Cho nên nói, tiểu bạch gì đó luôn có đặc quyền nha.

“... Tiểu Trầm à, cậu thật sự muốn mang nhiều đồ như vậy về nhà sao?” Lý Mặc cùng phòng nhìn Trầm Lập Thu đang thu thập đồ đạc, không biết nói gì.

Đây chỉ là nghỉ đông thôi, tên nhóc này đi nghỉ một ngày, vì thế sáng nay thức dậy liền thấy hai cái vali cỡ lớn được đặt ở một bên. Đây có phải là sắp chuyển nhà không a = =.

“Không phải... Thì, quà mang về cho mẹ tớ, quà thưởng cho ba đứa cháu gái nhỏ học tiểu học được lên lớp, còn có quà tân hôn cho anh trai của cháu trai của thím hai tháng sau kết hôn @%¥&%” Trầm Lập Thu nhìn đống đồ kế bên giường mình vô cùng tự nhiên nói.

“... Vậy, xin hỏi ngài... làm sao bắt bọn nó lên được xe lửa = =.” Nhớ đến hồi khai giảng biết được Trầm Lập Thu là đứa con trai duy nhất, Lý Mặc đồng học cực kỳ không muốn biết cậu ta cần phải đem bao nhiêu quà về đưa cho bao nhiêu người nhồi nhét vào 2 cái vali cỡ bự đó.

“Không phải còn có cậu sao?” Đem cái grap giường cuối cùng cột lại bằng dây vải bỏ vào tủ quần áo xong, Trầm Lập Thu đồng hài hai mắt vô tội nhìn Lý Mặc…

“Yên tâm đi cậu chỉ cần giúp tớ mang vào xe lửa là được, chúng ta nhiều năm tình nghĩa, cậu không thể nào bỏ mặc tớ được a.” Trầm Lập Thu đồng hài vào thời điểm có việc cầu người sẽ ngẫu nhiên lộ vẻ nhõng nhẽo đáng yêu. Tuy nói một nam sinh làm vậy không khỏi quá mức nữ tính, nhưng tên này bẩm sinh bộ dạng ngây thơ chất phác, mặt búp bê, lúc cười rộ ánh mắt lòe lòe sáng lên mang theo má lúm đồng tiền.

Được rồi, Lý đồng hài mạnh mẽ chiến bại, nhận mệnh giúp đỡ mang đi hai vali lớn kia như tha hai cái thi thể.

“Cho nên, tớ nói cậu vì cái khỉ gì không biết gọi taxi a!!!!!” Bất chấp gió thổi xào xạc, Lý đồng hài mạnh mẽ đứng giữa trạm xe buýt lạnh run, hai hàm răng đánh nhau cầm cập, thiếu chút gào lên.

“Tiền đi rất đắt QAQ” Trầm Lập Thu yếu ớt đưa ly trà sữa qua, ủy khuất nói.

Lý Mặc hoàn toàn hết chỗ nói rồi, rốt cuộc là bản thân tam sinh hữu hạnh bao nhiêu mới có thể gặp được cực phẩm này a -. –

Lý Mặc là người Bắc Kinh chính gốc, sinh ở Bắc Kinh lớn lên ở Bắc Kinh, thi đỗ đại học cũng là chọn đại học B đại gần nhà, trường học yêu cầu tân sinh viên phải trọở trường, chuyện này cũng không có gì. Lý Mặc đồng học từ trước đến giờ là con một, luôn mong chờ cuộc sống tập thể, cho nên thực chờ mong bạn cùng phòng của mình.

Khi có một thằng con trai nhỏ nhắn, đầu nhỏ thân hình nhỏ, ngoại trừ cặp mắt to được một nhóm người gồm bảy người cô tám người dì cả vây quanh đi vào phòng ngủ, Lý Mặc đồng học không phải không kinh ngạc. Nhìn một đại gia đình vội vàng bận rộn mang theo mấy bao đồ thật lớn, phân loại chỉnh lý trải giường chiếu, làm cho Lý Mặc đồng học đứng quan sát ở địa bàn nho nhỏ của mình tận lực đem bản thân thu nhỏ lại, tiếp tục thu nhỏ lại, mẹ nó đừng chen lấn có được hay không!

