Cốc...cốc...cốc

- Tụi con vào được không ba? - Huy gõ cửa phòng làm việc của ba anh

- Ừ, hai đứa vào đi - ba anh nói

- Chú ạ - nó cúi đầu

- Có chuyện gì cần thì cứ nói nhé! Chú sẽ giúp đỡ con hết mình

- Thật ạ? - nó như bắt được vàng

- Đương nhiên rồi! Con đang giúp Văn thị mà! Ngồi đi

- Vâng ạ. Chuyện là thế này, chú...

- Này, có được không? - Huy giật tay nó hỏi nhỏ

- Chưa thử làm sao mà biết được? Để yên đi! - nó gắt

- Việc gì vậy? Cứ nói ra thử xem nào - ba Huy hỏi

- Chú có thể ... cáo bệnh trong thời gian kế hoạch diễn ra được không ạ? - nó ngỏ lời

- Cáo bệnh? Ý con là sao?

- Nếu để anh Huy lên năm quyền điều hành thì Bells sẽ không có ý kiến gì về mỗi quyết định của mình

- Cái này cũng có lí! Nhưng cáo bệnh kiểu gì đây?

- Ba khỏi lo. Chẳng phải ba bị bệnh tim sao? - Huy lúc đầu lo là đề nghị của nó không được chấp thuận nhưng thấy phản ứng của ba anh vậy thì có phần yên tâm

- Ý con là... - ba Huy gần như hiểu ra lời nó muốn nói

- Dạ phải... chú có thể lấy lí do bệnh tim tái phát mà nhượng quyền điều hành Văn thị trong 3 tuần

- 3 tuần? Không phải là quá ít để con đối phó với Bells sao?

- 3 tuần là đủ, con dám cá như vậy

- Việc này không có gì khó! Chỉ sợ là...

- Chú có thể yên tâm. Thứ nhất là mọi người trong công ty cũng biết ít nhiều về anh Huy, nên để anh lên thay một thời gian, gọi là giúp chú trong thời gian dưỡng bệnh thôi. Thứ hai: nếu để anh Huy điều hành tập đoàn thì Bells sẽ không dám chèn ép quá đáng đâu! Vả lại, Văn thị mà thắng khi anh Huy đang điều hành thì chẳng phải tăm tiếng của chú cũng như Văn thị sẽ nổi hơn sao? Cuối cùng con nghĩ trong thời gian chú dưỡng bệnh ngoài chuyện đối đầu với Bells thì không có gì nghiêm trọng xảy ra đâu! Nếu vượt quá khả năng thì vẫn có thể tham khảo ý kiến của chú – nó giảng giải

- HA HA HA… - chú cười lớn - Tốt lắm! Chú quả là đúng đắn khi đặt niềm tin vào con mà. Cứ quyết định như vậy đi! Chức chủ tịch tập đoàn Văn thị này xem chừng, Huy à…

- Dạ? – Huy giật mình

- Con phải gánh một thời gian rồi – ba anh nói

- Con nhất định sẽ làm thật tốt!

- Ừm… giờ thì gọi Peter đến giúp ba nhé! Vở kịch này phải thật hoàn hảo mới được – ba Huy nói

- Vâng ạ! – nó và Huy gật đầu rồi đi ra

- Thấy chưa? Không thử làm sao biết được? Ai ngờ lại thành công ngoài sức mong đợi – nó hí hửng

- Thấy rồi! Làm việc với em … anh thật là may mắn đấy! – Huy khoác vai nó

- Câu này để dành đi… 3 tuần nữa rồi nói với Phương – nó lắc đầu

- Còn phải xem xét… - Huy gật gù

- À mà anh này, có khi chắc giờ máy bay của cái Phương cất cánh rồi đấy! – nó chợt nhớ ra

- Được 30 phút rồi. Đúng 10 giờ tối ngày mai Phương sẽ có mặt ở nhà anh. Đúng ý em chưa?

- Đúng thì đúng, nhưng đừng vội mừng, em có việc cho anh làm đây!

- Việc gì? Nói đi, anh sẽ hoàn thành thật tốt

- Đừng nôn nóng, đợi có cả Phương rồi em sẽ nói một thể, đỡ mệt

- Cũng được

- Nói vậy, tức là từ bây giờ cho tới 10 giờ tối ngày mai anh phải tận dụng thời gian mà nghỉ ngơi, thư thái đi. Bắt đầu từ 11 giờ đêm mai sẽ làm việc không ngơi tay đâu

- Cũng đúng, ngày mai phải đi chơi thật đã mới được – Huy đồng tình – An này…

- Có đi chơi đâu thì nhớ mang đồ ăn ngon về đây cho em đấy nhá! – nó dặn dò

- Em không muốn đi cùng anh sao?

- Không phải là không muốn, em vẫn còn một số chi tiêu cần phải tính toán lại thật cẩn thận, không thể sai sót, nếu không hậu quả khó lường

- Đã vậy thì thôi, làm thì phải làm cùng nhau mới hiệu quả và nhanh chóng được. Để anh giúp em, sau này đi chơi vẫn chưa muộn mà

- Cám ơn anh nha! – nó rạng rỡ, thế là không phải cười trong nước mắt khi nhìn ảnh người ta đi chơi và khoe đồ ăn rồi