Đại hôi lang vươn ra ma trảo và chú cừu non chờ bị bắt đi

Vừa thấy biểu tình này của tiểu hài tử, Tiêu Minh Phàm biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán rít gào, Tiêu Minh Phàm tận lực đè thấp giọng để tránh đánh thức những người khác, oán hận nói: “Cậu quên hết chuyện tối qua rồi sao? Sát, chính cậu mơ hồ ngủ lên giường tôi ngủ a, tôi gọi kiểu gì cậu cũng không để ý, còn sống chết ôm chặt tôi không chịu buông ra!”

“... Ách?” Hình hình như... là có chuyện này sao? Trong mộng cảm giác có tiếng động nào đó làm mình khó chịu, cuối cùng tiếng động đó im bặt, bản thân mình cũng lâu rồi không âu yếm gấu bự...

“Người đó...” Thanh âm có chút kích động, lời nói còn chưa dứt đột nhiên người nằm giường đối diện ngáy lên, hơn nữa còn xoay người trở mình quay mặt về phía hai người bọn họ, mờ mịt bất mãn hít một tiếng, có xu hướng sắp bị đánh thức, hai người ngừng thở, đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ... Sợ tiếng thở quá mạnh sẽ làm cho ông chú tỉnh dậy.

Trầm Lập Thu: QAQ tình huống khó coi như vầy nếu như bị người nhìn thấy có thể bị bắt được rồi cho ngâm ***g heo hay không...

Tiêu Minh Phàm: Cái miệng mở này, đôi mắt trước mặt chớp chớp... Chết tiệt, lại nhớ tới hương vị vừa rồi, muốn ăn thêm lần nữa...

Hơi thở ông chú lại trầm trọng, tiếng ngáy dần dần vang lên, Trầm Lập Thu thở phào một hơi, đảo mắt bắt gặp đối phương đang nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, không biết tại sao tự nhiên cảm thấy có chút khô nóng, xấu hổ dời đầu, Trầm đồng học không được tự nhiên nói tiếp lời vừa rồi “Ai bảo anh gọi tôi không tỉnh a hỗn đản...” Rồi sau đó xoàn xoạc xoàn xoạc bò xuống giường đi mất.

Trong ánh bình minh buổi sớm, Tiêu Minh Phàm nhìn thấy lỗ tai phiếm hồng của đối phương sáng lên, thật là đáng yêu, nhìn đối phương bò xuống giường mình, Tiêu Minh Phàm quay đầu nhìn về mặt trời đang mọc, khóe miệng kéo lên một độ cung thật đẹp, thầm nghĩ: chuyến du lịch này, có lẽ sẽ có cái gì đó ngoài ý muốn. Mà cái ngoài ý muốn này, bản thân mình tựa hồ không chán ghét.

—————-

“Đã dậy rồi?”

Đang trở về từ phòng rửa mặt, Trầm Lập Thu chợt nghe được tiếng ai đó.Ngẩng đầu lên liền thấy anh đẹp trai đang ngồi trên giường cậu. Không có ảo giác, đây là tình huống quái quỷ gì!!! Nghĩ đến một màn sáng sớm, Trầm Lập Thu lại đỏ mặt lên, sững sờ đứng tại chỗ không biết nên bước tới hay là lui ra phía sau.

Tiểu hài tử cầm tạp chí phim hoạt hình và bao đồ dùng rửa mặt đứng ở lối đi nhỏ, hai nhúm đuôi không nghe lời vểnh lên phía sau, áo len đan bằng tay màu trắng mờ in hình gấu trúc rất được yêu thích, ánh mặt trời vừa lúc chiếu vào người của cậu. Nhìn đến đây, Tiêu Minh Phàm nở nụcười...

“Tiểu bằng hữu...Cho qua cho qua.”Phía sau truyền đến giọng nữ dễ nghe, Trầm Lập Thu quay đầu liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đang cầm một cái túi ni-lông màu đen, hình như tới dọn rác. Thoáng nhìn anh đẹp trai cười càng vui vẻ, Trầm đồng học mặt nóng lên, nhỏ giọng đáp lại: “Tôi không phải tiểu bằng hữu QAQ”

“Phốc!” Thấy anh đẹp trai nhịn không được cười ra tiếng, ngay cả nhóm cô chú ngồi quanh đó nghe được cũng đều nở nụ cười, mặt của Trầm Lập Thu đồng học hoàn toàn có thể chiên trứng gà. Quẫn bách quay về giường mình, cũng không nhìn tới biểu tình của anh đẹp trai, Trầm đồng học thầm muốn kiếm cái hốc nào chui vào cho xong.

