Bộ phim này do Cố Chinh viết kịch bản, Trình Long Tiềm đạo diễn, tạm đặt là “Mây tan”.

Hạ Lam đọc sơ qua, cậu cảm thấy nhân vật nam chính là một khía cạnh khác còn ẩn giấu trong lòng Cố Chinh, hoặc một hình ảnh lý tưởng được anh tô vẽ lại.

Phim lấy bối cảnh của thập niên 80, nam chính Sở Vân là một học sinh được nhà nước cử đi du học. Cha mẹ cậu đã ly hôn, nhà ngoại ở Thượng Hải, nhà nội ở Hồng Kông, một bên có quyền một bên có tiền, hơn nữa còn là dòng tộc gia giáo có học thức. Sở Vân cũng không chịu thua kém thế hệ trẻ lúc bấy giờ, học đại học ở Bắc Kinh, sau lại được chính phủ hỗ trợ đi du học Mỹ, con đường tương lai của cậu quả thật rộng mở hơn bất kỳ ai.

Trong thời đại mà con gái nuôi lớn chỉ để gả chồng, TV còn chiếu “Follow Me” (1), một thiên chi kiêu tử như Sở Vân đã vinh quang đặt chân đến New York, nhưng cuối cùng lại như rơi vào lốc xoáy.

Ở vùng đất xa lạ này, Sở Vân chẳng là ai cả, tiếng Anh bập bẹ, người bản xứ nói lái qua giọng địa phương một chút là chào thua, lúc mua đồ ở cửa hàng còn đứng đếm tiền xu tận mấy phút, kết quả nhân viên thu ngân còn ngớ ra, “Tổng cộng là 16 đô và 79 xu, quý khách đã đưa tôi hai tờ 10 đô rồi, còn đưa thêm 1 đô và 79 xu nữa làm chi?”

Trong trường học, học sinh Trung Quốc và học sinh Mỹ phân biệt rất rạch ròi, người Trung Quốc cho rằng người ngoại quốc toàn hút thuốc cua gái, lối sống buông thả, dân Tây lại nghĩ đám Tàu rặt một lũ mọt sách, còn im như hũ nút. Có người mặc kệ mọi thứ xung quanh, ngày đêm vùi đầu trong thư viện, một lòng muốn trở nên thông minh uyên bác để trở về xây dựng đất nước, có người lại học để được định cư ở đây, sau này ăn sung mặc sướng. Kẻ thì trong nhà có tiền có thế bèn đâm ra đua đòi trác táng, ngặt nỗi không chơi được với người Mỹ nên đành quay lại tụ tập với nhau.

Sở Vân tuy là một người thuần khiết nhưng cũng rất cứng rắn, sau khi kinh qua sự thất vọng và hoang mang ban đầu, cậu cũng sống buông thả một thời gian. Nhưng cậu có thể đánh bài, có thể uống rượu, có thể nhảy cả đêm, nhưng tuyệt đối không đụng vào phụ nữ. Lúc bị một cô gái dụ dỗ, Sở Vân đã say khướt, cũng định nâng súng ra trận, ngay cả tư thế đều bày xong, cuối cùng khoát tay nói: “Không được, tôi không thích.”

Sở Vân cũng thuộc tuýp người giỏi xã giao, cậu có thể nhận ra ai lợi hại, ai đáng làm quen, qua chừng nửa học kỳ, cậu kết bạn với một người Trung Quốc và một người Anh. Hai vị này, một vị là hội trưởng hội du học sinh Trung Quốc, một vị là phó chủ tịch hội sinh viên của trường.

Từ đây, Sở Vân bắt đầu bật “hack mode.”

Sở Vân gia nhập hội sinh viên, làm thân với các giảng viên, cậu học Tài chính, nhờ quan hệ trong hội nên được đi đánh golf với mấy ông chủ khác. Từ một con người lạc loài vô danh, Sở Vân đã dung nhập vào xã hội này một cách hoàn hảo, thậm chí còn quen được một vài nhân vật khá có sức ảnh hưởng.

Đáng chú ý hơn, Sở Vân bắt đầu thích chụp ảnh, cậu bỏ nhiều công sức với nó hơn cả mấy môn chính. Nhờ hoàn cảnh cởi mở và được tiếp xúc với nhiều loại hình nghệ thuật, Sở Vân ấp ủ hy vọng to lớn với một cuộc sống tốt đẹp, cậu dần dần trở nên khác biệt giữa những người xung quanh.

