*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lam suýt chói mù mắt, cậu nuốt nước miếng, không khỏi ngắm nhìn gương mặt Cố Chinh. Ánh mắt di chuyển dọc theo cổ anh xuống, ngó trái ngó phải, lại nhìn lên, cuối cùng liếc hai điểm trên ngực anh một cái, nghĩ thầm: hình như đỏ hơn so với lần trước ở nhà thầy…

Tại sao nhỉ…

Hạ Lam à mày đang nghĩ cái gì đấy?!

Hạ Lam cắt đứt dòng ảo tưởng kỳ lạ của mình, cậu nhìn nhìn bản thân, có áo với quần dài. Cậu lại quay sang nhìn nhìn Cố Chinh: áo không mặc, bên dưới thì…

Hạ Lam rối rắm suy xét xem không biết có nên giở chăn Cố Chinh lên ngó một cái không, khi phát hiện người ngủ cùng giường với cậu là Cố Chinh, đương nhiên khác bạn bè bình thường, Hạ Lam có chút thấp thỏm, cũng nảy ra vài ý nghĩ khá quái đản.

Tuy cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn…

Hạ Lam cẩn thận cầm hai góc chăn bên dưới Cố Chinh, định nhấc lên ngó thử, nhưng cậu chưa kịp nhìn thấy gì thì Cố Chinh chợt “hừ” một tiếng. Hạ Lam nhanh chóng bỏ chăn xuống, rón ra rón rén ghé qua nhìn đối phương, vừa lúc anh đang chậm rãi mở mắt ra.

Ai cũng bảo sáng sớm là thời điểm người ta xấu xí nhất, nhưng thầy Cố lúc này cũng rất đẹp. Hạ Lam trộm nghiêng đầu soi gương, ừm, trông cũng không đến nỗi nào, cậu không khỏi yên tâm.

“Chào buổi sáng, thầy Cố.” Hạ Lam quan sát sắc mặt anh, dè dặt bảo, “Hôm qua thật ngại quá, làm phiền thầy rồi…” Cậu vừa nói, trong lòng vừa tràn trề hy vọng Cố Chinh có thể đứng dậy cho cậu xem.

Cố Chinh hình như chưa tỉnh ngủ, có kiểu bực bội khi vừa thức giấc, anh lạnh lùng nhìn vào mắt cậu, chậm rãi ngồi dậy. Chiếc chăn trượt xuống, vừa vặn phủ lên cơ bụng lộ ra bên dưới. Cố Chinh có chút cáu kỉnh gãi gãi tóc, cơ bắp trên cánh tay hơi gồ lên, Hạ Lam vốn đang ngắm nghía lại có chút… không dám nhìn nữa.

Cơ chữ V của Cố Chinh kéo dài xuống tận chăn, phần còn lại bị che mất, Hạ Lam lặng lẽ nhích người, nhìn đằng sau anh, bên dưới tấm lưng rộng và bờ eo thon kia là một góc vải màu đen.

Hạ Lam thở phào nhẹ nhõm, thầy Cố có mặc quần lót, may ghê may ghê.

… Quần lót?

Hạ Lam nhìn về sô pha bên cạnh, một bộ tây trang nằm chỏng chơ trên đó, hẳn là bộ Cố Chinh mặc hôm qua. Hạ Lam trầm mặc một giây, nghiêm túc tự hỏi vì sao cậu ăn mặc khá chỉnh tề còn thầy Cố chỉ có một cái sịp.

“Lấy dùm tôi cốc nước.” Cố Chinh day trán, cơ vai lộ rõ, đẹp cực kỳ.

“Được được.” Hạ Lam vội đi đun nước, pha với nước lạnh trong bình, thử độ ấm rồi mới đưa cho Cố Chinh. Cố Chinh liếc Hạ Lam một cái: “Trong người thấy thế nào?”

Khỏe lắm á.

“Hơi đau đầu…”

“Mệt không?”

