(14)

Tôi và Lâm Tuỳ Tinh chính thức ở bên nhau, sự lúng túng trước kia bị cuốn trôi, lúc xuất viện, cậu ấy chủ động nắm lấy tay tôi.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, chính là cảm giác mười ngón tay đan vào nhau mà trước đó tôi không cảm thấy vui vẻ hay phấn khích.

Dopamine thật kỳ diệu. (Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể.)

Sau khi về đến phòng của Lâm Tùy Tinh, tôi chào tạm biệt định đi, đột nhiên Lâm Tùy Tinh túm lấy tay tôi, trưng ra bộ mặt khiến tôi mềm lòng, “Về ngay bây giờ à?”

Không thì sao?

Tôi khó hiểu, Lâm Tùy Tinh lại chỉ vào anh em bên cạnh đang ôm nhau với người yêu.

Nét mặt như đang nói: “Em nhìn đi, người ta có thì anh cũng muốn.”

Khuôn mặt già dặn của tôi không chịu nổi, nhón chân lên ghé vào tai cậu ấy nói: “Thực ra muốn hôn anh nhưng không dám.”

Lâm Tùy Tinh bắt chước bộ dạng của tôi, cúi đầu xuống nói: “Hôn thì cứ hôn đi, cùng lắm thì xấu hổ một lát còn nếu không thì anh không cam lòng.”

Sau đó, khi tôi chưa kịp chuẩn bị, cậu ấy hôn lên môi tôi một cách chắc chắn và tự hào nói: “Nhìn đi, anh dũng cảm lắm đấy.”

Moá!

Anh gan lớn, anh giỏi nhất, được chưa?!