Sau giờ tan ca ta chợt cảm thấy có chút không quen. Ai, khó tráchmà, trước đây đều có người kia tới đón bây giờ người kia lại không tới, người ta đi Mĩ quốc rồi làm sao có thể theo thói quen? Nhưng mà nhưng mà…….. không ai đón có điểm không quen a~ chẳng lẽ ta trở nên rất ỷ lại mỗ mỗ mỗ rồi?

Làm sao có thể, dù sao hắn là đi Mĩ Quốc, cũng không phải đi tìm chết =.= được rồi, là ta quá xấu xa đi.

Trong lúc suy tính thì ta đã tự mình đi về nhà, Không nghĩ nữa không nghĩ nữa dù sao cũng chỉ có vài ngày ( IK: là rất nhiều tuần đấy? Phẫn nộ!Ngươi không có khái niệm về thời gian sao?)

Nhược Nhược ta không có thói quen tự mình về nhà không tính đi nhưng mà mới đi vài bước chân đã đau T^T Tốt thật, An Thịnh Hi! Đều là ngươi làm hại (IK: hình như là ta làm hại – được rồi, ta nhận sai.)

Đi tiếp đi tiếp đột nhiên có tiếng chuông vang làm ta sợ chết khiếp (anh sợ cái gì?=..=).Rốt cuộc ta nhanh chóng lấy điện thoại ra nghe, thanh âm bên kia vang lên rất quen thuộc: “Kỉ Nhược Nhược! Ngươi TMD có trở về nhà hay không!!!!” =.=

Thật sự rất quen thuộc “Tỷ……..?Ta không phải ngủ ở nhà Thịnh Hi sao?”

“Oa kháo! Tiểu tử ngươi ở nhà hắn thành quen rồi sao? Không nghĩ về nhà chứ gì? TMD đi về cho ta! Cho ngươi thời gian 5 phút, lập tức về nhà nấu cơm cho ta ăn!!!!”

“………. úc” Kết quả là ta trong hoàn cảnh ác liệt, xa lạ (xa lạ? ko phải trước đây đều vậy?) như vậy sống 10 ngày. 10 ngày này ta không lúc nào không hoài niệm Thịnh Hi~

“Ngày chịu áp bách như thế này khi nào mới kết thúc a~~”

” Ngươi TMD khóc cái gì mà khóc!”

……………………………………Kết quả ta chỉ có thể câm miệng, Cuối cùng cũng đợi được người ta về nhà. Ta hưng phấn chạy tới ôm lấy người đó, ở trên người hắn lưu lại nước mắt nước mũi.

“Nhược Nhược có hay không nhớ đến ta?”

“Có a” Nghĩ đến ngươi nhanh nhanh trở về đem ta thoát khỏi áp bách a~

“Thật sự a?” Xem ra người ta cũng thực hưng phấn, ta phải đem hưng phấn của hắn dập tắt mới được (ác ma=.=)

“Ta nghĩ ngươi mau trở về, ít nhất khiến ta không bị áp bách nữa” Kẻ mưu mô bên cạnh thanh âm rõ ràng yếu đi

“A~ như vậy a”

“Bằng không thì là gì?”

“Tỷ tỷ vẫn áp bách ngươi sao?”

Đương nhiên rồi ~ Thịnh Hi ta muốn ngủ nhà ngươi!!!”

“Hảo!!” Được rồi, ta thừa nhận, ta thực ỷ lại hắn. Lúc sau đã được đưa đến nhà hắn, đương nhiên việc bị hắn hôn a sờ a khẳng định không thể thiếu _ sắc lang.

Qua hôm sau cuộc sống của Nhược Nhược ta hoàn toàn khôi phục bình thường.Có người hắng ngày đến đón thật tốt~ nhưng mà cũng có mặt không tốt, tỷ như ta phát hiện ta đối hắn ngày càng ỷ lại, thường thường không nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy bất an.Kết quả ta nhớ tới lức ngồi bên bờ sông người đó từng nói:

“Ân...... Chính là không muốn xa rời, nhìn không thấy hắn sẽ lo lắng...... Hơn nữa...... Ân...... Thấy hắn có nguy hiểm hoặc là sinh bệnh hoặc là rơi vào những tình trạng không tốt sẽ khổ sở...... Còn có......” Người đó đem mặt chôn vào cổ ta ” Đối với nhất cử nhất động của hắn đầu chú ý......”...... chẳng lẽ...... không có khả năng đâu~ hủ nam sáng suốt giống như ta sao có thể thích một người nam nhân được?! Ta là hủ nam, không phải GAY. Ta không ngừng nhắc nhở chính mình.Khả ta cảm thấy nếu ta thật sự thích người đó thì thực khủng bố.

Tam tầm~ Người ta lại vội vội vàng vàng chạy đến đây, hảo hảo hảo.Ta đem ý nghĩ mình thích hắn hoàn toàn ném đi.Chuyện này thực rất dọa người.

” Nhược Nhược~ hôm nay trải qua thế nào a~”

“Kỳ thật đi, hôm nay chỉ cần ngươi không xuất hiện, hết thảy đều thực OK rồi.”

“Nhược Nhược ~~~~” Lại trưng ra ánh mắt đáng thương. Ta xem nhẹ. A di đà phật ~

“Ta muốn về nhà!”

“Đi!” Rồi người ta lại đem ta về nhà hắn, kỳ thực ta đã đem nhà hắn triệt triệt để để trở thành nhà ta, hắn không phản đối. Cho nên mỗi lần ta nói “về nhà” trong suy nghĩ của hắn xác định vững chắc là về nhà hắn.

Vừa vào đến nhà ta liền ngả xuống sô pha, sau đó người kia cũng đè thân hắn lên người ta =0= người này từ Mĩ về nặng lên không ít.

Chờ đến khi ta bị đè đến thở không nổi hắn mới đứng lên...................

“! @#%...... &*——)(*&...... %¥#@¥%...... &(*&...... % ¥” Biết ta nói cài gì không?Đáp án: chửi bậy.

Sau đó hắn vẻ mặt đáng thương nhìn ta cười cười. Thật không biết hắn ngoại trừ biểu tình này thì còn có loại biểu tình như thế nào nữa – cũng không biết ai thiếu đạo đức dạy cho hắn chuyện này.