“Mệt lắm.” Hạ Lam nghĩ nghĩ, lúng túng hỏi, “Ừm, thầy Cố này, tối qua… tôi có làm chuyện gì mất mặt không?”

Cố Chinh vốn đang từng ngụm từng ngụm uống nước, đột nhiên quay phắt sang nhìn cậu, đôi con ngươi sắc lẹm như dao, Hạ Lam hoảng sợ, Cố Chinh lại thu hồi ánh mắt: “Cậu quên hôm qua xảy ra chuyện gì rồi?”

Ăn cơm, uống rượu, đánh bida, còn gì nữa không…

Hạ Lam cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên trong đầu hiện lên vài hình ảnh, một người đàn ông ở trần có mái tóc sũng nước, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn thấy được người nọ rất đẹp trai, nhưng thật sự ký ức cậu quá mơ hồ. Hạ Lam nói mình chỉ nhớ tới đó, gân xanh trên tay Cố Chinh đột nhiên nổi lên, nhưng biểu cảm của anh vẫn khá bình tĩnh: “Rồi sao nữa?”

“Hình như… hết rồi.”

Cố Chinh lạnh lùng nhìn về phía Hạ Lam, ánh mắt y như băng tiễn bắn tới, trong nháy mắt lửa giận bùng nổ, tựa hồ sắp xé xác cậu. Hạ Lam run rẩy: Mình đã làm gì? Sao thầy ấy lại tức?!

Hạ Lam thế mà dám quên thật! Quên sạch sành sanh!

Cố Chinh nắm chặt cái cốc nghiến răng. Tuy anh cảm thấy may mắn vì tối qua không xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Lam là người gây chuyện, thế mà cậu lại quên hết, chỉ mình anh nhớ mãi không thôi, đã vậy chuyện này đâu phải chuyện bình thường!

Cảm giác của Cố Chinh bây giờ thật sự rất…

Biết thế hôm qua thuận tay dìm cậu ta chết đuối luôn cho rồi!

“Không có gì!” Cố Chinh tức giận nói, anh xoay người rời giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo, xỏ giày xong liền bước ra ngoài, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Tự về nhà đi!”

“Thầy Cố!” Hạ Lam hốt hoảng, cậu thậm chí không kịp đánh răng, mặc sơ mi vào, tay cầm áo khoác, vừa cài nút vừa chạy theo Cố Chinh ra ngoài, “Thầy chờ một chút!”

Rốt cuộc mình đã làm gì?! Muốn khóc quá!

“Đừng có đi theo tôi!” Cố Chinh quay đầu quát, anh nhấn nút thang máy, cáu kỉnh đứng chờ.

Hạ Lam không dám nói nữa, cũng không dám lại gần, không ngừng nhận lỗi: “Tôi say lắm à? Hay tôi ói? Xin lỗi thầy Cố, lâu rồi tôi không uống nhiều như vậy, hôm qua không cẩn thận nên… Hơn nữa tôi không biết rượu đó lại nặng thế…”

Cố Chinh nghĩ, đáng đời anh lắm, tự dưng dẫn cậu đi uống rượu làm gì, hơn nữa anh cứ đinh ninh Hạ Lam biết, hóa ra cậu cũng chẳng ngờ tửu lượng mình lại thấp tè. Cố Chinh quyết định cho Hạ Lam một cơ hội cuối cùng: “Hồi đó mỗi lần say cậu làm gì?”

Hạ Lam trái lại đã từng say không biết trời đất, nhưng cũng tùy hôm, có khi cậu lăn ra ngủ, có khi vừa hát vừa múa, có khi còn nghe bạn bè kể cậu đứng cạnh cửa sổ, bung dù ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ muốn bay!”

Hạ Lam kể cho Cố Chinh xong, nhìn thấy vẻ mặt méo mó của anh, cậu vội cúi đầu nhận tội: “Thầy nói cho tôi đi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm!”

