Hạ Nguyệt Quang một tay bám vách tường, một tay ôm Bụi còn đang khẽ kêu chậm rãi bước vào phòng, liền thấy tổng quản vẻ mặt ngại ngùng đứng bên giường. Cậu đỏ bừng mặt không biết nên làm thế nào mới phải, bản thân thực nên chỉnh lại giường một chút mới đi ra, cũng sẽ không có tình trạng xấu hổ như bây giờ.

Tổng quản mặt đỏ ửng ‘khụ khụ’ vài tiếng, đặt khay lên bàn, xoay người nói với Hạ Nguyệt Quang: “Hạ thiếu gia, tôi đặt đồ ăn lên bàn, mời cậu mau dùng. Lát nữa tôi sẽ kêu nữ hầu lên dọn dẹp phòng.”

“Ách….. Vậy… Vậy phiền ông…..” Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười cười, gật gật đầu nói với tổng quản, sau đó chậm rãi lại bên bàn.

Tổng quản giúp Hạ Nguyệt Quang kéo ghế ra, để cậu trực tiếp ngồi xuống, sau đó cung kính cúi mình với cậu, rồi rời khỏi phòng ngủ.

Hạ Nguyệt Quang vuốt ve Bụi bé nhỏ trong lòng, cầm lấy lọ sữa bên cạnh, đổ đầy sữa vào cái khay không, rồi mới đem Bụi đặt cạnh khay sữa, để nó vươn đầu lưỡi nho nhỏ liếm sữa trong khay.

Không lâu sau, hai người hầu nữ im lặng bước vào phòng ngủ, bắt đầu dọn dẹp giường. Hạ Nguyệt Quang ở bên cạnh xấu hổ không dám nhìn về phía các nàng, cắm đầu vào ăn nhằm che đậy sự bối rồi.

Động tác của các nàng rất nhanh, hình như cũng không muốn quấy rầy cậu dùng cơm, sau khi dọn dẹp xong giường, nhanh chóng đem tấm ga bẩn rời đi, phỏng ngủ lại yên tĩnh như trước, chỉ còn tiếng Bụi đang liếm sữa.

Trong phòng bỗng trở nên yên lặng lại, khiến Hạ Nguyệt Quang không khỏi nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua của Hỏa Tư. Làm sao bây giờ? Cậu quả nhiên vẫn không thể quên Hỏa Tư. Giây phút Hỏa Tư nhìn thấy cậu, cậu thiếu chút nữa không kiềm chế được mà gọi tên hắn. Nhưng…. vừa nghĩ đến những việc hắn làm với cậu, còn lời nói đả thương người khác kia, cậu thật sự không thể không lo lắng, lo sẽ lại bị hắn hung hăng làm thương tổn lần nữa. Cậu thật sự không dám đối mặt với hắn, sợ gặp mặt xong, hắn sẽ lại nói những lời ác độc hơn với cậu, so với bị tổn thương thêm lần nữa, cậu không bằng không gặp hắn, Hi Ân cũng đối tốt với cậu lắm, có lẽ…. có lẽ ở lại bên cạnh Hi Ân cũng….

Hạ Nguyệt Quang lắc đầu. Không được! Nếu cậu thật sự tiếp nhận Hi Ân, Hỏa Tư sẽ thương tâm, nhưng Hi Ân hắn…… Thở dài một hơi, nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lớn đến thế này, cũng không có gì có thể làm cậu thấy quá phiền não, nhưng từ khi vào trong học viện này, phiền não của cậu tăng đột biến. Nguyên nhân khiến cậu phiền não tất nhiên đều là hai người Hỏa Tư cùng Hi Ân. Cho dù là ai, đều khiến cậu không muốn buông tay, bởi vì bọn họ đều rất thương cậu, mà cậu cũng vì bọn họ giãy dụa không thôi, luyến tiếc để bọn họ lại trở lại sự cô độc trong bóng tối. Tuy hiện tại cậu vẫn đứng ở bên cạnh Hi Ân, nhưng cậu không sao quên được Hỏa Tư, quên không được tiếng cười bi thống khi cậu rời đi, nghe thật đau lòng, thật không thể tiếp tục oán hận hắn, nhưng tình yêu của bọn họ lúc đó đã tan nát, mất đi niềm tin, giữa bọn họ còn lại cái gì? Từ lần đầu gặp mặt, qua lại, cho tới tan vỡ bây giờ, bọn họ…. còn có thể sao?

