"Gấu trúc nhỏ, ta thích ngươi lắm, tại sao ngươi lại để con hồ ly kia bắt đi, tại sao chứ?"

Cả người hắn bốc mùi hôi nồng nặc, từng bước từng bước tiến lại gần ta.

Đôi tay béo mập kéo lấy cổ tay ta, nâng niu trong lòng bàn tay.

"Ta đã biết mà, sau khi gấu nhỏ hóa hình sẽ trở thành một mỹ nhân."

"Tên mù Trọng Nam không cần ngươi, nhưng ta thì không quan tâm đến huyết thống, ta muốn ngươi."

"Chỉ có ta mới thật lòng đối xử tốt với ngươi."

"Ngươi có muốn kết thành bạn đời với ta không?"

"Ta hứa, đời này ta chỉ có ngươi là bạn đời."

Hắn cứ lẩm bẩm không ngừng, biểu cảm ngày càng hung dữ.

"Tại sao ngươi không biết lòng tốt của ta chứ? Trọng Nam không cần ngươi, nhưng ta không chấp nhặt quá khứ mà vẫn muốn ngươi, vậy mà ngươi lại chọn một con hồ ly lông trắng."

"Các ngươi luôn nói ngoại hình không quan trọng, sẽ không kỳ thị cáo Tây Tạng."

"Nhưng không ai chọn ta cả, không ai chọn ta, hức hức hức..."

Nói xong, hắn dang rộng cánh tay, định ôm chặt ta vào lòng.

"Ta thật sự rất thích ngươi, ngươi mềm mại, đầu tròn, bụng cũng tròn, thật dễ thương, ta thích ngươi lắm hức hức hức..."

Hôi quá, khó ngửi quá.

Không được, ta cần thuốc!

Ta hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, cả người run rẩy.

Nhưng không có mùi hôi nồng nặc như ta tưởng, cáo Tây Tạng bị một cú đánh bay ra xa.

Ta rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cảnh Nhuận nhẹ nhàng ôm lấy ta.

"Đừng sợ."

Ta tựa đầu vào vai hắn, cúi xuống thì thấy tay áo hắn đang chảy máu, còn ngón tay thì không ngừng run rẩy, khiến ta giật mình tỉnh táo.

"Có đau không?"

Cảnh Nhuận lắc đầu.

Nhưng sao có thể không đau được.

Trong hồ tộc có hàng trăm loài, ngày nay Cửu Vĩ Hồ gần như tuyệt chủng, Xích Hồ làm Vua, đứng thứ hai chính là cáo Tây Tạng.

Hắn đã phải đánh đường dài mà tới đây, chắc chắn đã tốn không ít công sức.

Ta khẽ cử động ngón tay, tìm kiếm xung quanh.

Chẳng mấy chốc, ngón tay nhỏ của ta bị hắn khẽ nắm lấy.

Cảnh Nhuận thuận thế nắm chặt tay ta.

Ta xấu hổ đỏ cả mặt, liền ngả vào lòng Cảnh Nhuận, quyết không buông tay.

Ta dụi đầu vào ngực hắn, vùi mặt vào "bánh bao nhỏ" trên ngực hắn.

Ôi...

Cửu Vĩ Hồ thực sự là tuyệt sắc.

Không trách được Trọng Nam mê mẩn hắn.

Ta cũng thích, thích lắm, thích lắm!

Ở góc hang cáo, tên cáo Tây Tạng đang lén lút định bỏ trốn, nhưng bị Cảnh Nhuận dùng pháp thuật định trụ giữ lại.

Hắn dùng tay che mắt ta lại: "Đừng nhìn."

Ta mờ mịt không hiểu.

Nhưng ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau đó, ta mới biết rằng...

Lúc đó là thời kỳ thay lông của cáo Tây Tạng, cáo còn nhỏ nên linh lực không ổn định, lông trên người rất yếu, nếu không dùng pháp thuật định trụ, chỉ cần bị giật mình, lông toàn thân sẽ rụng hết, chẳng khác gì chạy trốn trong tình trạng "khỏa thân".

Nghĩ đến gương mặt đầy thịt mỡ của hắn, rồi tưởng tượng cảnh hắn chạy trốn trong tình trạng ấy...

Kinh tởm.

Ta suýt nữa đã nôn ra hết chỗ măng ta ăn ba ngày trước.

Sau chuyện này, Cảnh Nhuận muốn đưa ta rời đi sớm hơn.

Nhưng Trọng Nam không đồng ý.

Hắn chặn ta và Cảnh Nhuận ngay trước cổng cung điện.

"Ta đã nuôi dưỡng Phán Đức hàng trăm năm, không ai hiểu về gấu trúc hơn ta. Chỉ khi ở lại đây, Phán Đức mới được chăm sóc tốt nhất."

"Phán Đức, bình thường ngươi muốn nghịch ngợm thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng ngươi là do ta nuôi, lần này ngươi phải nghe lời."

Ta lén lút trốn sau lưng Cảnh Nhuận, khúm núm đáp lại.

Ta đã theo Trọng Nam suốt trăm năm, lại còn thường xuyên bị hắn thao túng tinh thần, nên nhất thời vẫn bị hắn áp đảo.

Cảnh Nhuận kéo ta ra.

"Nếu ngươi muốn đi, hắn không thể ngăn cản được ngươi."

Đúng rồi, suýt nữa ta quên mất mình đã có chỗ dựa.

Vừa nhìn thấy bộ dáng ngạo mạn của Trọng Nam, ta lại tức đến nghiến răng ken két.

Ta nhếch miệng, bước lên phía trước.

"Ngươi thật sự muốn ta quay về sao?"

Trọng Nam kiêu ngạo ngẩng đầu: "Ừ."

"Ta không còn quan tâm đến việc ngươi là gấu trúc nữa, từ nay về sau, ngươi theo ta, vẫn có thể sống thoải mái như một chú gấu trúc vô lo vô nghĩ. Ta sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi nữa."

"Mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một quả táo lớn, đừng làm loạn nữa."

Nhưng trên ngọn núi trĩu quả kia ta muốn ăn bao nhiêu quả chẳng được.

Ta không nhịn được cười lớn: "Thật sao?"

Trọng Nam ngẩng đầu lên đầy kiêu hãnh: "Tất nhiên rồi."

"Dù sao ta cũng là Vua của muôn thú, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy."

Sau khi đã quyết định, ta xoa xoa tay, từng bước nhích dần đến gần.

Trong mắt Trọng Nam lộ rõ sự đắc ý.

"Con gấu trúc mà ta nuôi làm sao có thể theo người ngoài đi được? Cho dù nhất thời bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, cuối cùng nàng cũng sẽ quay về nhà. Yêu hồ, ta khuyên ngươi tốt nhất nên rời đi sớm, lần sau nếu ta còn phát hiện ngươi ve vãn Phán Đức của ta, cẩn thận ta sẽ…"

Hắn còn đang lảm nhảm không ngừng.

Ta lẳng lặng đi ra sau lưng hắn, tay ngứa ngáy muốn động thủ.

Cuối cùng ta quyết tâm, nhắm chặt mắt.

Rồi mạnh mẽ đá một cú vào mông hắn.