“Thừa Nhân, anh đến từ bao giờ thế? Đừng nghĩ nhiều, bọn em chỉ nói chuyện tán gẫu bình thường thôi.”

Thiệu Ninh Thuần giật thót tim, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, đoán rằng đối phương chỉ bước vào mới đây thôi, vẻ mặt cô ta ngay lập tức biến đổi trong chốc lát.

Chẳng còn là dáng vẻ dữ tợn vừa nãy nữa, thay vào đó, một đôi mắt ngập nước bày ra bộ dạng đáng thương, tủi thân trước mặt Quách Thừa Nhân.

Thiệu Ninh Thuần đúng là một trà xanh chính hiệu, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.

Bởi cô ta biết, chỉ cần bản thân rơi nước mắt thôi nhất định khiến đối phương đau lòng.

Thiệu Ninh Thuần phải lợi dụng điều này ép Đỗ Nhược Vi biết thân biết phận chủ động rời khỏi tầm mắt cô ta.

Quách Thừa Nhân chau mày đưa mắt quan sát, âm thầm đưa ra đánh giá về những thứ xung quanh, hai tay khoanh trước ngực, dịu giọng mở miệng: “Tiểu Thuần, em khỏi cần nói đỡ cho Đỗ Nhược Vi.

Cứ thành thật để anh biết, cô ta bắt nạt em đúng chứ? Anh nhất định thay em xử lý.” Ngay lập tức nguồn đàn ông cảm thấy thương xót cho bạch nguyệt quang bản thân cưng chiều bao nhiêu lâu nay, thầm oán hận những kẻ dám dở trò với Thiệu Ninh Thuần.

Và hắn liền một mực khẳng định rằng chính Đỗ Nhược Vi không biết thân biết phận dám lên mặt dạy đời cô gái hắn yêu trong lúc Quách Thừa Nhân vắng mặt mà chẳng thèm quay sang mở miệng hỏi cô dù chỉ một câu.

Thế mà Đỗ Nhược Vi vẫn còn mong chờ chút quan tâm tới từ hắn.

“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Trong lòng Thiệu Ninh Thuần lúc bấy giờ cười thầm, cô ta biết cá đã cắn câu rồi, cái bẫy người phụ nữ dựng lên khiến cả Quách Thừa Nhân lẫn Đỗ Nhược Vi sa vào mà chưa hề biết gì hết.

Tuy nhiên, Thiệu Ninh Thuần vẫn phải giả bộ thông cảm, nức nở thành lời: “Bọn em chỉ bình thường thôi.

Với cả, dù sao cũng do em làm phiền cuộc sống hai người, Nhược Vi tức giận yêu cầu em rời đi cũng là chuyện bình thường.

Đằng nào cậu ấy mới chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh, Thừa Nhân, anh thông cảm cho Nhược Vi một chút.” Cô ta cố tình nhấn mạnh ý chính.

Hàm ý sâu xa trong lời nói Thiệu Ninh Thuần thốt ra chính là Đỗ Nhược Vi đuổi cô ta rời khỏi Quách Thừa Nhân vì dám chen chân vào mối quan hệ giữa vợ chồng bọn họ.

Đỗ Nhược Vi đứng phía đối diện ngay lập tức nhướng mày, mặt mũi nhăn nhó, khóe môi cô nàng giật giật liên tục, há hốc mồm đầy kinh ngạc.

Ban đầu cô còn tưởng bản thân nghe Thiệu Ninh Thuần nói nhầm, nhưng với thái độ đắc ý thế kia thì khó mà tránh được những gì người con gái đang suy đoán thời điểm hiện tại.

Đuổi cô ta đi ư?

Đỗ Nhược Vi nói vậy bao giờ?

Cô ta dám đổ hết tội danh lên đầu Đỗ Nhược Vi như thế? Đúng là hữu danh vô thực, có tiếng mà chẳng có miếng.

Tuy nhiên, tầm mắt Đỗ Nhược Vi bất giác vô thức hướng về Quách Thừa Nhân, chờ đợi xem những phản ứng trên khuôn mặt hắn.

Lời Thiệu Ninh Thuần vừa mới dứt, người đàn ông quay ngoắt sang nhìn chằm chằm vợ mình với đôi mắt giá lạnh, vẻ mặt đen kịt trùng xuống, tựa như đang vô cùng tức giận.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi rít ra từng câu từng chữ, trực tiếp trách móc: “Đỗ Nhược Vi, những gì tiểu Thuần nói là sự thật? Ai cho phép cô có cái quyền đấy? Chẳng phải tôi từng cảnh cáo cô rằng tiểu Thuần sẽ ở đây đến khi cô ấy muốn, cô lấy đâu ra ý nghĩ táo bạo ấy hả? Đỗ Nhược Vi, cô xem nhẹ những lời tôi nói quá nhỉ?” Quách Thừa Nhân chẳng thèm nghe Đỗ Nhược Vi giải thích, ngang nhiên quở trách cô, hoàn toàn ném hết về cô nàng những lời chỉ trích thậm tệ.

“Quách Thừa Nhân, em chưa từng nói như vậy.” Đỗ Nhược Vi khổ sở thanh minh, bàn tay cô cuộn tròn, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Trong lòng chua xót, đau đớn khó diễn tả nổi thành lời.

Chồng cô lựa chọn tin Thiệu Ninh Thuần chứ chẳng thèm để tâm tới cô.