Chưa kể, cậu còn nảy sinh tình cảm mập mờ như có như không với hội trưởng hội du học sinh. Trong khoảng thời gian ấy, Sở Vân cũng không mấy để tâm, mặc dù cậu thường xuyên phát hiện chút vấn đề, nhưng khán giả có thể hiểu cậu không thích vị hội trưởng kia.

Đoạn này được viết vô cùng tinh tế khiến lòng người xao động, còn để lại dư âm vô tận, khán giả chỉ cảm thấy thật sự quá ý nhị, rất ấn tượng.

Lúc Hạ Lam xem kịch bản, cậu nghi rằng do mình đã cong nên mới mò ra nhiều hint như thế, nếu một bạn trai thẳng đọc thử, không chừng chỉ thấy đây là tình cảm anh em bình thường.

Cái chiêu “một phát sát khung thành” này quả là lợi hại.

Mà tình yêu thật sự của Sở Vân lại khá vi diệu, thậm chí còn đau khổ.

Sở Vân kết bạn với một nữ trợ giảng người Hoa ưu nhã dịu dàng, mới đầu hai người chỉ muốn trao đổi thêm về sách vở chứ cũng không nghĩ nhiều, nhưng mưa dầm thấm lâu, cả hai từ từ rung động trước đối phương. Sở Vân còn trẻ, hẳn nên “mạnh dạn theo đuổi, mạnh dạn chia tay”, nhưng nữ trợ giảng lớn hơn cậu mấy tuổi, huống hồ, trên tay cô còn đeo một chiếc nhẫn kim cương. Chẳng qua chồng cô là một tên nát rượu, cô và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Hai người tâm sự về Thượng Hải, về Hồng Kông, về nỗi bất an khi vừa đặt chân đến Mỹ, không người thân bạn bè, từng giây từng phút phải chịu đựng sự cô độc cùng lạ lẫm.

Ở Mỹ, học sinh yêu giáo viên là chuyện bình thường, nhưng Sở Vân và nữ trợ giảng vẫn luôn hàm súc mà ẩn nhẫn, chẳng hạn lúc tình cờ gặp nhau ở cầu thang, cả hai sẽ hàn huyên vài câu, thấy có người đến thì lặng lẽ tách ra, đường ai nấy đi.

Hai người như đang nhảy một điệu Waltz, anh lùi tôi tiến, anh tiến tôi lùi, anh chủ động thì tôi quay đi, tôi muốn làm liều, anh lại dùng ánh mắt đoan chính ôn hòa mà cự tuyệt.

Nữ trợ giảng bắt đầu chờ Sở Vân ở chân cầu thang, thỉnh thoảng rủ cậu đi dạo trong khu rừng phong bên cạnh, cô cũng chỉ trò chuyện một lát, sau đó lại viện cớ về trước.

Cả hai người đều rất thận trọng, chẳng ai lộ ra chút lúng túng nào. Không ngọt ngào, cũng chẳng phải khổ đau, chỉ có mờ mịt và mơ hồ.

Trường tổ chức một buổi dạ hội, Sở Vân bắt gặp nữ trợ giảng đi cùng chồng cô, nhưng cũng ngay đêm ấy, khi cậu và nữ trợ giảng khiêu vũ với nhau, cô đã lén tháo chiếc nhẫn kia xuống.

Sau đó có rất nhiều chuyện xảy ra, nữ trợ giảng phát hiện chồng mình ngoại tình, nam phụ phát hiện Sở Vân mập mờ với nữ trợ giảng, liên tục tìm cách can ngăn. Sở Vân bắt đầu hút thuốc, ảnh cậu chụp cũng được thêm bớt rất nhiều sắc thái, tạo thành phong cách riêng của bản thân. Mà khi cậu biết người đàn ông kia ngoại tình, trong lúc thăm dò tìm hiểu, nữ trợ giảng đột nhiên cầm tay cậu.

Sở Vân rất kích động, nhưng cậu không nắm tay cô, cũng không hất ra, chỉ nói: “Em sắp về nước rồi, nhưng em được phép đưa một người theo cùng.”

Ngày ra sân bay, nữ trợ giảng không tới, Sở Vân mặc kệ nam phụ cản trở, quay lại tìm cô. Cô đứng trong phòng học, hỏi cậu hai câu.

“Em có tin vào tình yêu không?”

“Em có tin tôi yêu em không?”

Sở Vân đều gật đầu.

Nữ trợ giảng lại hỏi: “Nếu tôi không đi theo em thì sao?”

Sở Vân trầm mặc hồi lâu, cậu trả lời: “Em tin cô, em tôn trọng quyết định của cô.”

