Edit + Beta: Song Linh

--

Ghi chép chuyện sinh đứa nhỏ:

Còn vài ngày nữa mới đến ngày sinh dự tính, Hàng Tiểu Ý đã sớm làm tốt công tác tư tưởng cho Thiệu Thành Hi. Hôm sinh đứa nhỏ nhất định phải đưa Khương Hoài Bắc đến.

Thiệu Thành Hi ngơ ngác, còn Hàng Tiểu Ý thì cười cười như hồ ly nhỏ, không nói gì thêm.

Nhưng lại sinh trước ngày dự tính một ngày, lúc Hàng Tiểu Ý được đưa vào phòng sinh, vẫn mạnh mẽ lắc tay Thiệu Thành Hi: "Đứa nhỏ sinh ra, nhất định phải để cho Tiểu Bắc nhìn đầu tiên, nhất định đó, anh nhớ chưa?"

Đầu Thiệu Thành Hi cũng bị cô làm cho hồ đồ rồi, liền gật đầu trấn an cô, Hàng Tiểu Ý mới yên tâm.

Thiệu Thành Hi muốn đi vào phòng sinh cùng cô, liền bị Hàng Tiểu Ý nghiêm túc cự tuyệt, lý do chính là: Sắc tàn thì tình nhạt, tình nhạt tất nghĩa tuyệt, đừng nghĩ em sẽ cho anh nhìn cảnh tượng em xấu mặt."

Thiệu Thành Hi: "..."

"Ngoan, Tiểu Tiểu, anh vào cùng em nhé?" Thiệu Thành Hi bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ.

Hàng Tiểu Ý lập tức lắc đầu, dáng vẻ không có thương lượng gì cả. Cuối cùng Thiệu Thành Hi cũng không được vào phòng sinh.

Sau khi Khương Hoài Bắc và Ôn Đinh đến bệnh viện, hai người liền đứng trước cửa phòng sinh chờ đợi.

Quá trình vô cùng thuận lợi, đứa nhỏ sinh ra nặng ba cân sáu. Y tá vừa ôm đứa nhỏ ra thì Thiệu Thành Hi đã vội vàng chạy vào trong phòng sinh nhìn Hàng Tiểu Ý.

Hàng Vũ Hằng đứng một bên cũng nghe được lời giao phó của Hàng Tiểu Ý, cho nên tận tâm đưa Khương Hoài Bắc qua, để cho cậu nhìn đứa nhỏ, là một đứa bé trắng nõn mềm mại, mắt nhắm lại, môi hơi nhếch lên, tròn như quả cầu nhỏ. Lúc Thiệu Thành Hi nhìn thấy đứa nhỏ, trong lòng liền mềm mại.

Khương Hoài Bắc nhìn đứa nhỏ trắng nõn, cười thật tươi, thò tay nhẹ nhàng chọc chọc mặt bé, mềm mại, non nớt, rất thoải mái. Đầu đứa nhỏ hết quay sang bên này lại ngó sang bên kia, mở to mắt nhìn cậu một cái rồi nhắm lại.

Khương Hoài Bắc nhìn Hàng Vũ Hằng: “Chú Hàng, đây chính là vợ tương lai của cháu, đúng không?”

Hàng Vũ Hằng: “...”

Ôn Đinh: “...”

Mọi người trong nhà: “...”

Việc đầu tiên Hàng Tiểu Ý làm sau khi tỉnh lại là nhìn đứa nhỏ, ngắm nhìn đứa nhỏ yên bình ngủ bên cạnh, cảm thấy mỹ mãn. Sau đó nhớ tới chính sự, nhìn Khương Hoài Bắc đứng bên cạnh giường bệnh, giọng nói hơi yếu ớt: “Tiểu Bắc, nhìn thấy con gái của dì rồi sao? Cháu có thích không?”

Khương Hoài Bắc liên tục gật đầu, giọng nói non nớt ngọt ngào: “Em ấy rất xinh đẹp, cháu rất thích, sau này em ấy sẽ là vợ của Tiểu Bắc rồi.”

Hàng Tiểu Ý đặc biệt vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa, đắc ý nhìn mọi người trong phòng một lượt: “Đã thấy em tiên đoán như thần chưa? Tình cảm thanh mai trúc mã, em đã trải đường thay con gái rồi, sau này khi hai đứa nói chuyện yêu đương, có thể nói “Khi em sinh ra, người đầu tiên em nhìn thấy chính là anh.” rồi, thật giống phim truyền hình, thật đẹp đẽ làm sao.”

Thiệu Thành Hi: “...”

Ôn Đinh: “...”

Mọi người trong nhà: “...”

Một lúc sau, Thiệu Thành Hi mới ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Tiểu, con chúng ta là bé trai.”

Mắt Hàng Tiểu Ý giật giật rất lâu, giống như bị đả kích rất lớn, ngón tay run rẩy mở chiếc chăn bọc đứa nhỏ. Sau đó nằm trên giường, bất động cả buổi.

Rất lâu sau đó, Hàng Tiểu Ý mới nhìn Khương Hoài Bắc, yếu ớt nói: “Tiểu Bắc, về sau có lẽ cháu không nên gặp em ấy, hai đứa không hợp nhau.”

“Tại sao vậy, không phải em ấy là vợ cháu sao?” Mắt Khương Hoài Bắc nháy nháy, cực kì vô tội.

Hàng Tiểu Ý khóc không ra nước mắt, giọng nói thê thảm: “Tiểu Bắc, đồng ý với dì, sau này ngàn vạn lần đừng nên gặp em ấy, được không?”

Khương Hoài Bắc không hiểu lắm, lại đưa tay sờ bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, thật mềm mại mà, đã sờ một lần lại muốn lấn tới sờ lần hai, cực kỳ hưởng thụ.

Mí mắt Ôn Đinh giật giật, nhấc bổng Khương Hoài Bắc lên: “Chúng ta đi thôi, Tiểu Bắc, mau về nhà, chị nghĩ sau này hai đứa tốt nhất là không nên gặp nhau.”

“Tại sao vậy? Không phải chị Tiểu Tiểu nói đó là vợ em sao?”

Mọi người trong phòng đều im lặng.

Im lặng.

Im lặng.

Im lặng.

Nếu không phải hiện tại cơ thể yếu ớt đến mức không thể nhúc nhích, Hàng Tiểu Ý thực sự rất muốn đâm đầu vào tường.