"Đừng quan tâm tới cô ta làm gì cho mệt.

Hướng tiểu thư, thân phận cô so với người phụ nữ ki cách biệt rõ ràng, tránh nhìn cô ta dài lâu khiến bản thân bẩn mắt."

Quách Thừa Nhân khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch cao, ánh mắt lộ ra vạn phần khinh bỉ, quay sang Hướng Vãn Ý thì tươi cười lịch thiệp giống hệt quý ông sang trọng.

Những lời vừa rồi với Đỗ Nhược Vi như thể dao găm đâm vào nơi tận sâu nơi trái tim cô.

Quan sát vị tiểu thư cao quý nhà họ Hướng mà mẹ chồng yêu cầu Quách Thừa Nhân chăm sóc kia, trên người đối phương ăn mặc vô cùng sang trọng, toàn thân tỏa ra khí thế quyền lực khiến xung quanh vô cùng áp lực.

Hướng Vãn Ý mang khuôn mặt trái xoan, nước da trắng trẻo, đôi mắt đậm chất phương tây, mái tóc bạch kim càng thêm rực rỡ.

Khí thế trái ngược với lời nói, trên người Hướng Vãn Ý tỏa ra mùi sang trọng, đích thị con ngoan trò giỏi.

Đặc biệt, sống mũi cao dọc dừa, môi đỏ hồng hào khiến những chàng trai xung quanh bị thu hút và hấp dẫn.

Đoán chắc rằng Quách Thừa Nhân cũng chả phải ngoại lệ, bởi hắn luôn luôn để ý tới Hướng Vãn Ý đang đứng bên cạnh mình.

So với Đỗ Nhược Vi, cô hoàn toàn tự nhận thức được bản thân mình hoàn toàn kém xa so với Hướng Vãn Ý kia.

Chính vì thế, người con gái càng cảm thấy tự ti hơn bao giờ hết.

Hướng Vãn Ý nhướng mày, mặt mũi cau có đánh mắt về phía Đỗ Nhược Vi, tựa đang đánh giá điều gì đó, người phụ nữ hơi mấp máy môi, dường như đang định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, thấy Quách Thừa Nhân tiến về phía trước, Hướng Vãn Ý vẫn lẽo đẽo theo sau, hoàn toàn bỏ qua cô gái đáng thương Đỗ Nhược Vi lặng lẽ đứng tại chỗ, thân thể cứng đờ khó cử động nổi.

Khi nghe tin cô gái mình chọn cho con trai tới nhà, Quách phu nhân mau chóng chạy tới, thái độ hớn ha hớn hở đối với Hướng Vãn Ý, nắm chặt tay đối phương, dịu dàng cười, mở miệng: "Ý Ý, cháu ở nước ngoài như thế nào? Sống tốt chứ? Có gặp khó khăn gì hay không?" Bà ta vô cùng nhiệt tình, cảnh tượng cực kỳ trái ngược so với lúc ở cùng đứa con dâu Đỗ Nhược Vi.

Nhìn cô gái trước mặt, Quách phu nhân nghĩ tới Đỗ Nhược Vi, bà ta càng thêm chán nản, bất lực thở dài, thầm đưa tay đỡ trán vô cùng bất lực, chỉ mong nhanh chóng khiến Quách Thừa Nhân cùng kẻ hám lợi trong lòng bà ta nghĩ kia ly hôn càng nhanh càng tốt, biến khỏi tầm mắt Quách phu nhân để bà ta có thể mau chóng rước Hướng Vãn Ý về nhà, dễ dàng trở thành nữ chủ nhân mới.

"Dạ cháu vẫn ổn, công việc làm ăn diễn ra rất tốt." Hướng Vãn Ý cong môi cười, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời: "Ba mẹ cháu cũng ổn nữa, họ gửi lời hỏi thăm tới bác đấy ạ.

Khoảng tuần sau ba mẹ cháu trở về do bận chút công việc đang giải quyết bên đó."

Quách phu nhân hài lòng gật đầu, bà ta vươn tay vỗ vai Hướng Vãn Ý: "Cháu gái ngoan, vậy là tốt rồi.

Mà cháu mới về nước chắc chưa tìm được chỗ ở tạm thời đúng chứ? Dù sao ba mẹ cháu đang ở nước ngoài mà.

Hay là cứ ở tạm lại nhà con trai bác, Quách Thừa Nhân, người hôm nay tới đón cháu xem.

Nơi này rộng rãi như vậy, hơn nữa, chuyên môn hai đứa giống nhau, sẵn sàng giúp đỡ tương trợ cho nhau để phát triển hơn." Khóe môi Quách phu nhân cong lên, bà ta cười thầm, ngoài mặt dịu dàng tuy nhiên trong lòng dày đặc những âm mưu thâm hiểm.

Đây chính là cơ hội tốt nhất để bà ta gắn kết Quách Thừa Nhân, con trai mình cùng Hướng Vãn Ý ở chung một chỗ, nhanh chóng đẩy Đỗ Nhược Vi kia ra.

"Cái này cháu thấy hình như không hay lắm đâu ạ." Hướng Vãn Ý đưa tay gãi gãi đầu, lông mày nhíu chặt: "Anh ấy bận nhiều việc, huống chi cháu nghe nói con trai bác lập gia đình rồi mà nhỉ? Cháu ở đây chắc chắn khiến hai vợ chồng họ ảnh hưởng."

Bà ta phẩy tay: "Cháu đừng lo nghĩ quá nhiều, do bác gật đầu đồng ý, với cả mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta vô cùng thân thiết mà.

Hơn nữa, vợ chồng nhà Quách Thừa Nhân chẳng hạnh phúc đâu, cháu quan sát chút là biết.

Với kẻ tâm cơ giống Đỗ Nhược Vi thì rước vào nhà họ Quách quả thật là một sai lầm." Chưa chịu từ bỏ, Quách phu nhân quay sang trừng mắt với con trai, hắng giọng: "Thừa Nhân, con nói xem, ý con ra sao? Đồng ý để Ý Ý tới đây sống một thời gian được chứ?"

Đỗ Nhược Vi vừa vặn đứng ôm con ngoài cửa, toàn bộ cuộc nói chuyện, tiếng cười rôm rả bên trong dội thẳng vào tai người con gái.

Cô tổn thương cúi đầu nhìn chằm chằm An An được bản thân nâng niu, nhất thời chưa biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng mình cả.

Rõ ràng hiểu được ý mẹ mình đang muốn nói, Quách Thừa Nhân vốn tính phản pháo, đột nhiên nghĩ ngợi vài giây, cuối cùng đưa ra quyết định: "Con không có ý kiến.

Hướng tiểu thư, cô cứ ở đây thoải mái, đừng lo lắng gì sất."

Vì hắn ta càng ngày càng căm hận Đỗ Nhược Vi hơn.

"Vậy thì được rồi.".