Sở Vân trở về nước, xin việc ở ngân hàng, cũng trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, sau đó, cậu chuyển sang ngành điện ảnh làm đạo diễn. Thanh niên nhiệt huyết năm nào đã trở thành một người đàn ông thâm trầm mà ngay thẳng. Sở Vân và nữ trợ giảng đã từng tìm nhau ba lần, lần thứ nhất không gặp được, lần thứ hai nhác thấy bóng lưng của nhau, còn lần thứ ba, họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười, xoay người rời đi. Đến kết phim, khán giả cũng không biết rốt cuộc bọn họ có đến bên nhau không.

Ở cảnh cuối cùng, Sở Vân chụp một album lấy chủ đề mây trời, cậu leo lên đỉnh núi tuyết Tây Tạng, ném một hòn đá lên tầng mây lững lờ trôi. Ở độ cao hơn sáu ngàn mét, tảng đá có thể đã xuyên qua tầng mây, cũng có thể rơi xuống vực sâu mất hút, cậu chụp một tấm hình, chợt thấy một cụm mây tan đằng xa.

Không rõ có phải do Sở Vân làm không, nhưng cậu biết, hòn đá kia đã bay về phía bầu trời xanh thẳm ấy.

Đọc xong kịch bản, cảm nhận đầu tiên của Hạ Lam là bộ phim này sẽ cháy vé, quan trọng là phải tìm được nam chính nam phụ đông fan diễn giỏi, còn phải tìm nữ chính có thể hợp tác ăn ý với nam chính. Bộ phim này có tình tiết Sở Vân nghịch tập đến mây trôi nước chảy, coi như chuẩn bị sẵn bàn đạp cho việc quảng bá, không yêu cầu đầu tư cao, lại thêm tên tuổi của đạo diễn Trình, dễ hồi vốn kiếm lời.

Nhưng chi tiết khiến Hạ Lam ấn tượng nhất chính là thứ tình cảm an yên mà quyến rũ, vô cùng sống động lại như chẳng hề gợn sóng của Sở Vân.

Chậc chậc, phim văn nghệ thương mại có khác.

Đây là sở trường của Cố Chinh, kịch bản đại chúng dễ hiểu, cốt truyện kinh điển nhưng mang tính nghệ thuật và những chi tiết tinh tế, thậm chí có plot twist. Đây cũng là phong cách của Trình Long Tiềm, vừa ăn tiền vừa có thưởng, mà chuyện này đâu phải ai cũng làm được, tính ra Cố Chinh và Trình Long Tiềm khá có dáng thầy trò, hai người bọn họ rất giống nhau.

Hạ Lam thử tưởng tượng lúc Cố Chinh đi du học Mỹ có phải cũng thế này không, có bạn nam để ý, gặp một nữ trợ giảng, thỉnh thoảng cậu lại ngẫm nghĩ về khoảng cách giữa hai thời đại và sự thay đổi của nhân vật Sở Vân.

Thầy Cố nói đúng, vai này khó quá.

Hạ Lam cảm thấy dù mình có thể đóng đạt vai Trình Phi Nhiên, nhưng chưa chắc cậu cũng có thể đóng đạt một nhân vật có độ khó tương đương khác. Cõi lòng cậu cứ nôn nao thế nào, chỉ biết mình phải cố gắng, phải dốc hết sức mình.

Cố Chinh dẫn cậu đi ăn với Trình Long Tiềm một bữa, nói thẳng với ông: “Sở Vân là nhân vật ưa thích của cháu, cháu chọn Hạ Lam vì bản chất của cả hai rất giống nhau.”

Hạ Lam được biên kịch bộ phim cực lực đề cử, nghiễm nhiên trở thành ứng cử viên sáng giá nhất của đạo diễn Trình.

Trình Long Tiềm mặc dù là đạo diễn quốc tế, nhưng ông không hề xa cách chút nào, mặt mũi hiền lành, ăn nói hào sảng. Phải cái Hạ Lam đã nghe Cố Chinh kể, đạo diễn Trình nom vậy chứ mạnh tay lắm, nói không là không, một khi ra tay thì vô cùng ác độc, bởi vậy Hạ Lam vô cùng hồi hộp khi gặp ông.

Quả nhiên, Trình Long Tiềm nhìn nhìn cậu rồi than thở với Cố Chinh: “Chú hiền lắm mà, cháu xem chú còn đang động viên cậu ấy nè, sao trông cậu ấy có vẻ sợ sệt thế!”