Đúng là buồn cười mà.

Với Quách Thừa Nhân, người phụ nữ đứng bên cạnh hắn chỉ cần nói gì cũng đúng, mặc kệ cảm nhận của Đỗ Nhược Vi ra sao.

Còn Thiệu Ninh Thuần vô cùng đắc ý, thầm cười nhạt một tiếng, thản nhiên dính sát vào người Quách Thừa Nhân, khiêu khích nhìn Đỗ Nhược Vi, khóe môi cô ả cong lên.

Mặc kệ cô thanh minh, Quách Thừa Nhân lúc bấy giờ gần như nổi điên lên, lửa giận lấn át lý trí, gầm gừ như thú dữ: “Đỗ Nhược Vi, ý cô là tiểu Thuần nói dối sao? Cô cất ngay cái ý tưởng táo bạo đang suy nghĩ đi.

Tôi dù có chết cũng chẳng tin vào những lời cô thốt ra đâu.

Với loại phụ nữ âm mưu thủ đoạn như Đỗ Nhược Vi cô thì vì lợi ích nhất định sẵn sàng bất chấp mọi chuyện.

Huống hồ tâm tư tiểu Thuần đơn giản, cô ấy thậm chí còn vì cô mà che giấu.

Tôi thật sự rất kinh tởm con người như cô.

Đỗ Nhược Vi, tóm lại đừng để chuyện ngày hôm nay tái diễn, tôi trước giờ chưa từng đánh phụ nữ, nhưng với cô thì tôi chưa dám đảm bảo điều gì đâu.” Từng câu từng chữ đều mang lực sát thương vô cùng cao, tàn bạo đâm thẳng vào tâm can Đỗ Nhược Vi, đôi mắt Quách Thừa Nhân đỏ bừng vằn lên những tia máu cực kỳ đáng sợ.

Ban đầu hắn vốn dĩ đã ghét cay ghét đắng Đỗ Nhược Vi rồi, mặc kệ cô nói gì thì vẫn chẳng thể khiến Quách Thừa Nhân hồi tâm chuyển ý được.

Thậm chí, hắn ta hiện tại hận không thể trực tiếp ném mẹ con Đỗ Nhược Vi ra ngoài để bản thân nhanh chóng kết hôn với Thiệu Ninh Thuần.

Người con gái tâm trạng suy sụp, sống mũi cay xè,rưng rưng đôi mắt vương đầy lệ đắng dán chặt lên thân ảnh Quách Thừa Nhân.

Vừa mới nãy thôi, cô còn ấp ủ chút hy vọng rằng đối phương cho mình cơ hội giải thích, tuy nhiên, rất nhanh sau đó ngọn lửa vừa mới nhen nhói ấy ngay lập tức bị dập tắt bởi một chậu nước lạnh.

Nước mắt bất giác tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của Đỗ Nhược Vi.

“Được rồi mà, Thừa Nhân, anh nổi nóng với Nhược Vi làm gì chứ?” Thiệu Ninh Thuần ra vẻ tủi thân cúi gằm mặt xuống đất, nũng nịu cất giọng: “Nếu cậu ấy đã cảm thấy khó chịu về mẹ con em vậy thì để em với thằng bé dọn ra ngoài là được.”

Chưa để Thiệu Ninh Thuần nói hết câu, Quách Thừa Nhân trực tiếp cắt ngang, hắn ta khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Tiểu Thuần, em từng chạy một lần rồi, bây giờ tính bỏ anh một lần nữa ư? Anh không cho phép.

Nhà này do anh làm chủ, Đỗ Nhược Vi chẳng có thân phận gì cả.

Em với con cứ yên tâm, thằng bé chịu thiệt thòi bao nhiêu lâu nay rồi, anh cần bù đắp cho nó.” Hắn tiếp tục quay về phía Đỗ Nhược Vi, thu hồi cử chỉ dịu dàng, trầm ổn gằn mạnh từng chữ, khinh bỉ nói: “Đỗ Nhược Vi, cô tốt nhất đừng để tôi gặp chuyện như vậy thêm bất kỳ lần nào nữa, họa gặp phải tôi cá cô chả dám tưởng tượng đâu.”

Lời vừa dứt, Quách Thừa Nhân ôm lấy eo Thiệu Ninh Thuần, đưa cô ta về phòng.

Lúc ấy, người phụ nữ quay đầu, tặng Đỗ Nhược Vi một điệu cười đắc ý.

Từ đó, tình cảnh bị Quách Thừa Nhân hiểu lầm, Đỗ Nhược Vi phải chịu thường xuyên.

Nhiều lúc cô mệt mỏi đến mức chẳng muốn giải thích nữa, cứ im lặng để hắn nổi điên, đem toàn bộ cơn giận trút lên đầu mình.

Mọi chuyện đều do Thiệu Ninh Thuần đứng sau vì cô ta muốn Đỗ Nhược Vi mau chóng thất vọng, nhanh chóng cút khỏi Quách Thừa Nhân.

Mặt khác, Quách phu nhân sau khi biết tin Thiệu Ninh Thuần mang con trai Quách Thừa Nhân về, bà ta liền hớn hở tìm đến mẹ con cô ta, cực kỳ nhiệt tình: “Tiểu Thuần à, cháu trai bác đâu rồi, mau để bác nhìn mặt nào.”.