À, thế cậu quyến rũ tôi, tôi không nhịn được, thiếu chút nữa làm cậu, kết quả cậu hết hứng rồi lăn ra ngủ, tối tôi tắm nước lạnh mãi vẫn không ngủ nổi, đành mặc quần áo vào, kết quả sáng nay còn dậy sớm hơn cậu, mệt muốn chết nhưng không ngủ tiếp được, chẳng hiểu sao tự dưng chập mạch cởi hết đồ ra, nằm bên cạnh giả bộ ngủ để ám chỉ cho cậu hiểu, nào ngờ cậu lại bảo cậu say xong chỉ nhớ chuyện mình ói, mình múa, mình hát, còn cầm dù nói muốn bay…

Sao cậu không bay về chầu trời luôn đi?!

Cố Chinh lắc đầu, nghĩ thầm, tên này triệt để hết thuốc chữa!

Anh thật sự không muốn nhìn thấy Hạ Lam nữa, thang máy “Ting” một tiếng báo hiệu đã đến nơi, anh bước vào, ngăn Hạ Lam cũng định đi theo lại, nho nhã lễ độ gật gật đầu với cậu: “Cậu tự về đi, hôm nay không cần đến tập luyện, ít nhất…”

Anh bấm ngón tay một lát, cuối cùng vươn ra ba ngón, “Ba ngày nữa tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Sau đó, Cố Chinh lịch sự mà lạnh lùng, mỉm cười phất tay, “Tạm biệt.”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Hạ Lam nghe sét đánh ngang tai, y hệt một chú chó lang thang bị chủ vứt bỏ, cậu khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu nước ngồi xổm xuống, hát bài “Bạch Mao Nữ” (1) hoặc làm một câu “Em là người duy nhất tôi yêu, sao em nỡ làm tôi khổ sở.” (2)

Ba ngày không muốn gặp mình…

Rất muốn khóc, rất muốn xuyên về ngày hôm qua đập chết bản thân.

Cố Chinh đến đoàn kịch kiểm tra, tạt về nhà cho chó mèo ăn, sau đó lại đến học viện dạy hai lớp, đi ăn với bạn bè, buổi tối có điện thoại yêu cầu anh giám sát mấy cảnh quay lại của một bộ phim truyền hình trước đây từng đạo diễn, phải đi theo đoàn công tác mấy hôm.

Khi Cố Chinh về tới nhà đã là mười giờ hơn, đá chó vào cửa, đặt mèo lên đùi, lướt Weibo, tự dưng rất muốn mở cái topic: “Một tên nhóc vô cùng xinh đẹp, tính tình tốt bụng quyến rũ tôi, tôi thiếu chút nữa chịch cậu ta nhưng chuyện không thành. Hôm sau cậu ta lại quên hết, chỉ có mình tôi bức bối, tôi phải làm gì đây, online chờ trả lời.”

Cố Chinh mệt mỏi lau mặt, chẳng rõ tại sao anh không thể quên được.

Không cam lòng.

Lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên, Cố Chinh vừa định đi mở cửa, điện thoại di động cũng reo, là Hạ Lam gọi tới. Cố Chinh nhấc máy: “Alo?”

“Thầy Cố…” Thanh âm của Hạ Lam truyền tới, hơn nữa hình như có tiếng vang, “Thật sự xin lỗi. Thầy tốt với tôi như vậy mà tôi còn làm thầy giận, xin lỗi, xin lỗi thầy! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết phải giải thích thế nào. Cái kia… tôi thấy nhà thầy còn sáng đèn, thầy không muốn gặp tôi nên tôi để đồ ngoài cửa, lát nữa thầy ra lấy nhé. Ừm… tạm biệt thầy.”

Hạ Lam cúp điện thoại, Cố Chinh mới nhận ra tiếng vang ban nãy hình như vọng từ ngoài cửa vào. Anh bước ra, ngoài hành lang vắng lặng, trên mặt đất có một chiếc túi, cầm lên xem thử thì thấy một đống đồ linh tinh đủ loại.