“Hỏa Tư…” Không tự chủ mà cất tiếng gọi nỉ non, hai mắt mơ màng nhìn cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng nhớ đến vẫn là người cậu yêu đầu tiên, nhưng cậu đang ở với Hi Ân mà! Từ khi cậu nghe những điều hắn nói trong lúc mê man, cậu chỉ biết, cậu đã không thể rời bỏ để hắn lại cô đơn, không đành lòng nhìn hắn như con dã thú bị thương, tránh mình trốn trong góc tự liếm miệng vết thương. Vạn nhất cậu buông hắn ra, hắn liệu có phải sẽ trở nên điên cuồng vì cậu giống như Hỏa Tư không? Cậu sao có thể nhẫn tâm sau khi ôn nhu với hắn, lại vứt bỏ hắn đi?

Cả người cứng đờ đứng ở cửa, hai tròng mắt xanh lam đau xót nhìn con người ngồi bên cửa sổ, không muốn tin cậu vừa rồi đã gọi tên người khác, cái người đã cướp mất trái tim của cậu…..

“Nguyệt Quang…..” Hi Ân tiến lên ôm lấy người giống như sắp biến mất kia. Hắn sẽ không buông tay! Dù cậu không yêu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay!

Hạ Nguyệt Quang kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Hi Ân, lại là cặp mắt đau đớn tột cùng, cậu không muốn thấy hắn như vậy nha! Ngực thắt lại, vươn tay nhẹ xoa lên mắt Hi Ân, tựa vào lòng hắn thở dài một hơi.

“Sao hai người đều có ánh mắt bi thương đó vậy? Làm cho em không thể…..” Hạ Nguyệt Quang như thể đang nói cho bản thân nghe, lẳng lặng dựa vào lòng Hi Ân, không biết nói gì an ủi hắn.

Hi Ân ôm Hạ Nguyệt Quang càng chặt, đau lòng hỏi: “Em còn nghĩ đến hắn ta sao? Vì sao? Anh cũng rất yêu em mà! Chẳng lẽ em không thể quên hắn ta sao?”

“Hi Ân….. Em…..” Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu định giải thích, lại bị Hi Ân bá đạo hôn chặn miệng, cả người bỗng nhiên bị bế lên.

Hi Ân khẽ thở buông cặp môi mềm sưng đỏ của Hạ Nguyệt Quang ra, đặt cậu lên giường, tựa như khẩn cầu mà vuốt mặt cậu nói: “Van xin em….. Ít nhất lúc ở trong lòng anh….. Đừng gọi tên hắn được không? Giây phút ở bên anh, xin em chỉ nghĩ đến mình anh là được rồi, chỉ cần nghĩ anh là một người yêu em…..”(Nửa đêm thanh vắng ngồi edit câu này, ta thực muốn khóc nha T-T)

Hạ Nguyệt Quang đau lòng ôm Hi Ân nói: “Đừng như vậy….. Em….. Em cũng thực để ý anh mà…..” Hắn như vậy, làm cậu sao có thể buông hắn ra. Cậu không thể rời xa hắn….. Không thể để hắn lại trở về trong bóng đêm một mình rơi lệ……

Hi Ân như điên mà ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, hung hăng hôn cặp môi mềm mại của cậu, bàn tay to kéo chiếc áo trắng trên người cậu, hàng cúc áo bị thô lỗ bứt ra, một chiếc cúc bạc rơi xuống đất, chỗ còn lại rải rác trên chiếc giường lớn. Mảng ngực tuyết trắng lộ ra trong không khí, mỗi tấc da thịt cơ hồ đều có dấu vết Hi Ân lưu lại tối qua.

“Ưm…” Hạ Nguyệt Quang khẽ rên một tiếng, tùy ý Hi Ân kéo áo cậu ra, hai tay ôm lấy cổ hắn, cả người áp vào cơ thể nóng như lửa của hắn.

