Edit: Phong Lữ

Toàn thân như bị hàng vạn cây kim đâm vào, ngoài da Thew đã bắt đầu nhỏ máu.

“Chết tiệt, chẳng lẽ thuốc tắm có vấn đề!” Tiêu Bách luống cuống không biết làm sao, thực ra hắn đã sớm biết mình không có nhiều nguyên liệu, cho nên nếu muốn phá giải phong ấn thì chẳng khác gì mạo hiểm, có vật thử nghiệm là Thew sẽ chẳng khác gì sản phẩm thất bại.

Có lẽ ngay từ đầu Tiêu Bách đã chẳng để ý đến kết quả này nhưng không hiểu sao, hết lần này tới lần khác hắn vẫn động lòng trắc ẩn với tiểu quỷ này, hôm nay cũng vậy. Nếu tiểu quỷ này chết đi, sau này chắc hắn sẽ mất đi nhiều lạc thú.

Nghĩ đến đây, Tiêu Bách chuyển sang chế độ “dịu dàng”, bắt đầu đổi cách hành hạ Thew: “Này này, mi phải cố chịu cho ta, mi mà muốn chết ta liền ném mi xuống nước cho cá ăn đấy, có nghe không hả? Nếu nghe được thì trả lời ta một tiếng mau…” vừa uy hiếp, Tiêu Bách cũng vừa nắm lấy Thew.

“Aaaa____” đáng ngạc nhiên rằng tiếng kêu thảm thiết ấy không phải của Thew, mà là của Tiêu Bách:”Cái đồ đáng khinh nhà mi…Có muốn báo thù cũng không nên chọn lúc này chứ. Mi định cắn đứt một miếng thịt của ta đấy à!

Bên trong động, Tiêu Bách vẫn kêu la thảm thiết mà không biết rằng tình huống bên ngoài còn kịch liệt hơn gấp mấy lần.

Giữa bầu trời đen tối đột ngột chớp sáng, ngay sau đó một tiếng sét vang dội lên, những nguyên tố trong không trung bắt đầu chấn động dữ dội.

Ở đằng xa, tại trấn Mã Lệ Tô, Macan nhíu chặt mày, nhìn hiện tượng dị thường trên trời. Là một pháp sư, ông càng cảm nhận được nguyên tố trên bầu trời đang xao động liên tục, trong lòng vừa hoảng sợ, vừa lo âu. Chẳng lẽ ở khu rừng đóng băng bên kia xuất hiện ma thú đã đạt đến cấp thánh, khiến bầu trời dị biến cỡ này!

“Ngài Macan!” Ngay khi Macan trầm tư, bên ngoài, một lính tình báo hớt hải la lên.

“Có chuyện gì?” Macan hơi bực mình quay lại, khi đang tập trung suy nghĩ mà lại bị phiền nên dĩ nhiên phải khó chịu. Dù sao hiện tượng dị biến trên trời kia xuất hiện ở nơi rừng băng hoang vu kia, ma thú cấp thánh xuất hiện không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ ma thú cấp thánh kia ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm nên chạy đến trấn Mã Lệ Tô phá hoại thì hỏng bét!

Dù sao trước đây cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống như vậy. Một con ma thú thánh cấp đã đủ tiêu hủy cái trấn nhỏ này, cho dù là cường giả thánh cấp ngang hàng cũng rất khó khăn nếu muốn bắt nó. Huống chi, trong cái trấn Mã Lệ Tô này, ông đã là pháp sư cấp cao nhất.

“Người bên giáo đình đến…” người lính tình báo bị vẻ mặt âm trầm của Macan dọa sợ nên có chút nơm nớp lo ngại.

Macan nghe vậy, vẻ mặt thay đổi:” Ở đâu, nhanh, đưa ta đi”

Vừa dứt lời, bên ngoài một giọng già nua đã truyền đến:”Không cần phiền thế”, chỉ thấy một lão già khoác áo choàng đỏ sậm, cầm một cây pháp trượng bằng gỗ lâu năm bước vào, trên vẻ mặt phong sương đầy nét ngưng trọng.