Hai túi to thức ăn mèo nhập khẩu, hai túi to thức ăn chó nhập khẩu.

Mười hộp kẹo thông họng Golden… (3)

Gì đây, sợ anh đi dạy và diễn kịch bị khan tiếng à?

Tâm trạng Cố Chinh bỗng nhiên thư thái hơn một chút, lại xem tiếp.

Bột protein, mật ong, men giải rượu, bịt mắt, máy trợ thính, thuốc nhỏ mắt, bộ dụng cụ lau mắt kính và bộ dụng cụ vệ sinh máy tính…

Gì nữa đây? Hoàn toàn không hiểu tại sao cậu lại mua mấy món này, nặng muốn chết, người khác nhìn vào còn tưởng hai bao gạo.

Nhưng không hiểu sao, Cố Chinh lại cảm nhận được sự chân thành của đối phương trong đó.

Cố Chinh day day trán, đột nhiên cảm thấy chắc Hạ Lam đã quên chuyện hôm qua thật, cũng hiểu tuy cậu là đầu sỏ nhưng suy cho cùng nhóc này vẫn khá vô tội. Vì thế, tuy Hạ Lam làm người khác tức điên song cũng đành bó tay, không cách nào trách móc được.

Anh nhớ lại lời nói tối qua của Hạ Lam, cậu muốn làm việc, muốn nổi tiếng, muốn được tự do. Cố Chinh lại bấm số cậu, Hạ Lam nghe máy rất nhanh, trong giọng nói xen lẫn chút sợ hãi: “Thầy Cố…”

“Mai đến đoàn kịch luyện tập.” Cố Chinh bảo, “Còn nữa, ngày kia tôi phải đi công tác nửa tháng để quay phim, cần một trợ lý tạm thời, cậu làm đi, có lương, lo chuyện ăn uống đi lại của tôi, tôi xem có cơ hội thì dẫn cậu làm quen.”

Hạ Lam ngẩn ra, mãi sau mới nói: “Thật sao? Cám ơn thầy Cố! Ừm… Thầy không giận tôi, tôi thật sự…” Vừa dứt câu, cậu lại muốn giải thích.

“Đừng nói nữa!” Cố Chinh sắp phát cáu, anh cắt ngang lời cậu, thở ra hít vào một hơi mới bình tĩnh trở lại, dặn dò: “Có chí tiến thủ là tốt, sau này nếu được tôi sẽ đề cử cậu, tôi rất kỳ vọng vào ‘Ánh sáng và cát bụi’, vở kịch đó là tâm huyết của tôi, chỉ cần cậu cố gắng diễn tốt, tôi sẽ dìu dắt cậu. Hiểu chưa?”

Hơi thở của Hạ Lam có chút dồn dập, lúc trả lời còn nghẹn ngào: “Cảm ơn thầy. Thầy Cố, tôi… tôi làm thầy giận, thế mà thầy còn đối xử tốt với tôi như vậy… Tôi thật sự…”

Nhất thời, Hạ Lam không tìm được từ thích hợp để biểu đạt tâm trạng của mình, cậu kích động hét lên, “Thầy Cố, tôi yêu thầy!”

Cố Chinh: “?!”

————————————————

(1) Bạch Mao Nữ (Cô gái tóc trắng): Bộ phim kể về một cô gái do không muốn lấy tay địa chủ ác độc nên trốn lên núi ở, mái tóc cô sau đó bị bạc trắng, bị dân làng hiểu lầm là quỷ.

Bài hát trong phim

(2) “Em là người duy nhất tôi yêu, sao em nỡ làm tôi khổ sở.”: Đây là lời bài hát Sao em nỡ làm tôi đau khổcủa Hoàng Phẩm Nguyên.

(3) Kẹo thông họng Golden: