Cảnh Nhuận từng đường kim mũi chỉ, tự tay may cho ta một bộ y phục mới.

Là màu trắng ánh trăng, giống như bộ của hắn.

Nhưng gấu thì cần phải giữ mặt mũi, cũng biết xấu hổ.

Từ sau lần bày tỏ thân thể với hắn, trong đầu ta toàn nghĩ đến chuyện hôm đó.

Còn với Cảnh Nhuận, dường như chẳng có gì thay đổi. Do ta mới vừa hóa hình, hắn thường kéo ta đi học tập thói quen của con người, còn đích thân cầm tay dạy ta luyện chữ.

Nhìn khuôn mặt mê người của hắn, những suy nghĩ trong đầu ta ngày càng nặng nề, cả ngày không ngủ được.

Để có một giấc ngủ ngon, ta tìm một bình Xuân Hoa Tửu.

Nghe nói mỗi khi các thú nhân cái ở cung Vua thú uống thứ này, hôm sau sẽ thấy tinh thần sảng khoái.

Ta mở ra, uống liền nửa bình.

Khi Cảnh Nhuận đưa ta về, cả người hắn dường như hiện lên bóng mờ.

Ta cảm thấy bản thân không tỉnh táo, toàn thân dính nhớp nháp như bị nướng dưới ánh mặt trời, rõ ràng là đang trong hang mát mẻ, mà ta chỉ thấy nóng bức, không ngừng kéo áo xé y phục.

Cảnh Nhuận đặt ta ngồi lên bàn đọc sách, hai tay chống xuống hai bên.

"Gấu trúc nhỏ, ngươi làm sao vậy?"

Nhưng mắt ta chỉ dán vào đôi môi của hắn, không rời được, huhu...

Ta hỏi: "Có thể sờ được không?"

Cảnh Nhuận tưởng ta muốn sờ đuôi: "Được."

Khi chín cái đuôi vừa hóa ra, ta cúi đầu, chạm nhẹ lên môi hắn.

Chín cái đuôi khựng lại giữa không trung.

Ta chỉ cảm thấy mềm mại kèm theo một chút vị ngọt, giống như một quả táo chín mọng, không kìm được mà cắn một miếng.

Cả người Cảnh Nhuận sững lại.

Hai chiếc tai dài bất ngờ hiện ra, đầu tai cũng đang đỏ bừng.

Ta nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào hõm cổ, chỉ cảm thấy hương thơm thật dễ chịu, không ngừng cọ xát vào.

Cứ như thể trăm năm trước đã làm như vậy, động tác của ta vô cùng thuần thục.

Tay cũng không an phận, luồn vào trong y phục của hắn, chẳng còn gì cản trở, ta lại bóp mạnh một lần nữa. Cho đến khi Cảnh Nhuận bật ra một tiếng rên nhẹ.

Ta thích nghe âm thanh này, liền bóp thêm một cái, hắn khẽ cười.

"Gấu trúc nhỏ, thật là hết cách với ngươi."

Hắn quét sạch thư họa trên bàn, đoạt lại thế chủ động, ép ta mở miệng.

Ta mơ hồ nhớ rằng đêm đó Cảnh Nhuận đã nói rất nhiều.

Mỗi câu nói ta đều không dám hồi tưởng lại lần thứ hai... huhu...

"Chú gấu nhỏ, ngươi thích chỗ này, hay là chỗ này?"

"Thế này có được không?"

"Đừng nhịn nữa, cứ cắn ta là được."

Nửa đêm, hắn từ phía sau vòng tay ôm lấy eo ta, khẽ thở dài.

"Thật là một chú gấu không biết chừng mực, còn chưa đợi ta hồi phục linh lực đã không thể kiềm chế được rồi."

Sau khi tỉnh lại, ta thề sẽ không bao giờ uống lung tung nữa... huhu...

Ngày hôm sau khi ta đi lấy nước suối, Cảnh Nhuận đứng từ xa mỉm cười nhìn ta.

Mặt ta đỏ bừng, vội vàng chui đầu vào chạc cây, không thấy ta, không nhìn thấy ta...

Kết quả là... đầu ta... mắc kẹt lại không rút ra được!

Trời ơi!

Đầu người thật nhỏ, dễ mắc kẹt quá đi!

Nếu ta còn ở hình dạng gấu, ta đã sớm húc đổ cái cây này, rồi còn có thể vác cả cây mà chạy được hai dặm.

Nhưng bây giờ, dù tay chân đã cố hết sức, đầu ta vẫn không rút ra được.

Ta cất tiếng cầu cứu.

Nhưng ở đằng kia, bóng dáng Cảnh Nhuận dần mờ đi.

Một màn sương đỏ xung quanh bỗng tràn đến, ta chớp chớp mắt.

Mùi hương này... sao lại quen thuộc thế này.

Ta hít mạnh một hơi, nhưng còn chưa kịp nhận ra điều gì quen thuộc, đã ngất đi mất.

Trước khi mất ý thức, ta nghe thấy vài tên lính đang trò chuyện.

"Chúng ta đã canh giữ mấy tháng trời, con thú cái này sống cùng với tên hồ ly đó, chắc chắn là bạn đời của hắn. Bắt cô ta về, đổi lại Vương hậu của chúng ta!"

"Tranh thủ hắn chưa phát hiện, mau đi, mau đi."

Cả ta và cây táo đó đều bị lôi vào cung của Vua thú.

Trọng Nam với gương mặt đầy vẻ khó chịu, ngọn lửa đỏ rực bốc lên từ tay hắn.

Đó là hồ hỏa chỉ thuộc về hắn.

Vừa nhìn thấy ta hắn liền trưng bộ mặt kiêu ngạo, tỏ ra khinh khỉnh.

"Ngươi chính là người tình của con hồ ly đó sao?"

Đầu ta vẫn mắc kẹt giữa chạc cây, nhìn kẻ từng là người cùng ta chia sẻ bữa ăn và cũng từng là chủ nhân của ta.

Ta từng nghĩ Trọng Nam sẽ là nguồn sống lâu dài của ta, nhưng hắn lại là kẻ mắt mù, tàn nhẫn chọn một con cáo đực.

Giờ đây, hắn lại tất bật vì "Vương hậu" của mình, trông chẳng khác nào một con cáo hề hước.

Ta không nhịn được mà cười phá lên.