- Không phải đâu ạ… tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ… con – nó giải thích

- Con… đi xuống nhà với mẹ - không để nó với Huy giải thích, mẹ anh lôi anh xuống dưới nhà gặp ba anh

- Ơ kìa… mẹ, nghe con giải thích…không phải con - Huy nói

- Im miệng… mẹ có dạy con chối bỏ trách nhiệm như thế không hả? Im ngay đi… - mẹ anh tức tối

.

- Mình… tổ chức đám cưới cho Huy và An ngay đi! – mẹ Huy đẩy anh ngồi xuống ghế rồi nói trong sự ngạc nhiên của cả nó, Huy và Phương

- Cái gì? Đám cưới? Bà xã à… em có phải hơi vội rồi không? – ba Huy cười trừ

- Vội gì mà vội. Anh sắp có cháu nội rồi đấy! Còn không mau làm đám cưới, anh tính để cái An bị mọi người đàm tếu sao?

- Cháu nội… An à… con… con có… - ba Huy lắp bắp

- Không có… con đâu có đâu… cô chú đừng hiểu lầm… con với anh ý có gì với nhau đâu? – nó phản bác

- An à, con không phải sợ đâu… cứ nói ra đi, cô chú nhất định sẽ lấy lại công bằng cho con. Thằng Huy nó sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi tội lỗi của nó – mẹ Huy nói

- Cô chú hiểu lầm rồi! Thật sự là con với anh ý không có gì thật mà. Mọi người nghe con giải thích đi! – nó tức tối – Con… không hề có thai. Con hoàn toàn trong trắng, chưa có chuyện gì xảy ra cả. Anh Huy cũng chưa từng, à không phải, không dám đụng vào người con đâu, làm sao mà chuyện đó xảy ra được

- Nhưng mày nói… mày trao thứ quý giá nhất của đời mày cho Huy cơ mà? – Phương thắc mắc

- Đấy là thứ quý giá nhất của đời mày, không phải đời tao. Thứ quý giá nhất của đời tao là những kinh nghiệm đầu đời đấy! Đây là công việc đầu tiên, kế hoạch đầu tiên do chính tay tao làm ra, đương nhiên là quý giá rồi. Mọi người nói có phải không? – nó hỏi

- Đúng! Hoàn toàn chính xác – Huy đứng dậy ủng hộ, nín thít từ nãy, giờ mới được nói

- Chỉ là hiểu lầm thôi ạ! Anh Huy không có làm gì sai cả! Mọi người đừng có nghi oan cho anh ý. Thật sự bây giờ có rất nhiều việc, không thể lo liệu được hết nên con hi vọng sẽ không còn hiểu lầm như thế này được không ạ? – nó mệt mỏi nói

- Cô chú xin lỗi… làm phiền con rồi! – mẹ Huy áy náy

- Không có gì ạ… tất cả là tại cái Phương, không biết rõ đầu đuôi ra sao mà đã làm ầm ĩ hết cả lên, làm mọi người hiểu lầm – nó trách móc

- Tao… xin lỗi… lần sau sẽ hỏi han cẩn thận… - Phương hối lỗi

- Thôi được rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm thôi! – ba Huy cười

- Nhưng mà ba mẹ này, con thấy đề nghị của mẹ cũng có lí đấy! – Huy cười thầm

- Đề nghị nào? Đám cưới á? – ba Huy hỏi

- Con thấy cũng hợp lí mà, không làm đám cưới thì đính hôn cũng được, để khẳng định An là hoa đã có chủ rồi, về sau con cũng đỡ mệt hơn

- Xin người… em bây giờ còn chưa đủ mệt hay sao mà phải giải quyết thêm anh nữa? Anh một là giúp em, hai là đừng làm phiền em, được không? – nó nói

- Người ta không đánh giá cao rồi con trai ạ! Phải cố gắng nhiều lắm! – ba Huy vỗ vai anh rồi cùng vợ mình đi lên nhà – Mấy đứa cứ tiếp tục làm việc đi nhé! Không làm phiền các con nữa

- Dạ vâng ạ! – nó với Phương đồng thanh

- Mày mau tới công ty đi, khẩn trương hoàn thành kết quả vòng 1 đi. Còn riêng anh, phải giao thật nhiều việc để không nói linh tinh nữa mới được! – nó nhẩm trong đầu, cố moi ra thật nhiều việc

- Anh… - Huy cứng họng, khổ chưa, đúng là cái mồm cái cái thân mà, mãi không chừa

- Còn đứng đó, không đi mau đi – nó tranh thủ xả giận vụ ban nãy

- Ờ ờ… tao đi trước – Phương chạy lên gác lấy đồ rồi đi tới công ty

- Còn anh… đi theo em, mau lên – nó đi lên phòng mình

.