Hạ Lam nghe xong mà muốn trụy tim, đến độ sau này mỗi lần đi ăn với Trình Long Tiềm, cậu còn tự tẩy não rằng ông chỉ là một ông chú bình thường, cũng là bạn bè của mình, thành ra ngồi luyên thuyên chém gió cả buổi trời, suýt chút nữa bị đạo diễn Trình phê bình.

Đạo diễn Trình hãy còn do dự, Cố Chinh dứt khoát nói: “Đừng tưởng chỉ có chú mới biết quay phim, cháu cũng là đạo diễn đấy.”

Trình Long Tiềm bật lại: “Phim chú quay được giải thưởng lớn, phim của cháu có được không?”

Cố Chinh đáp: “Mắc gì không được?”

“Chú được bên sản xuất mời làm đạo diễn!”

“Nhưng phim chú đạo diễn do cháu viết kịch bản, có tin cháu cướp luôn cái ghế của chú không?!”

“…”

Đạo diễn Trình bực bội lầm bầm, u sầu liếc Hạ Lam một cái, giống như đang bảo: Trò nhìn tui đi, trò mau nhìn tui đi, tui đang rầu lắm nè!

Trò cưng Hạ Tiểu Lam lập tức lật lọng, quay sang phản pháo Cố Chinh: “Thầy Cố, sao thầy lại cãi lời đạo diễn Trình như thế?!”

Trình Long Tiềm mặt mày hớn hở, chỉ tay vào Cố Chinh la to: “Cháu thấy chưa! Cháu không làm đạo diễn được đâu, ngay cả trò cưng của cháu cũng dám bật lại cháu!”

Sau đó, thái độ của ông với Hạ Lam có vẻ cởi mở hẳn, đúng là một ông chú trẻ con hết nói.

Hai tháng trước buổi thử vai, Hạ Lam tranh thủ quay hết show và phim truyền hình, Cố Chinh vừa rảnh đã nghiên cứu “Mây tan” với cậu, còn mời đạo diễn Trình làm cố vấn. Hạ Lam nhờ giáo viên chuyên nghiệp đến luyện giọng và ngôn ngữ cơ thể, tuy lúc diễn “Ánh sáng và cát bụi” cậu đã tiến bộ hơn nhiều, nhưng phần hình thể còn khá yếu, cần tập thêm.

Trong khoảng thời gian này, độ hot của Hạ Lam liên tục tăng cao, chủ yếu do chương trình “Hẹn hò cực hạn” mỗi tuần chiếu một tập. Tiết mục này vốn đã nổi sẵn, cộng thêm cái mặt hút fan và tính cách hút fan, nói chung là cái gì cũng hút fan của Hạ Lam, Weibo của cậu lên thẳng 500 vạn follow, coi như bước vào hàng ngũ tiểu sinh danh giá.

Nhưng đổi lại, cậu cũng mất đi rất nhiều tự do.

Hai tháng sau, Trình Long Tiềm cơ bản đã chọn diễn viên xong, ngoại trừ nam chính và nam phụ. Hạ Lam sau mười mấy buổi vật lộn, cuối cùng cũng ẵm được vai Sở Vân về. Ba người lập hội nghị bàn tròn, suy nghĩ xem ai có thể hóa thân thành nam phụ – một người đàn ông ưu nhã quý khí, phong lưu đa tình, từng cử chỉ động tác đều mang theo nét rực rỡ, Trình Long Tiềm đột ngột đập bàn: “Tiểu Chinh à, cái tên nam phụ ngạo mạn cặn bã kia không phải sinh ra để dành cho cháu sao!”

Cố Chinh: “…”

Tôi rất chính trực mà, sao ai cũng nói tôi nhìn giống mấy gã tệ bạc vậy?

Hạ Lam hưng phấn hỏi: “Thầy Cố thấy sao? Gần đây thầy xong việc giám chế rồi, chỉ đi dạy thôi, không viết kịch bản mới cũng không quay phim mới! Rãnh rỗi quá nè, nhận đi! Nhận đi thầy!”

Cố Chinh: “…” Hay ghê, bị bạn trai bán đứng luôn.

Cố Chinh lên tiếng phản đối, anh bảo mình đang tập trung quay một bộ phim ngắn đặc biệt lợi hại để cạnh tranh với đạo diễn Trình, không có thời gian.

Nhưng vừa thấy đôi mắt long lanh của Hạ Lam đang nhìn mình đắm đuối, Cố Chinh lập tức dao động, rất muốn bước qua che mắt cậu lại. Đạo diễn Trình nhìn nhìn Cố Chinh, lại nhìn nhìn Hạ Lam, cũng chẳng biết ông có nhận ra gì không, cuối cùng vỗ đùi: “Tốt! Cố Chinh, vai này giao cho cháu nhé!”