- Trưởng lão Manriton!

Macan kinh ngạc hô lên, ông nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng người gửi tờ giấy bằng da dê kia lại chính là đại nhân vật từ giáo định, hiền giả cấp 8.

Ngoài mặt kinh ngạc nhưng cùng lúc, Macan suy tính không ít. Việc này có thể khiến cho giáo đình điều động một vị quyền cao chức trọng như vậy đến xử lý, sợ rằng có liên quan đến chuyện con dấu trên tờ giấy da dê kia.

Song, Manriton lúc này dường như không rảnh nói chuyện đó, ông ta chỉ liếc Macan môt cái rồi nghiêm nghị nói:” Lập tức phái người đi tới nơi hoang vu kia, càng nhiều càng tốt”

Macan trong lòng cả kinh, lập tức phân phó cho người lính tình báo kia theo lệnh Manriton tập

“Ngài Manriton…” Macan vốn còn muốn nói thêm nhưng Manriton phất tay ngắt lời ông:”Có một số việc tốt hơn hết là đừng hỏi, bằng không đối với cả ngươi và ta đều không tốt, còn nữa, ta muốn biết tờ giấy bằng da dê có con dấu ấy là từ tay ai đưa đến?”

“Thư là do một đứa trẻ đưa tới…” Macan nhíu nhíu mày, đành phải dằn xuống một bụng nghi vấn.

- Cái gì? Một đứa trẻ ư!

Manriton đột nhiên kích động lên, cặp mắt u tối cũng sáng lên vài phần.

Cảm thấy được tình hình nghiêm trọng, Macan cũng không giấu diếm:” Không tìm được, tôi đã phái người tìm cả trấn cũng không thấy”

Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt Manriton trầm xuống, sắc mặt thay đổi:”Ông theo ta, cùng đi tới nơi hoang vu kia một chuyến!”

Ngay khi hai người vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, trên trấn Mã Lệ Tô, một số pháp sư đã nhốn nháo trên đường lớn, kinh hoàng nhìn bầu trời trên nơi hoang vu kia.

Bởi vì vừa nãy, ma pháp nguyên tố xao động xung quanh đột nhiên biến mất, thực sự biến mất, hình như bị vật gì đó trong nháy mắt hút hết. Chuyện bất thường như vậy diễn ra trong khoảnh khắc, khiến các pháp sư trên phố hoảng sợ.

Tiêu Bách lúc đầu chỉ muốn mượn ma pháp nguyên tố chung quanh để giải phong ấn, nhưng hắn không ngờ loại phong ấn cấm này lại cần lượng nguyên tố khổng lồ như thế, tất cả nguyên tố bao phủ nơi hoang vu lớn trăm dặm này đều không còn một mống.

Còn Thew lại càng không chịu nổi lượng nguyên tố lớn như thế nhập vào người, liên tục nôn ra mấy ngụm máu, thiếu chút nữa nổ tung mà chết. Nếu không nhờ Tiêu Bách biến lại thành bộ xương khô, liều mình dùng ma pháp điều chỉnh ma lực trong người cậu thì e rằng Thew đã sớm tiêu đời.

Tuy đã tạm thời bảo vệ được mạng Thew nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong. Trận huyên náo lớn như vậy không thể không khiến người tới. Cho nên Tiêu Bách chỉ có thể tranh thủ thời gian cất một số đồ đạc cần thiết mang đi, sau đó cõng Thew chạy sâu vào nơi hoang vu.

Sự thực chứng minh hắn đã đoán đúng. Tiêu Bách vừa rời đi một lúc đám người Manriton và Macan đã chạy tới nơi. Nhìn đồ đạc lung tung lộn xộn trong động, vẻ mặt ít khi biểu lộ cảm xúc của Macan biến đổi biến đổi liên tục, hóa ra ông đã vô tình tìm ra hang ổ của kẻ trộm lần trước khiến cả trấn Mã Lệ Tô náo động gà bay chó sủa.