Hi Ân thở phì phò rời khỏi môi Hạ Nguyệt Quang, vội vàng run rẩy cởi quần cậu, cũng không cởi hết, kéo quần lót của mình xuống, thẳng tiến vào tiểu huyệt mê người kia.

“A!~~” Hạ Nguyệt Quang ôm lấy đầu Hi Ân hét lên, còn không kịp thở, tiểu huyệt đã bị mãnh liệt đâm rút.

Tiểu huyệt tối qua vừa mới bị hung hăng yêu thương nhất thời trở nên vừa ẩm vừa nóng, không ngừng phun ra nuốt vào phần thân thô to. Một tay Hi Ân ôm lấy eo nhỏ của Hạ Nguyệt Quang, một tay cầm lấy chân cậu, mạnh mẽ tiến vào. Mỗi lần đâm vào đều chạm đến điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt, làm cậu không ngừng tạo ra những tiếng rên rỉ mê người.

“Nguyệt Quang….. Gọi tên anh…. Gọi đi….” Hi Ân thô bạo tiến vào nơi ấm áp kia, điên cuồng trừu sáp, yêu cầu mà như mệnh lệnh người bị hắn yêu thương đến rơi lệ.

Hạ Nguyệt Quang khóc ôm chặt cổ Hi Ân, cơ hồ cả người đều dính lấy hắn, ngâm kêu: “Hi Ân….. A a….. Mau….. Em không được…..”

“Nói em yêu anh….. Nói xong em liền cho anh…..” Hi Ân mạnh mẽ đâm vào, nắm lấy phần thân dường như đã muốn bắn ra của Hạ Nguyệt Quang, thở dốc nói.

“A a!! ~ Hi Ân….. Em yêu anh….. Em yêu anh….. A mau cho em….” Hạ Nguyệt Quang lệ rơi đầy mặt ngẩng đều lên hét, cả người ửng đỏ muốn giải phóng, tình dục cơ hồ đã làm cậu mờ mịt, khiến cậu không thể suy nghĩ được nữa.

Hi Ân mỉm cười hôn lên khuôn mặt vương đầy nước mắt của Hạ Nguyệt Quang, không ngừng đâm vào tiểu huyệt mềm mại kia, tay nắm phần thân của cậu cũng bắt đầu cao thấp xoa nắn.

Hạ Nguyệt Quang hét lên một tiếng, cong người, mông áp xuống, đem tinh dịch bắn lên quần Hi Ân, tiểu huyệt mãnh liệt co rút, gắt gao hút lấy phần thân thô to trong cơ thể.

Hi Ân thống khổ ôm chặt Hạ Nguyệt Quang vừa phóng thích, đem phần thân toàn bộ rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào, nghe tiếng kêu thoải mái của cậu, vừa lòng bắt đầu đâm vào nơi ấm áp kia.

Hi Ân làm Hạ Nguyệt Quang cả một buổi chiều, rồi mới để cậu nghỉ ngơi. Hắn âm thầm thề, hắn tuyệt đối sẽ không buông cậu ra, Nguyệt Quang xinh đẹp của hắn……

=. =. =. =. =

Hạ Nguyệt Quang ôm Bụi đáng yêu đi trên hành lang, không yên lòng mà loạn cuống. Từ ngày hôm đó, Hi Ân cơ hồ đêm nào cũng đến phòng cậu báo danh, mỗi đêm không ép cậu đến không xuống giường nổi sẽ không chịu buông tha. Mấy ngày đầu còn có thể bị đau đến giường cũng không xuống nổi, nhưng sau đó lại dần quen. Không thể ngờ Hi Ân bình thường ôn nhu với cậu như vậy, giống như không dám làm thương tổn cậu, vừa lên đến giường, liền như bá chủ, nổi khi cậu chịu không nổi nói không muốn, hắn lập tức sẽ yêu thương cậu đến nửa câu cự tuyệt cũng không thể phun ra, không thì hôn trừng phạt cậu. Tóm lại hắn ở trên giường thực bá đạo không thể bá đạo hơn, mà dục vọng rất mạnh, mỗi lần đều làm không dưới mười lần, vẫn còn chưa thỏa mãn muốn làm tiếp, thực không hiểu nổi thể lực hắn là từ đâu ra nữa!

Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt đứng cạnh cửa sổ thở dài, vuốt ve Bụi đã lớn lên không ít, nhìn cặp mắt màu tro làm của nó, lại bắt đầu ngây ngốc.

“Nguyệt Quang?” Hi Ân vừa từ thư phòng ra, liền thấy Hạ Nguyệt Quang đứng ngẩn người chỗ cửa sổ trước thư phòng hắn, có chút kinh ngạc gọi.

Hạ Nguyệt Quang lấy lại tinh thần quay đầu, thấy Hi Ân cười vui vẻ đi về phía cậu, cậu mới nhận ra, mình lại bất tri bất giác đi đến thư phòng Hi Ân, bất quá giờ này hắn không phải đi học sao?

Hi Ân mỉm cười ôm Hạ Nguyệt Quang, khẽ hôn hai má cậu hỏi: “Sao lại chạy đến đây vậy? Lẽ nào tổng quản nói cho em biết anh trở về?”

“Em không biết anh về, em chỉ vừa…..” Ngẩng đầu nhìn về phía Hi Ân, phát hiện đôi mắt xanh của hắn trở nên thâm trầm như đại dương, ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói, nội tâm thực khẩn trưởng, vì mỗi lần Hi Ân lộ ra ánh mắt như vậy, có nghĩa là hắn lại muốn….. Thế nhưng đây là hành lang mà! Hắn hẳn sẽ không to gan đến mức muốn ở đây làm chuyện đó chứ.

“Nguyệt Quang…… Em thật xinh đẹp……” Hi Ân ôn nhu hôn lên vành tai Hạ Nguyệt Quang, thổi khí nóng nói.

Hạ Nguyệt Quang bắt đầu cảm thấy kh thở, đỏ mặt thở khẽ, nhỏ giọng kháng nghị, “ Em… Em là nam…..” Bụi trước ngực khó hiểu nghiêng đầu, ngao ngao kêu mấy tiếng, phá vỡ không khí ái muội này.

Hi Ân nhíu mày, ôm con Bụi trong lòng Hạ Nguyệt Quang, đem nó đặt xuống, kéo Hạ Nguyệt Quang vào trong thư phòng, không muốn để Bụi quấy rầy hai người thân thiết.

“Hi Ân, Bụi nó…..” Hạ Nguyệt Quang liên tục quay đầu nhìn về phía Bụi đáng yêu đang ra sức động cặp chân phi nộn của nó, muốn đuổi theo hai người, nhưng vừa chạy được vài bước liền té ngã, đành phải đáng thương hề hề ngẩng đầu nhìn chủ nhân, hy vọng cậu có thể ôm nó cùng đi vào.

Hi Ân kéo Hạ Nguyệt Quang vào thư phòng, trước khi đóng cửa thì nhìn con Bụi đáng thương, rồi vô tình đóng cửa lại, ôm lấy Hạ Nguyệt Quang còn đang muốn nói nói: “Em không thể cứ chăm nó mãi, vạn nhất nó không biết đi thì phải làm sao, nó cũng lớn vậy rồi.”

Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu nhìn Hi Ân một lúc, nản lòng gật gật đầu nói: “Nói cũng phải, nhưng để nó ở ngoài không sao chứ?” Cậu lo lắng nhìn về phía cửa.

Hi Ân không vui ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, “Em quan tâm cho một con chó đó còn hơn cả anh. Anh có chút hối hận đã để em nuôi nó.” Hắn bá đạo hôn lên hai má cậu, đố kị nói.

Hạ Nguyệt Quang đỏ ửng hai má, nhìn trái nhìn phải. Nơi này ngoài việc rộng vô cùng, còn có rất nhiều sách, hình như không có giường, bằng không Hi Ân sao có thể nói ra những lời quái dị này với cậu được, hắn chỉ có lúc trên giường mới như vậy nha!

“Nguyệt Quang? Em đang nhìn gì vậy?” Hi Ân nâng mặt Hạ Nguyệt Quang, nhíu mày hỏi.