Cố Chinh vùng vẫy giãy chết: “Đạo diễn Trình…”

Đại đạo diễn Trình Long Tiềm nghiêm mặt, dáng vẻ trông cứng rắn hẳn lên, kiểu “Nếu mi dám từ chối ta sẽ hạ độc mi.”

“……”

Cố Chinh bất đắc dĩ, đưa tay đỡ trán, “Thôi, dù sao quay cũng nhanh. Cháu nhận là được chứ gì.”

Sao ai cũng muốn uy hiếp lợi dụng anh hết vậy, thật không chịu nổi mà.

Nhưng Cố Chinh đưa ra một yêu cầu, từ trước tới nay anh chỉ diễn kịch sân khấu, chưa từng đụng chạm gì đến phim truyền hình, lần này coi như debut, nhưng anh cũng là người có fan hâm mộ, phải cái bọn họ đều thuộc tầng lớp văn nhã kín đáo. Anh có thể phối hợp quảng bá, nhưng không được PR anh thành tiểu sinh đang lên, anh là diễn viên, không phải minh tinh.

Trình Long Tiềm cười khẩy: “Cháu tưởng cháu cứ diễn là sẽ trở thành siêu sao màn bạc ấy hả, nhắm vượt qua Tiểu Hạ nổi không? Ha ha!”

Hạ Lam hoàn toàn biến thành cún cưng nhà đạo diễn Trình, nghiêm trang cười theo: “Ha ha!”

Cố Chinh liếc Hạ Lam bằng ánh mắt hình viên đạn, Hạ Lam rụt cổ, lập tức ngồi ngay ngắn, mặt kiểu “Em vô số tội.”

Trình Long Tiềm lại cười khẩy: “Mà phim với kịch khác nhau lắm, nói vậy thôi chứ chú còn phải xem cháu thử vai nữa, chưa chắc cháu làm tốt bằng Tiểu Hạ đâu!”

Hạ Lam nghe xong thì vô cùng kích động, cậu càng thêm chân chó, lớn tiếng hỏi: “Thật hả chú?!” Sau đó vênh mặt đắc ý, chuẩn rồi, đạo diễn Trình nói gì chả đúng!

Cố Chinh: “…” Em ngứa mông đúng không!

Cố Chinh giận đến độ lúc về nhà còn ngó lơ cậu, báo hại Hạ Tiểu Lam phải sắc dụ đủ kiểu, cuối cùng dâng mông ngứa ra mới được tha thứ.

Hạ Lam bò ra khỏi chăn, lặng lẽ châm một điếu thuốc, ta nói yêu đương đúng là mệt mỏi. Nào ngờ cậu còn chưa hút xong, lại bị Cố Chinh kéo qua làm tiếp đến tận tối mịt.

Cứ thế, cả hai cùng gia nhập đoàn làm phim, bắt đầu bằng giai đoạn tìm trạng thái, bồi dưỡng cảm giác, đồng thời diễn tập dưới sự giám sát của đạo diễn Trình, nghe ông chỉ bảo.

Đoàn phim của Trình Long Tiềm rất có tiếng, nhân vật nữ chính cũng đảm nhận việc tăng view, cô nàng được mệnh danh “nữ thần sườn xám”, lúc đóng phim cổ trang trông cứ như thiên tiên, trẻ trung xinh đẹp, kỹ thật diễn ổn, là một ngôi sao nổi bật giữa những diễn viên đồng trang lứa, fan hâm mộ còn nhiều hơn Hạ Lam gấp mấy lần, nhưng cô nàng được cái rất tốt bụng.

Còn Cố Chinh, anh quả không hổ danh nhân tài toàn năng, từ biên kịch đến đạo diễn đến diễn xuất, nhập vai trong vòng một giây, sáng chói rực rỡ. Ngày đầu tiên mở máy, Cố Chinh đã dùng khả năng biến hóa xuất sắc của mình hù chết một đám người, chỉ có mình Hạ Lam là diễn cùng được.

Hạ Lam lập tức vênh mặt, cảm thấy hai vợ chồng nhà cậu đúng là quá đỉnh.