“Đuổi theo mau!” Chết tiệt, vất vả lắm mới tìm ra kẻ đầu têu, không để hắn cứ thế thoát thân được. Sắc mặt Manriton còn khó coi hơn Macan. Uy nghiêm của pháp sư cấp 8 phát ra, mọi người xung quanh không thể chậm trễ, lập tức chia nhau ra nhiều hướng truy bắt người.

Mây đen phủ kín bầu trời tựa như tâm tình bây giờ của Tiêu Bách.

“Đệt, ông đây xui xẻo tám kiếp mới gặp phải của nợ phiền toái thế này!” nửa người Tiêu Bách đã lún vào trong đầm, Tiêu Bách vừa căm phẫn niệm chú, vừa cõng Thew trên lưng gian nan bôn ba.

Hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao có rất ít binh đoàn đánh thuê mạo hiểm tới khu rừng băng giá này, toàn phải tránh, đi hướng khác. Trừ phi có chuyện bắt buộc phải đến đây làm nhiệm vụ, còn lại chẳng ai ăn no rững mỡ chay tới khu đầm lầy này chịu khổ.

Cái đầm lầy ở nơi hoang vu này với khu rừng băng giá, dài khoảng hơn ba bốn dặm, hơn nữa trong đầm này có nhiều không đếm xuể cá ăn thịt người:  thực nhân oa oa ngư.

Tiêu Bách đoán chừng, lần trước đội lính đánh thuê Kim Ưng đến đây không phải để tìm ngược thì cũng là để tự sát…

Ai ai cũng biết, thực nhân oa oa ngư thích ăn nhất là thịt động vật, trong tình huống thiếu thức ăn, chúng thậm chí có thể tàn sát lẫn nhau để tranh giành mồi.

Mà với tập tính hung ác đó thì Tiêu Bách toàn thân là xương nên thực nhân oa oa ngư chẳng có hứng thú, trái lại chúng nhắm vào Thew trên lưng Tiêu Bách. Ít nhất cũng vài chục con nhào tới phía Tiêu Bách, chúng có sức nhảy rất đáng kinh ngạc, toàn thân nhẵn bóng, miệng mọc đầy răng, là ma thú cấp 2.

Thực sự chẳng khác gì ruồi nhặng bâu bám, bất khuất không sờn lòng tiến công! Nếu Tiêu Bách không gọi ra một nhóm Xương Khô chắn xung quanh thì e rằng hắn thế nào cũng thành lão xương khô bị tháo rời.

Thew đang mê man, hình như bị xóc nên tỉnh táo một chút, cả người vẫn rất khó chịu, nhưng so với việc đành để bộ xương Tiêu Bách kia cõng càng khó chịu hơn. Dù vậy, tay cậu vẫn giữ chặt lấy hắn.

Tiêu Bách không biết Thew làm gì sau lưng hắn, hắn bây giờ chỉ lo tập trung vào những con thực nhân oa oa ngư kia. Bất ngờ, Tiêu Bách dời mắt, chú ý đến thứ gì đó trên đầm lầy phía trước đang khích lệ những con thực nhân oa oa ngư.

Quỷ tha ma bắt! Lại gặp phải chuyện quái gì nữa sao?

Sự thật đã chứng minh cho suy nghĩ của Tiêu Bách,  trong đầm bỗng nhiên chấn động dữ dội. Những con thực nhân oa oa ngư dường như cảm nhận được điều gì, tất cả cùng ngưng tấn công Tiêu Bách, sợ hãi lui ra, không dám lại gần.

Vì thực nhân oa oa ngư ngừng quấy rầy, Tiêu Bách lập tức cảnh giác, những xương khô binh xung quanh nhanh chóng thủ thế phòng ngự.

Oành——

Bùn bẩn bắn lên, một con quái vật khổng lồ bất ngờ phóng lên, há to cái mồm đỏ như máu về phía Tiêu Bách, bị mùi tanh hôi lập tức phả vào mặt.

Đệt, ra là ma thú cá đầm lầy cấp 4!  Tiêu Bách cuối cùng cũng đã thấm thía “xuất môn bất lợi”, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa(*).