Trong lúc đầu óc còn choáng váng, nhóm dì cả bác gái ồn ào này rốt cuộc đi rồi, đương nhiên, trước khi đi còn không quên lôi kéo móng vuốt của Lý đồng học, nhiệt tình nói: “Chào cháu, cháu là bạn cùng phòng của Thu Thu nhà chúng ta sao, ai nha đây là duyên phận gì mới có thể gặp được nhau a, Thu Thu nhà chúng ta về sau liền nhờ cháu chăm sóc, nó có chút mơ mơ màng màng, cháu đừng đểnó đi ra ngoài một mình a, nó không xài tiền nhiều, nó rất dễ dàng tin lời người khác, cháu phải chú ý để nó không bị lừa a %%&...... bla bla bla.”

Suy nghĩ trong đầu Lý Mặc đồng học như gió lốc tìm không ra phương bắc, chờ cho đến khi đầu óc thanh tỉnh chút ít liền bị dọa bởi phòng ngủ trở nên chật chội trong nháy mắt, rồi nhìn thấy ở trung gian đống loạn thất bát tao gì đó có một tiểu nam sinh tay nhỏ chân nhỏ đứng đó, nụ cười có chút xấu hổ, nói: “Đồng học, chào cậu, tớ gọi là Trầm Lập Thu.”

Đôi mắt sáng cong cong, cái miệng nho nhỏ đô đô lên thực đáng yêu, đương nhiên chuyện này không thay đổi được sự thật Trầm tiểu bằng hữu là một tiểu bạch. Cho đến một năm sau, Lý Mặc đồng học đã hoàn toàn hiểu được lời nói của những người lôi kéo mình lại bla bla bla một đống hư hư thực thực không phải là khoa trương. Tiểu tửnày... Thật sự rất bạch a = =

Cho nên nói, đời này gặp được Trầm Lập Thu, Lý Mặc đồng học cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ… chờ mong cuộc sống tập thể hữu nghị cùng phòng gì gì đó, này hoàn toàn trở thành vú nuôi a QAQ!

Cố sức đem hai chiếc vali đi tới, Lý Mặc đồng học ở trong lòng yên lặng lau nước mắt.

“Xem đi, đều do cậu nhớ nhầm thời gian phải lên xe buýt, bây giờ không có thời gian để tớ giúp cậu đi cất hành lý %¥&... &” Xe dần chạy tới, Lý Mặc đồng học đang lải nhải căn dặn.

Xe lửa chậm rãi di chuyển, Trầm Lập Thu vô tội cười cười vẫy vẫy tay với Lý Mặc bên ngoài, đến khi không còn nhìn thấy người mới có chút mê mang nhìn đống hành lý bên cạnh mình, thật khó khăn.

Trầm Lập Thu mua phiếu giường cứng, giường ở toa 15.Nhìn xuống đáy giường, lại nhìn lên giá hành lý trên đầu, Trầm Lập Thu lệ tuôn, nâng không tới a, phía dưới do cái vali quá lớn, hoàn toàn không đẩy vào được. Nhìn đám người sốt ruột phía sau, Trầm Lập Thu muốn đặt hành lý vào trong rồi nhường đường cho người khác qua trước, nhưng mà vướng nhiều quá, trên trán Trầm Lập Thu chảy mồ hôi a. Làm sao bây giờ o(╥﹏╥)o

Sau khi cố gắng mở đường, Trầm Lập Thu nhìn nhìn hai nữ sinh đang ngồi ở trên giường, xem ra là cùng toa giường với mình, chẳng lẽ nhờgia đình người ta giúp mình sao?

Nhìn hai nữ sinh nhỏ xinh, Trầm Lập Thu vẫn là kéo quai vali, mê mang nhìn giá hành lý cao cao tại thượng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

( “▔▔)/, hôm nay vừa ngồi xe lửa về nhà, tối hôm qua đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào để ngủ nên não bổ cả đêm, vì thếở trên xe lửa gõ ra đoạn văn ngắn này, hy vọng những cô gái và chàng trai sắp nghỉ hoặc đã nghỉ đi chung đường về nhà có một niềm vui nho nhỏ.