Về sau các diễn viên cũng từ từ thích ứng, nhờ có biểu hiện cao siêu của Cố Chinh mà trình độ chung của cả đoàn tiến bộ hẳn. Nhất là thầy Cố đâu phải đến đây chơi, thân là tác giả viết truyện, bản chất công việc là chuyển thể kịch bản, thành thử đạo diễn Trình vừa hướng dẫn xong, anh cũng sẽ giảng lại lần nữa, nhanh chóng biến toàn bộ diễn viên trong đoàn thành học sinh của mình.

Mọi người mới đầu cũng thấy phiền, ai ngờ nghe Cố Chinh nói một hồi lại bị cuốn vào lúc nào không hay, anh thủ vai nam phụ, đôi khi hiểu biết còn siêu việt hơn cả đạo diễn Trình. Trong đoàn không có nhiều người lớn tuổi, toàn một bầy đôi mươi, họ dần thích nghe Cố Chinh giảng giải, có người còn tiếc vì sao mình không phải học trò của anh.

Hạ Lam thầm cảm thấy số lượng tình địch của mình đã tăng lên gấp bội, ngặt nỗi mỗi lần Cố Chinh cất giọng là cậu lại mê mẩn không thôi, đến lúc hoàn hồn thì thầy Cố đã rắc thính xong, đang bị một đám người sùng bái vây quanh. Nhưng trừ cậu và đạo diễn Trình ra, đối với người ngoài, thầy Cố đều ôn tồn lễ độ, giữ khoảng cách hợp lý, đặc biệt là với nữ giới, phong độ mà lịch sự, Hạ Tiểu Lam thấy vậy nên cũng yên tâm.

Diễn viên trong đoàn rất khá, thường xuyên thể hiện xuất thần, chẳng ai ngờ Hạ Lam mới là người có vấn đề.

Mỗi lần Hạ Lam diễn cùng Cố Chinh, cậu luôn không kiềm được mà biểu lộ tình cảm của mình, còn lúc đóng với nữ chính thì không nhập vai sâu được, cảm xúc cứ cứng cứng.

Trình Long Tiềm bực mình kinh khủng, ông quay sang gào thét với Cố Chinh: “Cháu nhìn đi! Cháu nhìn đi! Cháu nhìn cái tên thịt tươi cháu dẫn đến đi!!!”

Hạ Lam khổ sở không thôi, diễn tốt thì gọi người ta là Tiểu Lam Lam, diễn không tốt thì ám chỉ người ta là bình hoa di động.

Hạ Lam cố gắng điều chỉnh trạng thái, cậu nghĩ đến thứ tình cảm phải che giấu đè nén giữa Sở Vân và nữ trợ giảng, không khỏi nhớ đến lúc mình và Cố Chinh dạo phố. Rõ ràng đã tưởng tượng cảnh cả hai sẽ nắm tay nhau như những đôi tình nhân bình thường khác, nhưng đến lúc đó cậu lại không làm được, có khi muốn nhìn anh ấy cũng chẳng dám. Chưa kể gần đây Hạ Lam phải võ trang đầy đủ mới dám ra khỏi cửa, kiềm chế bản thân như vậy thật sự rất đau đớn.

Thời gian dần trôi, cách diễn của Hạ Lam đã phù hợp với nhân vật hơn, nhưng cậu vẫn bị Trình-Nhạy-Cảm bới ra chỗ sai sót.

Trình Long Tiềm xoa cằm: “Sao chú thấy cách cháu biểu hiện cứ khổ sở thế nào ấy?”

Hạ Lam gật gật đầu, hóa ra cậu đã vô thức trút hết nỗi lòng của mình qua nhân vật Sở Vân.

“Phải làm sao để không bị chú Trình chê là ‘khổ sở’ nữa vậy thầy?”

Cậu hỏi Cố Chinh, ánh mắt anh nhìn cậu có chút phức tạp, Hạ Lam ngây ngẩn, phát hiện thầy Cố của mình hình như đang đau lòng.

Hạ Lam vội vàng cười, lảng sang chuyện khác: “Em không có ý gì đâu, em chỉ đang… nghiên cứu vai diễn thôi.”

Cố Chinh níu cậu lại, anh hít sâu một hơi, khôi phục thần thái chuyên nghiệp: “Không phải khổ sở, mà là không dám hy vọng xa vời. Về sau, chuyện tình của cả hai quả thật có chút cay đắng, nhưng đó không phải là cảm giác khổ sở bình thường. Sở Vân tin đối phương yêu mình, và cậu ấy biết sự thật đúng là thế. Chỉ cần yêu nhau thì dù không thể ở bên nhau, đối với một con người có tấm lòng chân thành và lý tưởng như Sở Vân, đau khổ cuối cùng sẽ biến thành ngọt ngào.”