Hạ Nguyệt Quang ngay cả suy nghĩ cũng chưa suy nghĩ, thực tự nhiên trả lời: “Em xem nơi này có giường hay không nha!” Nhưng cậu nhìn cả buổi, trừ một đống bàn ghế, nơi này tựa hồ không có giường, bằng không Hi Ân sao bỗng nhiên đối cậu bá đạo như vậy.

Hi Ân sửng sốt một chút, cười ha ha ôm Hạ Nguyệt Quang hôn vài cái lên hai má cậu, giọng trầm trầm nói: “Làm tình không nhất định phải ở trên giường nha!”

Hạ Nguyệt Quang đỏ ửng hai má, cậu nói thật nha! Hi Ân cư nhiên còn nói ra lời đùa sa đọa không buồn cười đó, vụng trộm nhìn chiếc bàn lớn phía sau, có chút không được tự nhiên mà chuyển người. Hi Ân sẽ không muốn đè cậu lên bàn làm mấy chuyện đó đó chứ?

Giống như muốn xác minh suy nghĩ của cậu, Hi Ân thật sự kéo Hạ Nguyệt Quang lại cạnh bàn, nhưng không đè cậu lên bàn, mà ngược lại ôm cậu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế da.

“Hi Ân….. Anh….. Anh thật sự muốn…..” Hạ Nguyệt Quang xấu hổ không dám nói tiếp, nép vào lòng Hi Ân sợ hãi nhìn hắn.

Hi Ân buông tay Hạ Nguyệt Quang ra, ôm cậu vào lòng hôn một cái, ôn nhu hỏi: “Nguyệt Quang….. Em tự nguyện giao thân thể em cho anh sao? Không phải vì thương hại?”

“Em…. Em đương nhiên là tự nguyện rồi! Bằng không em sớm đã đi rồi….” Hạ Nguyệt Quang có chút tức giận. Cậu nếu không muốn, đã sớm trốn đi từ sau lần thứ hai hắn chạm vào cậu, sao còn có thể tiếp tục ở đây cho hắn ăn!

Hi Ân vội ôm lấy Hạ Nguyệt Quang đang giận dữ, “Anh chỉ hỏi chút thôi mà, đừng giận.” Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Hạ Nguyệt Quang, mê luyến hỏi: “Nguyệt Quang….. Để anh nhìn thân thể xinh đẹp của em được không?”

Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt, nắm lấy áo mình gật gật đầu. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị hắn nhìn, cũng không mất miếng thịt nào.

Hi Ân vui vẻ buông Hạ Nguyệt Quang ra, để cậu đứng trước mặt hắn nói: “Nguyệt Quang, anh muốn nhìn em tự mình cởi quần áo, để anh xác định em là thật sự nguyện ý cho anh ôm em.” Nói xong, cặp mắt như thiêu đốt người khác của Hi Ân nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ của Hạ Nguyệt Quang, tao nhã tựa vào ghế da, chuẩn bị thưởng thức thân thể xinh đẹp của cậu.

Hạ Nguyệt Quang vô cùng khẩn trương, tựa như cầu xin mà nhìn về phía Hi Ân. Nếu cậu biết Hi Ân muốn tự cậu cởi quần áo, cậu sẽ không đáp ứng, nhưng giờ nếu cậu không cởi, Hi Ân liệu có nghĩ rằng cậu vì thương hại mà lên giường cùng hắn hay không?

Bất đắc dĩ nhìn đôi mắt mang tia dục vọng nóng bỏng của Hi Ân, tay run run bắt đầu cởi quần áo chính mình. Trước kia lúc cởi quần áo chuẩn bị tắm cũng không cởi chậm như vậy, sao giờ cởi đồ liền run thành như vậy. Thật vất vả mới cởi áo ra, lại vô tình thấy quần Hi Ân đã muốn nhô lên, hại cậu ngượng ngùng cầm lấy quần mình, sao cũng không thể cởi ra được.

“Nguyệt Quang, sao chưa cởi?” Giọng Hi Ân khàn khàn, mang theo hương vị tình dục nồng đậm hỏi người đang ngượng ngùng trước mắt.

