Tiêu Bách vẫn giữ hình dáng bộ xương khô. Cũng bởi vì thân thể xác thịt tuy rất tốt, nhưng lại không thể sử dụng ma pháp. Điều đó luôn khiến Tiêu Bách cực kì ấm ức.

Huống hồ trong rừng rậm băng giá này nguy hiểm tứ phía, nếu không sử dụng được ma pháp thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Đừng trông mong Tiêu Bách có đủ tài cán mà chống đỡ, cho dù hắn có bao nhiêu kĩ năng cao cấp nhưng trong tình huống không có đấu khí hỗ trợ thì hắn chẳng hơn gì một ma thú cấp 4.

Thực lực quan trọng hơn vẻ ngoài. Vì vậy trong khoảng thời gian này, Tiêu Bách chưa hề ngưng tu luyện. Hắn hiện tại đã là một vong linh pháp sư cấp 7-trung đẳng, mặc dù tốc độ này mà so với lúc xưa thì chậm hơn rất nhiều, nhưng sức mạnh tổng thể của hắn vẫn từng bước tiến nhanh hơn.

Sắc trời dần dần chuyển tối, không lâu sau, ánh sáng trong rừng rậm băng giá trở nên thưa thớt yếu ớt. Tiêu Bách đi theo Phì Điền, rất nhanh đã phát hiện đoàn lính đánh thuê kia. Nơi đây đã là khu vực sâu trong rừng rậm băng giá. Nhân số trong binh đoàn phía trước dường như đã giảm so với lúc đầu.

Tiêu Bách âm thầm trốn trên một thân cây, ngọn u hỏa trong hốc mắt lúc sáng lúc tối. Phía trước có hơn mười người đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, nướng thức ăn, một số người còn lại, cách đó không xa đang dựng lều vải hoặc cứu chữa cho những người bị thương.

Còn một nhóm người nữa, Tiêu Bách liếc mắt tra xét nhóm Võ sư gần đó, trong lòng thầm đoán, nhóm này cũng có ít nhất 10 người.

Theo Tiêu Bách nhận thấy, đây là một đoàn lính đánh thuê quy mô lớn. Vì đoàn này không chỉ có 10 vị pháp sư mà còn có thêm mấy cung thủ cùng với hơn 10 võ sư.

Xét trong tình huống gặp một đội lính đánh thuê yếu, Tiêu Bách sẽ trực tiếp ăn cướp. Nhưng nếu gặp một đoàn lính đánh thuê đủ mạnh, Tiêu Bách sẽ chọn cách ăn trộm.  Trong lúc này, đoàn binh phía trước rõ ràng thuộc loại thứ hai, cho nên Tiêu Bách bắt đầu đắn đo cân nhắc xem chọn chỗ nào ít người để ra tay trước. Hắn cũng không muốn chỉ vì ăn trộm mà bị nhiều người như vậy vây đánh.

Phì Điền đang đứng bên chân, đột nhiên kéo áo choàng Tiêu Bách, sau đó giơ móng tay chỉ vào cái lều lớn nhất ở trung tâm. Tiêu Bách nhìn theo hướng Phì Điền chỉ, cặp mắt lập tức sáng lên.

Cái lều đó hơi lớn hơn những cái khác, màu sắc cũng đậm hơn, nếu không nhìn kĩ thì khó mà nhận ra. Tầm mắt Tiêu Bách dừng lại ở cái lều ở giữa kia, trước đó có hai võ sư đang bảo vệ, lại còn phái thêm người đến canh gác. Có lẽ trong đó có thứ rất quan trọng.

Thế nhưng…Sau khi xác định được mục tiêu thì lại nảy sinh vấn đề khác. Những pháp sư kia vì muốn đảm bảo an toàn nên không chỉ đặt kết giới ở đó mà còn đặt kết giới những chỗ kế bên, hơn nữa gần đó còn có những tốp tuần tra và mấy cung thủ. Mặc dù đối với Phì Điền thì những ma pháp kia chẳng là cái thá gì, nhưng nếu Tiêu Bách không muốn đánh rắn động cỏ, yên lặng đi vào thì độ khó không phải dạng vừa đâu.

Huống chi nơi này còn có hơn 10 pháp sư, tuy cấp bậc không giống nhau nhưng trong đó có một pháp sư cấp 7-trung đẳng khiến Tiêu Bách dè chừng, một đại đạo sư hệ thổ. Với thực lực của người này, lẽ nào lại không phát hiện ra một thuật ẩn thân cấp thấp?

Nghĩ đến đây, Tiêu Bách hơi lúng túng. Sau khi trầm mặc một lát, bỗng Tiêu Bách hình như nghĩ ra cách gì đó, hắn nhấc một cẳng chân Phì Điền lên, nói:”Giao cho mi một nhiệm vụ quan trọng đây. Sau khi mi né được đám canh gác ở ngoài thì vào trong cái lều kia. Nhớ kĩ, phải gây náo động càng lớn càng tốt!”

Dùng một ma thú gây huyên náo một trận, thu hút sự chú ý là một cách không tệ. Cũng dễ hiểu vì sao mấy lần đi thử tập ma pháp, Thew rất thích mang Phì Điền theo làm mồi dụ.

Phì Điền dĩ nhiên cũng hiểu rõ ý Tiêu Bách. Thân hình béo như mang bầu của nó hết run lại run, khóc không ra nước mắt mà gật đầu. Tiêu Bách hài lòng, vỗ vỗ đầu nó, sau đó không quên gằn giọng uy hiếp một câu:

- Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, mi đừng hòng được ăn.

Phì Điền bị dọa sợ đến mức co quắp mình, sợ sệt nhìn Tiêu Bách, gật gật đầu lia lịa, chỉ còn thiếu chưa dập đầu xuống đất nữa thôi. Tiêu Bách cũng không dài dòng, trực tiếp giơ tay quăng nó xuống.

Phì Điền rơi xuống, ngay sau đó bật người lăn một vòng, cứ thế mà nhẹ nhàng nhanh chóng trốn vào bụi cỏ gần đó. Tiếp theo, nó thừa lúc võ sư canh gác rời khỏi, há miệng hút vào cực nhanh. Ngay tức khắc, kết giới ma pháp kia xuất hiện một lỗ nhỏ, Phì Điền không chần chừ  nhảy xuyên qua cái lỗ rồi phóng nhanh về phía cái lều.

Hết chương 19