Thời gian qua đi, thoáng cái đã là một tháng kể từ ngày Hạ Băng và Lạc Tử An nên duyên vợ chồng.

Mối quan hệ giữa cả hai vẫn cứ lạnh nhạt và xa cách như trước.

Mặc dù Hạ Băng đã nghĩ sau hôm mình bị thương ấy Lạc Tử An đã gần gũi với cô hơn..

Nhưng đến cuối cùng vẫn là do cô hiểu lầm, do cô tự mình đa tình..

..

Sáng hôm nay, Lạc Tử An có một cuộc họp quan trọng trên công ty nên đã phải rời nhà từ sớm.

Lúc Hạ Băng tỉnh dậy, trong nhà không còn một ai..

Cô còn đang tính ăn sáng xong sẽ nghỉ ngơi một chút rồi lên cửa hàng để xem các mẫu thiết kế mới được Tạ Uyển Ân gửi tối qua..

Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi, di động của Hạ Băng đã đổ chuông liên hồi..

Cầm di động lên xem người gọi là ai, Hạ Băng ngạc nhiên vì đó là một số lạ.

Suy nghĩ một chút rồi Hạ Băng cũng ấn chấp nhận để xem đầu dây bên kia là ai..

"Alo? Cho hỏi người bên kia là...?"

Hạ Băng đưa ra câu nói lấp lửng để cho đối phương trả lời.

Không ngoài dự đoán của cô đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng..

Cái giọng nói mà có dùng cả đời Hạ Băng cũng không thể nào quên được..

"Là tôi!"

Không sai, giọng nói ấy chính là của Lạc Tử An.

Không biết hôm nay anh có chuyện gì mà lại chủ động gọi cho cô.

Liệu cô có nên ghi ngày hôm nay vào lịch sử đáng nhớ của bản thân không?

Hạ Băng còn đang miên man suy nghĩ về cuộc gọi bất ngờ của Lạc Tử An thì đã nghe thấy anh tiếp tục lên tiếng..

"Hiện tại cô có ở nhà không?"

"Em có."

Hạ Băng không hiểu Lạc Tử An hỏi vậy là có ý gì nhưng cô vẫn thành thật trả lời..

Đầu dây bên kia, Lạc Tử An nghe Hạ Băng nói cô vẫn còn ở nhà thì trong lòng thầm thở phào một hơi.

Cũng may..

"Giờ cô vào trong phòng tôi, lấy tập tài liệu ở trên bàn và mang đến công ty giúp tôi! Tôi đang cần gấp!"

Hạ Băng cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Lạc Tử An gọi cho mình.

Hóa ra là vì công việc, cô còn tưởng..

"Mười phút nữa em sẽ tới."

"Được."

Hạ Băng còn đang tính tắt máy thì đầu dây bên kia, Lạc Tử An đột nhiên nói nhỏ khiến cô nếu như không để gần tai thì có lẽ không nghe thấy.

"Đi đường cẩn thận."

Nói xong câu ấy, Lạc Tử An đã nhanh tay kết thúc cuộc gọi trước khi Hạ Băng kịp phản ứng lại..

Cuộc gọi dù đã kết thúc được một phút nhưng Hạ Băng vẫn đứng ngây ngốc ở phòng khách nghĩ về câu căn dặn của Lạc Tử An khi nãy..

"Anh ấy vậy mà lại quan tâm đến mình?"

Hạ Băng buột miệng nói mà không hề suy nghĩ, bây giờ đầu óc của cô gần như đã trống rỗng hoàn toàn.

Chỉ còn duy nhất câu nói vừa nãy của Lạc Tử An vẫn luôn quẩn quanh không ngừng..

Mãi đến ba, bốn phút sau Hạ Băng mới đem tâm trí trở lại hiện thực để nhớ đến việc mình còn phải đem tài liệu lên công ty cho Lạc Tử An..

Hạ Băng nhanh chân chạy lên phòng của Lạc Tử An để lấy tập tài liệu anh cần.

Xong xuôi cô thay đồ và trang điểm qua loa..

Tuy làm sơ sài là vậy nhưng với dung mạo vốn dĩ xinh đẹp của Hạ Băng thì như vậy cũng đủ.

Trông cô bây giờ không khác mấy minh tinh giới giải trí là mấy..

Đặc biệt Hạ Băng hôm nay còn chọn cho mình một cái váy màu trắng dài đến ngang đầu gối.

Đây là lần thứ hai cô mặc váy, lần đầu chính là hôm mặc váy cưới..

Hạ Băng ban đầu tính mặc quần áo như mọi khi lên cửa hàng.

Cô thấy như vậy cũng rất ổn..

Nhưng nghĩ đến thể diện của Lạc Tử An, Hạ Băng không muốn mọi người trong công ty đánh giá anh có một người vợ quá mạnh mẽ, chả khác gì con trai nên Hạ Băng đành cất bộ quần áo sang một bên để lục lọi khắp tủ đồ một cái váy tạm ưng nhất..

Mọi việc cũng chuẩn bị xong, Hạ Băng cũng không chậm trễ thêm nữa mà nhanh chân lái xe đến công ty của Lạc Tử An.

..

Hạ Băng đỗ xe ngay trước đại sảnh của công ty Lạc gia..

Cô vừa xuống xe đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của những người xung quanh..

Ai cũng tấm tắc về nhan sắc của Hạ Băng và còn có một số người thì thầm ghen tị với cả độ giàu có của cô khi lái xe sang đến công ty..

Hạ Băng đã quá quen với sự ngưỡng mộ của những người xung quanh nên cô cũng không mấy bận tâm đến họ mà cầm tập tài liệu đi thẳng lên phòng họp hội nghị..

Nhưng Hạ Băng còn chưa kịp đi lên tầng thì đã bị vệ sĩ của công ty chặn lại ở cửa, họ không cho phép cô vào bên trong..

Một trong hai vệ sĩ ấy còn hung dữ nói với cô:

"Cô không có hẹn trước với chủ tịch thì phiền về cho! Ở đây không phải là chợ mà có thể ra vào tự nhiên!"

Hạ Băng còn đang tính nói lại lời vệ sĩ kia rằng mình chính là phu nhân của chủ tịch thì chợt khựng lại trong đôi chút..

Nhỡ đâu Lạc Tử An không muốn ai biết đến việc cô là vợ của mình thì sao? Hạ Băng nói ra không phải sẽ làm anh càng thêm chán ghét cô à....