Tuy là mọi người không muốn nó xuất viện sớm tới như vậy nhưng nó cứ nhất quyết khăng khăng ra muốn ra khỏi cái “nhà tù” đấy nên cũng không ép được. Thay vì về nhà Huy, nó muốn Huy đưa về nhà ông bà nội, ở đó một đêm rồi ngày kia bay về nước.Cả ngày hôm sau Huy dẫn nó đi chơi đủ mọi chỗ, đưa nó đi ăn những món anh cho là ngon, vui hết biết. Tối hôm đó, ba mẹ Huy rỏ nó tới một nhà hàng Ý để ăn tối, sẵn chia tay luôn

- Nhanh thật, vậy mà con đã ở đây gần 1 tháng rồi đấy! – ba Huy nói

- Chắc chắn cô chú sẽ nhớ con nhiều lắm đấy! – mẹ Huy tiếp lời

- Cô chú đừng nói vậy mà, khi nào qua Mỹ, nhất định con sẽ đến thăm 2 người – nó cười

- Nhớ đó nha! – mẹ Huy nói

- Con hứa mà!

- À An này… cái này tặng cho con – ba Huy đưa cho nó 1 cái kẹp file

- Cái gì vậy ạ? – nó tò mò – Ôi trời ơi… chú à, cái này con không thể nhận được – nó hốt hoảng khi nhìn vào tờ giấy bên trong. Đó chính là quyết định của chủ tịch Văn thị, để nó trở thành 1 cổ đông của Văn thị với 5% cổ phần

- Đây hoàn toàn là công sức gần 1 tháng nay của con, hoàn toàn xứng đáng – ba Huy lắc đầu – Còn đây, là giám đốc Bells gửi cho con

- Bác Ben ạ?

- Phải – ba Huy gật đầu

- Là gì vậy? – Huy hỏi

- Thư cám ơn, đồng thời tặng em 5% lợi nhuận mỗi năm mà họ kiếm được - nó chần chừ

- Phần thưởng lớn đấy! – Huy nói

- Hai món quà này thật sự là quá lớn! Con không thể nhận được, phiền chú nói lại với bác Ben giúp con. Con rất cảm ơn sự hậu đãi của mọi người nhưng mà con chưa thật sự xứng đáng đâu ạ - nó từ chối

- Đừng từ chối, đây đều là tình cảm không chỉ mình cô chú, mà còn là cả Văn thị lẫn Bells dành cho con. Đừng phụ lòng mọi người – mẹ Huy thuyết phục

- Con…

- Mẹ nói đúng đấy An! Cái này em hoàn toàn xứng đáng, cứ nhận đi, đừng lăn tăn gì cả - Huy tiếp lời

- Vậy con cám ơn mọi người nhé! Cám ơn rất nhiều ạ - nó mém rơi nước mắt

- Không có gì… mau ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi – ba Huy cười

...

- Anh có cái này tặng cho em! – đang đi dạo thì bỗng Huy dừng chân lại

- Quà nữa sao? Hôm nay là ngày gì mà quá trời quà vậy? – nó tự hỏi

- Không biết em có thích không? – Huy đưa cho nó một hộp quà có thắt nơ xanh rất đẹp

- WOW… anh… sao anh có được nó? – nó ngạc nhiên, đây chẳng phải là cái vòng cổ khiến cho nó ngẩn ngơ ở sân bay bên Hàn sao?

- Lúc đi vệ sinh anh tò mò đi qua cái cửa hàng mà lúc trước em đứng ngắm, thì ra là một chiếc vòng cổ. Anh đoán là em rất thích nó, quên cả cái bụng đang sôi cơ mà

- Cái anh này… lại trêu em rồi – nó đỏ mặt

- Chính vì thế nên anh quyết định mua nó, đang không biết làm sao để tặng nó cho em, sẵn dịp này, coi như thay cho lời cảm ơn nhé! Em có thích không?

- Quá thích ấy chứ! Cám ơn anh nhiều nhé! Em sẽ trân trọng và giữ gìn nó… - nó xúc động

- Vậy để anh đeo giúp em ha?

- Dạ được, phiền anh…

- … - Huy lấy chiếc vòng từ trong hộp ra đeo lên cổ cho nó

- Đẹp thật đấy! Cám ơn anh nhiều nha! – nó mân mê chiếc vòng

- Em vui là được rồi… - Huy bất giác cười

...

3 tuần ở lại Mỹ với rất nhiều kỉ niệm, tới hôm nay phải ra sân bay thật sự nó có một chút không đành lòng, nhưng đâu phải cái gì mình muốn đều được đâu.

- Khi nào về tới nơi nhớ phải gọi cho mẹ đấy nhé! – mẹ Huy ôm lấy anh và nó

- Vâng – Huy gật đầu

- Nhất định rồi ạ! Cô chú phải giữ gìn sức khỏe đấy ạ! – nó nói

- Khi nào rảnh qua đây chơi với cô chú nhé – ba Huy xoa đầu nó

- Vâng ạ - nó cười tươi

- Thôi đi đi kẻo muộn – mẹ Huy lau vội giọt nước mắt

- Con chào cô chú ạ!

- Con đi đây! – Huy vẫy tay chào

- Đi cẩn thận – ba mẹ Huy vẫy tay chào lại, đợi cho hai người đi khuất rồi trở về