“Sở Vân là vậy đó, giống hệt hòn đá bay về phía bầu trời từ đỉnh núi tuyết, mộc mạc thuần phác.” Cố Chinh nói, “Và anh biết, em cũng giống cậu ấy.”

Hạ Lam cúi đầu cười, lén nhéo nhéo ngón tay Cố Chinh, chẳng hiểu sao bỗng thấy cảm động. Điều quan trọng không phải là mây có tan không, mà là tin rằng bản thân có thể xua đi mây mù giữa giá rét, vẫn cố sức ném hòn đá nhỏ kia.

Nếu ý nghĩa của “Ánh sáng và cát bụi” chính là sự yếu đuối mong manh của tình yêu, vậy còn “Mây tan” thì sao…

Hạ Lam nhắm mắt lại, cảm nhận những chi tiết trong kịch bản, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu, cậu mở mắt ra, cõi lòng bừng tỉnh.

Là… giữ cho con tim mình sáng suốt? Để tâm trí luôn can đảm, không sợ hãi những mịt mờ và xa cách?

Hạ Lam không dám chắc đáp án của cậu là đúng, nhưng ít ra cậu cũng đã tìm được hướng đi mới, nghĩ vậy, câu chuyện kia có vẻ cũng không tăm tối như trước nữa, trái lại còn tràn ngập niềm tin và hy vọng.

Không quan tâm kết quả, giữ lòng mình lạc quan, luôn tin tưởng đối phương.

Phim chủ yếu quay ở Mỹ, tuy lịch trình bề bộn nhưng thỉnh thoảng Hạ Lam và Cố Chinh vẫn lén lút chạy đi thuê nhà nghỉ, play đủ kiểu, sung sướng hệt như đang hưởng tuần trăng mật. Nhưng sau này sẽ thê thảm vô cùng, Cố Chinh quay xong phải về nước trước, Hạ Lam ở một mình trong đoàn gần cả tháng, cảm giác mình lại mắc bệnh tương tư, không bao giờ muốn phải rời xa Cố Chinh như vậy nữa.

Nhưng làm sao mà được. Hạ Tiểu Lam buồn rầu nghĩ, rất nhiều cặp đôi nghệ sĩ phải chia tay do công việc bận quá, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thành thử vừa rảnh là Hạ Lam lại gọi cho Cố Chinh ngay.

Cố Chinh dù tối ngày bị thiên hạ tưởng lầm là tra công, nhưng thật ra con người anh lại mang đến cảm giác an toàn, chẳng bao giờ bất mãn, chẳng bao giờ vơi cạn những lời tâm tình mật ngọt, cứ có dịp là tặng quà, một lời không hợp liền quăng tiền…

Đến độ sau khi Cố Chinh ra sân bay, Hạ Lam có khi còn lo âu một cách vô duyên vô cớ.

Trong khoảng thời gian còn lại, Hạ Lam gặt hái rất nhiều kinh nghiệm, tốc độ tiến bộ cực nhanh khiến đoàn phim vô cùng kinh ngạc. Cậu vốn là người có thiên phú, ngặt nỗi hơi hậu đậu, tuy chăm chỉ nhưng do không tìm được hướng đi đúng nên cứ đâm đầu vào ngõ cụt, bây giờ cậu đã tìm được cảm giác, nói theo kiểu kiếm hiệp là đả thông kinh mạch, chiếm được bí kíp tinh túy. Thần thái Hạ Lam trở nên lắng đọng, cậu nhanh nhạy tiếp thu và phân tích tác động xung quanh, cũng tự trau dồi học hỏi, thỉnh thoảng còn lộ ra chút tinh ranh.

Trình Long Tiềm nhận xét: “Nhóc con, cháu càng lúc càng giống người rồi đó.”

Theo ý của đại đạo diễn, diễn viên tự chiêm nghiệm ra được điều hay mới là người, có lẽ trong mắt ông, Hạ Lam của mấy tháng trước chắc chưa tiến hóa hết.

Chỉ có một chuyện làm cậu rất ghét. Báo chí vừa đưa tin Hạ Lam và Cố Chinh cùng tham gia đóng một bộ phim, scandal đồng tính của cả hai lại nổi lên.

Lúc biết tin này Hạ Lam vẫn đang ở Mỹ, cậu khá bình tĩnh, nhưng Cố Chinh thì ngược lại. Từ đó về sau, Hạ Lam luôn cảm thấy Cố Chinh hình như càng liều mạng hơn so với dĩ vãng. Anh vốn đã giống siêu nhân, nay quả thực muốn biến thành Saint Seiya, nhận làm đạo diễn cho một bộ phim, bắt đầu lịch trình bận rộn bôn ba, chỉ hận một ngày không thể chia thành bốn mươi tám tiếng.

