- An… con … có nhận ra cô không? – mẹ Huy hồi hộp nhìn nó

- Cô… Hương… anh … Huy…– nó từ từ ngồi dậy, ôm đầu –

- Từ từ... cẩn thận – Huy đỡ nó ngồi dậy

- Con bị … sao vậy? – nó thều thào – Hợp đồng… xong chưa ạ?

- Giờ này còn nhắc tới hợp đồng nữa sao? Thành ra tới như vậy rồi mà còn không biết lo cho bản thân? – mẹ Huy trách yêu

- Con… rốt cuộc… là sao vậy ạ? – nó hỏi lại

- Em bị kiệt sức do quá lao lực đấy! – Huy nói – Đã nói em là nghỉ ngơi đi rồi mà không nghe. Kết cục là nằm hôn mê ở đây hơn nửa ngày trời

- Xin lỗi… con làm mọi người lo lắng rồi! – nó cười gượng

- Không sao đâu! Con phải xin lỗi chính bản thân con kìa… mấy ngày nữa con ngoan ngoãn mà nằm trong này tĩnh dưỡng đi… đừng có nghĩ gì hết nữa nghe chưa? – mẹ Huy dặn dò

- Dạ vâng ạ… mà … mọi người trong nhà con… - nó ngập ngừng

- Trừ ông bà nội con ra thì đều biết cả rồi! – mẹ Huy trả lời

- Vậy ba con có nói gì không ạ?

- Chả lo lắng cho con sắp chết rồi! Kìa… hình như ba muốn nói chuyện với con đấy! – mẹ Huy nói khi thấy ba Huy bước vào

- An này… nói chuyện với ba đi con! – ông đưa cho nó cái điện thoại

- AN… Trời ơi con gái tôi… lạy trời, nó vẫn bình an… - ba nó mừng quýnh khi thấy nó đang cầm điện thoại

- Mình ra ngoài thôi cho cha con họ nói chuyện – ba Huy nói

- Con không sao mà… ba nhìn xem, con vẫn sống sờ sờ còn gì…- nó nói

- Cái con bé này… đã nói con là phải giữ gìn sức khỏe rồi cơ mà, chẳng chịu nghe lời gì cả. Thấy hậu quả chưa… phải nhập viện rồi đấy! – ba nó trách móc

- Được rồi mà… tại đây là công việc đầu tiên con nhận được nên có hơi ham hố một chút… giờ thì ổn rồi ạ… không sao rồi

- Làm mọi người ai cũng lo lắng bủn rủn cả chân tay, chỉ sợ con có chuyện gì

- Ba xem ba kìa, con gái ba chẳng phải vẫn còn mạnh khỏe ngồi đây nói chuyện với ba sao? Có làm sao là do ba trù ẻo đấy!

- Vớ vẩn… không được nói chuyện xui xẻo… mấy hôm ở trong viện thì lo mà dưỡng bệnh cho khỏe đi nghe chưa? Đừng có mà thức đêm thức hôm, rồi ôm bệnh vào người đấy!

- Dạ được ạ… tất cả đều nghe lời ba… - nó nói

- Vậy thì tốt… con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ba cúp máy đây!

- Dạ vâng… con sẽ về nước sớm

- Khỏe hẳn đi đã, bên Việt Nam mọi thứ đều ổn thỏa rồi, đừng lo

- Dạ vâng ạ

- Con nghỉ đi – ba nó cúp máy

- An không sao rồi chứ bố? – Lâm hỏi

- Con không thấy sao? Vẫn còn nói móc rồi chặt chém bố đấy như – ba nó hóm hỉnh

- Vậy thì con yên tâm rồi… - Lâm thở phào nhẹ nhõm

- May quá, tạ ơn trời An không sao – dì Bích nói – Thôi, mời cả nhà vào ăn cơm

- Mọi người cứ ăn trước đi… con có chút chuyện… lát sẽ ăn sau – Lâm chạy lên phòng

.

.

- An tỉnh rồi, ba mẹ về nghỉ đi, để mình con ở lại đây chông chừng em ý là được rồi! – Huy nói

- Được, vậy lát nữa ba mẹ mang đồ ăn vào cho 2 đứa nhé! – mẹ Huy nói

- Dạ vâng ạ - Huy nói

.

- Em đỡ chưa?

– Huy bước vào hỏi

- Đỡ rồi! Để mọi người lo lắng, em thấy có lỗi quá – nó gật đầu

- Em mới là người cần được xin lỗi

- Đừng nói vậy mà. Mệt một chút nhưng lại giúp được nhiều người, coi như là làm việc thiện đi

- Làm việc thiện xong rồi, việc bây giờ là phải nghỉ ngơi. Nằm yên trong phòng đi, anh xuống nhà mua cho em mấy chai nước

- Cà phê nha!

- Không!

- Tại sao?

- Em không biết em bị như thế này là một phần do cà phê sao? Không được uống khi đang nằm viện

- Biết rồi! Vậy đi lẹ đi, em khát rồi!

- Đợi anh một chút, sẽ có nước trong vòng 10 nốt nhạc – Huy chạy nhanh

.

Phải yêu em nhiều bao nhiêu, mong chờ bao nhiêu…