“Hi Ân….. Em….. Em không quen…. “ Hạ Nguyệt Quang ngẩng đầu nhìn Hi Ân, đứt quãng nói, lại không dám trực tiếp nói với hắn rằng cậu không quen cởi quần áo trước mặt người khác, đành nhắm hai mắt lại, hung hăng đem quần cũng vật che đậy cuối cùng cởi ra.

Hi Ân cười đứng lên, bước đến ôm thân thể trần trụi của Hạ Nguyệt Quang, đem cậu đè lên mặt bàn lạnh như băng, bàn tay to nhẹ xoa xoa cơ thể xinh đẹp này, kéo tay Hạ Nguyệt Quang, làm cậu sợ vào phần thân của chính cậu.

“Nguyệt Quang….. Em từng tự an ủi qua chưa? Anh muốn nhìn em tự vuốt ve mình, đến… sờ thử xem…..” Hi Ân cầm lấy tay Hạ Nguyệt quang, nhẹ nhàng để cậu nắm lấy phần thân của mình, chậm rãi xoa nắn.

Hạ Nguyệt Quang đỏ bừng mắt, cảm giác được phần thân của mình trong tay mình đang nóng dần lên, tim tăng tốc đập liều mạng lắc đầu rên rỉ: “Ân…. Hi Ân….. Đừng….. Đừng như vậy……….”

“Nguyệt Quang thực ngoan….. Cứ như vậy….. Nhẹ nhàng xoa…..” Hi Ân tán dương hôn hai má Hạ Nguyệt Quang, buông tay nhìn cậu tự vuốt ve chính mình.

Hạ Nguyệt Quang cầm lấy phần thân cứng rắn của mình không ngừng xoa nắn, cặp chân trắng nõn mở rộng, để Hi Ân có thể nhìn rõ động tác của cậu, thở dốc siết chặt ngón tay. Nhìn bộ dạng mê người kia, càng nhìn hạ thân của Hi Ân càng thêm nóng rực, giống như muốn bùng nổ.

“Nguyệt Quang….. Em lúc an ủi nghĩ đến ai?” Hi Ân vừa hỏi người ngồi trên bàn sắp đạt đến cao trào, vừa cởi áo mình.

“A! ~ Là ưm….. Hi Ân… Hi Ân….” Hạ Nguyệt Quang mồ hôi ướt đẫm hét lên, chất lỏng ấm áp bắn ra trong tay, có chút thậm chí còn bắn lên mặt bàn.

Hi Ân mỉm cười cúi người hôn môi Hạ Nguyệt Quang đang thở dốc, đem thân thể có chút ẩm ướt của cậu đẩy lên bàn, mở rộng hai đùi cậu, cầm lấy bàn tay vẫn còn đang nắm phần thân của Hạ Nguyệt Quang, nhanh chóng xoa nắn.

“Cảm giác được không? Em đang cương lên vì anh đó!” Hi Ân ghé vào bên tai Hạ Nguyệt Quang cười nói, sau đó buông bàn tay đang nắm chặt Hạ Nguyệt Quang ra rồi cúi đầu, ngậm lấy phần đỉnh.

“A! Hi Ân….. Hi Ân…..” Hạ Nguyệt Quang lắc đầu khóc, bàn tay nắm lấy phần thân không dám động đậy, tay run rẩy cầm lấy phần thân cơ hồ muốn bắn ra mà hét lên.

Hi Ân khẽ liếm phần đỉnh, ngay cả bản tay nhỏ bé đang nắm chặt phần thân của Hạ Nguyệt Quang cũng bị liếm, sau đó ngậm lấy nơi lộ ra kia, dùng sức hút.

Chịu không nổi bị hút như vậy, khẽ cong người lên, hét một tiếng bắn ra trong miệng Hi Ân, tay run run buông ra.

Hi Ân vẫn không định buông tha Hạ Nguyệt Quang. Nhân cơ hội mà nuốt toàn bộ phần thân của cậu vào miệng, không ngừng dùng lưỡi liếm vòng quanh đỉnh, khiến Hạ Nguyệt Quang vừa mới bắn ra liền lắc lắc thân mình muốn trốn khỏi cái nóng đốt người này.