(*)- Xuất môn bất lợi: đại khái như ra đường gặp xui

– Tránh vỏ dưa…:nguyên bản là “tránh hang sói lại vào hang hổ” thấy nghĩa cũng tương tự nên thay vậy.    

Hắn đối phó với mấy con thực nhân oa oa ngư đã đủ rồi, giờ lại còn gặp phải một con  ma thú cá đầm lầy cấp 4. Ông trời còn muốn cho hắn sống hay không hả!

Tiêu Bách vừa rủa thầm, vừa lợi dụng lúc Xương khô binh liên tiếp ngã xuống mà bỏ chạy trong nháy mắt. Có trời mới biết cái nơi quỷ quái này có một con ma thú cá đầm lầy, Tiêu Bách không ngu đến nổi lấy bản thân ra làm mồi cho nó.

Tiêu Bách thân là một vong linh pháp sư cấp 6 hiếm có, lại bị một con cá đầm lầy dọa phải chạy trốn….E rằng chuyện này mà truyền ra sẽ chẳng ai dám tin…

Nhưng sự thật thắng lý lẽ, Tiêu Bách vì trở thành “người sống” mà ra sức tu luyện nên chỉ tạm đạt được pháp lực và tinh lực đủ cấp 6 cho nên cũng chưa được tính là vong linh pháp sư cấp 6 thực sự.

Thêm nữa, hắn còn phải áp chế nguyên tố đang bạo động trong người Tu nên đã mất lượng ma pháp và tinh thần lực khá lớn, lại còn vừa chạy vừa gọi ra một đám Xương khô binh, thành ra lúc đó nếu phải đối phó cá đầm lầy kia thì Tiêu Bách không thể tập trung cứu Thew trên lưng và đám thực nhân oa oa ngư đang nhìn chằm chằm hắn kìa.

Cho dù đã cố gắng hết sức đấu tranh sinh tồn, nhưng Tiêu Bách giờ vẫn phải tranh thủ từng giây mà chạy trốn. Từ lúc nãy, tinh thần lực của hắn cũng đã nhanh nhạy thấy được một tinh thần lực khác đang bao phủ, tìm kiếm, một lực rất mạnh gây áp bách tinh thần.

Có thể dùng tinh thần lực trên phạm vi lớn như vậy thì tối thiểu cũng là pháp sư cấp 8. Vì chuyện gì mà lại ở nơi quỷ quái này? Tiêu Bách cũng không ngu cho rằng người kia chỉ tình cờ đi ngang qua.

“Khụ khụ khụ….” Do bị xóc nảy mạnh quá, Thew bỗng ho khan đau đớn. Cậu hiện giờ không chỉ thấy đầu choáng mắt hoa, cả người đều lạnh muốn chết, kiểu lạnh này không phải lạnh bình thường bên ngoài mà là lạnh tận thấu vào xương.

“Này, mi không sao chứ?” Tiêu Bách để ý tiếng ho sau lưng.

Thew mệt mỏi trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao gắng gượng bày ra nét cười tự giễu:”Vẫn…sống…sót”, dứt lời lập tức ho khan.

Tiêu Bách bất giác di chuyển chậm lại, mấy con thực nhân oa oa ngư thừa lúc xông lên. Tiêu Bách rủa thầm một tiếng, vội tránh ra. Anh xương sườn bên dưới đang sống yên ổn, thế mà lại bị một con thực nhân oa oa ngư đánh lén cắn dứt. Tiêu Bách nổi giận, lửa địa ngục thẳng tay giáng xuống.

Thew hô hấp khổ sở, tay chân lạnh cứng khiến cậu vô lực, tay đang vòng quanh cổ Tiêu Bách do xóc nảy mà rời ra. Bất chợt, một cánh tay xương xẩu kịp bắt lấy tay cậu:”Giữ chặt một chút” giọng điệu ra lệnh nhưng lại có pha chút quan tâm.

Cơ thể Thew khẽ run lên, chợt nhắm hai mắt lại, cắn răng nói:”Ngươi tự lo cho mình trước đi đã…”

Hết chương 10