Ngồi một hồi lâu, Trầm Lập Thu thấy anh đẹp trai ngồi ở ghế dựa trước giường mình không cử động gì, trong lòng không khỏi oán niệm, anh làm chi mà cứ ngồi ở đó a tôi nhìn thấy anh liền tâm phiền a anh có thể đi hay không a tôi muốn đi xuống ăn mì ăn liền a hỗn đản kia!

Đương nhiên, oán niệm này Tiêu Minh Phàm không nghe được, có lẽ nếu anh nghe được, ngược lại còn trêu chọc tiểu bằng hữu thêm cũng không nhất định.

Cuối cùng nhịn không nổi, Trầm Lập Thu tìm tòi trong cái ba lô gấu nhỏ bảo bối của mình, lấy ra hộp mì Khang sư phụ vị sườn heo dưa cải bò xuống giường, cách anh đẹp trai khoảng một cái bàn, chuẩn bị công tác sẵn sàng. Đang chuẩn bị xé mở giấy hộp mì, cổ tay Trầm Lập Thu liền bị mạnh mẽ nắm lấy, Trầm Lập Thu hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy anh đẹp  trai đứng trước mặt mình. Còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy anh đẹp trai nói trước:

“Cậu ăn cái này? Bỏ đi, đi theo tôi tới nhà ăn. “

Nói xong cũng không cho đối phương phản đối, cầm lấy hộp mì ăn liền chưa kịp mở ra ném về giường Trầm Lập Thu, sau đó nói với nữ sinh đối diện giường Trầm Lập Thu: “Phiền bạn trông giúp đồ đạc, chúng ta đi ăn cơm.”

Nhận được câu trả lời đồng ý của nữ sinh mặt đỏ, Tiêu Minh Phàm hài lòng cầm tayngười nào đó dắt tới toa xe nhà ăn. Trong lúc đó, Trầm tiểu bằng hữu hoàn toàn không có năng lực phản kháng, ngay cả việc phản bác cũng quên mất. Tiểu trảo bị lôi kéo tiếp xúc với làn da thịt ấm nóng, tim bất giác đập nhanh hơn, ở trong đám người đông nghịt, người đằng trước nói gì đó, khiến cho Trầm Lập Thu cảm thấy mình như trong mộng.

Cho đến khi thần trí của Trầm đồng học hồi phục trở lại, đã thấy mình đã bị kéo đến ngồi ở nhà ăn, người bồi bàn cười tươi như hoa nở đang cầm thực đơn chạy như điên tới phòng bếp.

“Uy, anh người này sao lại không lễ phép như vậy” Giận dỗi trách móc, tuy hiệu quả không lớn cho lắm.

“À...” Thỏa mãn nhích gần về phía sau, Tiêu Minh Phàm duỗi tay chân một chút, nói: “Quả nhiên ở không gian chật hẹp kia quá lâu, bây giờ tới đây ngồi cảm thấy thật rộng lớn. Ngươi nói xem.”

“Đúng vậy, bây giờ cảm thấy nơi này thật rộng...” Cho nên, khinh địch bị chuyển đề tài đi như vậy rốt cuộc là lỗi của ai = =

“Hôm nay ánh trời thật tốt.”Tiếp tục chuyển đề tài.

“Đúng vậy, đã lâu không thấy ánh trời sáng lạn như vậy.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, Trầm Lập Thu cười nói.

“Đúng vậy, phương Bắc bây giờ rất lạnh, khắp nơi đều là tuyết, ngay cả mặt trời trở nên ủ ám.”

“Ở ngoài phương Bắc thật sự rất kinh khủng...”

Đề tài không kiểm soát được đã lệch ra khỏi quỹ đạo thật xa… Cho đến khi thức ăn được mang lên, cho đến khi ăn xong rồi, Trầm đồng học vẫn chưa phát hiện, vấn đề mình muốn hỏi chưa hỏi được, cùng với lời cảnh cáo không được ăn đồ của người lạ gì đó của mẹ và Lý Mặc đã quên đi không còn một mảnh.

Ngoại trừ đồ ăn trên xe lửa đắt tiền đến dọa người, ngoại trừ hương vị không gì mới lạ, ngoại trừ người nữ phục vụ thường liếc qua bên này với ánh mắt mờ ám, bữa cơm này cũng được xem là cực kỳ hoàn hảo, Trầm Lập Thu đương nhiên cảm thấy việc không cần ăn mì ăn liền thật tốt, mà suy nghĩ gì gì đó trong đầu Tiêu đại thần, chúng ta đều không biết...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

=-= Bài này so với bài khác ngày càng chậm hơn...Cho nên nói, viết đồng thời hai bài là do tôi tự gây khó dễ cho bản thân.