Khi về nước, Hạ Lam càng tin vào trực giác của mình hơn, Cố Chinh điên cuồng làm việc, có đôi khi sẽ ngồi trầm tư một mình, nhìn rất nghiêm túc và gợi cảm, nhưng lại khiến người ta lo lắng. May mà đời sống về đêm vẫn được đảm bảo, công việc dù vất vả cũng chẳng thể dập tắt dục vọng tuôn trào.

Tuy cả hai đều bận rộn nhưng Cố Chinh vẫn cực kỳ trân trọng Hạ Lam, dù sao anh cũng là một người đàn ông thần kỳ, thích sự lãng mạn, có gì bất mãn là lại ném tiền cho bạn trai. Đương nhiên, Hạ Lam cũng nộp lương cho anh, đẩy qua đẩy lại một hồi, hai người bèn mặc kệ, giao hết cho ngân hàng xử lý.

Sinh nhật Hạ Lam là ngày mùng Hai tháng 6, sau Quốc tế Thiếu nhi một ngày, phân tích theo chòm sao thì cậu là cung Song Tử, cơ mà tính cậu lại giống Kim Ngưu của tháng Năm hơn, thậm chí nếu bàn sâu về moon sign (2), không chừng còn có chút đặc điểm của Bạch Dương.

Đến ngày đó, Cố Chinh cố tình để trống lịch, từ 12 giờ đêm hôm trước đến 12 giờ đêm hôm sau đều vây quanh Hạ Lam, lãng mạn đến độ Hạ Lam hoài nghi mình đã biến thành nữ chính  phim thần tượng. Khi tiếng chuông vang lên, Cố Chinh tặng Hạ Lam một món quà cuối cùng sau hàng núi quà khác mà anh đã tặng cậu. Hạ Lam mở ra, phát hiện hai người bọn họ quả thật rất thích tặng nhau hợp đồng, lần này, Cố Chinh đưa cậu một hợp đồng với công ty quản lý mới.

Hạ Lam vừa mừng vừa sợ, không biết Cố Chinh và Cố Viễn đã thu mua một công ty điện ảnh từ bao giờ, công ty này tuy nhỏ nhưng cũng khá có tiếng trong nước.

Trai nhà giàu yêu đương thiệt đáng sợ.

Hạ Lam đã muốn rớt hàm, Cố Chinh chỉ vào điều khoản đãi ngộ của cậu: “Thù lao chia 2:8, anh 2 em 8. Hạ Tiểu Lam à, bọn anh xem em là hàng cao cấp đó nha.”

Hạ Lam không biết phải nói gì, Cố Chinh vân vê cằm, suy tư: “Hay đổi tên công ty thành ‘Studio của Hạ Lam’ luôn nhỉ, dù sao cổ phần nhà bọn mình cũng cao nhất.”

Hạ Lam bỗng nhiên đè anh xuống, lần thứ hai thành kính hiến mông.

Cậu thực sự không biết phải báo đáp thế nào, ngoại trừ cố gắng kiếm tiền cho ông chủ ra, chỉ có thể chủ động mời ông chủ chơi quy tắc ngầm.

Tháng Bảy năm đó, sau khi Hạ Lam quay phim xong thì nhận được một tin, đến giờ phút này, khi cậu đã có thể tự đứng vững trên đôi chân mình, chuyện ấy cũng chỉ nhỏ như một hạt cát.

Hóa ra, những kẻ đã vạch trần quan hệ của Hạ Lam và Cố Chinh toàn là người được Phạm Nhân Tĩnh thuê. Cuối cùng, bà ta cũng phải vào tù, tội danh tham ô tài chính và trốn thuế, bị phán quyết mười năm.

————————————————

(1) Follow Me: Chương trình truyền hình dạy tiếng Anh được đài BBC sản xuất cuối năm 1970, Follow Me được phổ biến tại nhiều quốc gia và được xem là chương trình giảng dạy tiếng Anh đầu tiên trên TV với các bài học gần gũi mà thú vị.

(2) Moon sign: Moon sign giúp xác định sự phát triển của xúc cảm cá nhân hoặc chỉ ra sự tiềm ẩn trong tính cách của mỗi con người. Moon sign phụ thuộc vào ngày sinh, đây là lý do tại sao nhiều người tuy cùng một cung hoàng đạo nhưng lại có tính cách khác nhau