Xem lễ vương thất thân dâng kính rượu, cần hai vị bệ hạ cùng uống chung, có điều đây chỉ là truyền thống một phần mà thôi, kỳ thực không cần thiết phải uống hết sạch rượu, chỉ cần nhấm ướt môi là đủ, tiếp đó là có thể kính ý. Edward nếu có thể không uống thì không uống, y ở trên tiệc tối uống đã nhiều lắm rồi, hiện tại vừa sốt sắng đến đòi mạng, y lo nếu như uống thêm nữa, e rằng lễ kết thành chưa hoàn thành, y sẽ nôn đến rối tinh rối mù. Nhưng William ai đến cũng không cự tuyệt, tất cả mọi người dâng rượu lên, Edward thoáng nhấp một chút, còn lại hắn đều uống một hơi cạn sạch. Hiện tại tâm tình hắn vô cùng tốt, đợi hai đời, cuối cùng cũng kết thành vợ chồng cùng người trong lòng mình, loại sung sướng này khiến hắn uống rượu nhiều thêm, rất đồng ý tiếp nhận người khác chúc phúc.
Mười mấy ly rượu vào bụng, William có chút say mèm. Edward vươn tay đỡ lấy hắn, lập tức hắn nâng đầu Edward lên, cho y một nụ hôn thật sâu, mấy phút sau đó mới buông ra, lại hôn lên trán y, lùi về sau một bước, duỗi ra một tay hướng về Edward, khom mình hành lễ nói: “Người yêu của ta, cùng nhau ngủ nào.”
Edward đưa tay của mình đặt ở trong tay William, nỗ lực không chú ý người đứng ở trong phòng. Bọn họ nằm trên giường, hai vị đại công phu nhân tiến lên vì bọn họ kéo lên tấm lụa trắng, cảnh tượng bên trong giường trở nên lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra. William cẩn thận tiến vào trong chăn, cuối cùng đè ở bên người Edward.
Bọn họ ngay lập tức sẽ là người chứng kiến kết hợp. Edward nghĩ đến đó, cả người bắt đầu run rẩy lên.
“Thả lỏng, thả lỏng.” William ôn nhu hôn lên trán cùng hai gò má Edward, ở trong chăn chậm rãi kéo áo ngủ y, “Bọn họ sẽ không nhìn thấy gì hết, chăn chặn tầm nhìn họ rồi. Yên tâm.” Hắn hôn lên miệng y, “Đem tất cả giao hết cho ta, em không cần nghĩ gì hết.”
Edward nhắm hai mắt lại, choàng tay ôm lấy cổ William, đưa đầu chôn vào trong ngực hắn.
Qua mấy phút, giường lớn bắt đầu nhẹ nhàng run lắc chuyển động, rèm màu trắng dựng đứng trước mặt liền đong đưa gợn sóng. Giường lớn lay động càng ngày càng kịch liệt, khắp cả phòng đều đầy mùi William, quấy nhiễu tâm người ý loạn tình mê. Bryant lúng túng xoay đầu sang chỗ khác, y biết vương thất có tập tục lễ nghi kỳ quái như vậy, thế nhưng khi y chân chính làm nhân chứng đứng trước phòng ngủ quốc vương, vẫn cảm thấy quỷ dị lại lúng túng.
Stephen trừng hai mắt, nhìn chăm chú hoa văn trên rèm, hai gò má đỏ chót, hai tay nắm chặt, mọi người không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng hắn là bởi vì mắt thấy huynh trưởng làm chuyện phòng the mà cảm thấy xấu hổ, liền thức thời không để ý đến hắn, để chính hắn điều chỉnh lại tâm tình mình.
William vô ý để người ngoài biết được quá nhiều chuyện vợ chồng họ đang làm, huống hồ còn có người ngoài ở đây, bọn họ cũng xác thực không có cách nào hưởng thụ quá nhiều, cho nên mặc dù là đêm tân hôn, nhưng cũng cực kỳ khắc chế, tốc chiến tốc thắng. Sau mười mấy phút, giường lớn đã khôi phục lại yên tĩnh, hai vị công tước phu nhân tiến lên đem rèm kéo lên, lúc này lễ kết thành đã kết thúc, giáo tông đi lên phía trước, chúc phúc bọn họ lần này rất có thể sẽ mang thai người thừa kế, chúc bọn họ tân hôn vui vẻ, cũng nhắc nhở bọn họ tuyệt đối không nên đắm chìm thể xác quá nhiều.
Kết thúc lời cầu xin, William ôm Edward quay về mọi người gật gật đầu, mọi người cũng cúi người thật thấp, chuẩn bị rời phòng, đem thời gian để bầu bạn này vui đêm tân hôn.
Đột nhiên William hít một hơi thật sâu, đưa tay ôm lấy đầu.
“Sao vậy?” Edward lập tức phát giác được hắn không bình thường, nhanh chóng đỡ lấy hắn, “Khó chịu chỗ nào sao?” Nghe Edward nói thế, mọi người đều ngừng lại.
“Không có chuyện gì.” William phất tay, nhưng mà một cơn mê man liền tập kích hắn, đột nhiên hắn tựa về phía sau, thở hồng hộc, hi vọng có thể áp chế lại cảm giác mê man này, “Ta không sao.” Hắn kiên trì nói, an ủi Edward, “Chỉ là có chút choáng thôi, có lẽ là do uống rượu quá nhiều…”
“Bảo bác sĩ đến đây.” Edward quay về hướng mọi người trong phòng nói, “Bảo bác sĩ đến đây ngay, quốc vương bị choáng đầu.”
“Vâng, bệ hạ.” Ralph bái một cái. Nhưng mà chẳng kịp chờ hắn mở cửa phòng, William mắt trợn lên, thân thể nghiêng lệch, liền hôn mê sâu!
“William!” Edward sợ đến vỡ mật, nâng người William lên, không ngừng vỗ lên mặt hắn, “William, ngài làm sao vậy? Mở mắt ra đi! William, ngài nghe em nói gì không? William?” Y kéo chăn lên, mở áo ngủ William ra, mọi người mở cửa sổ ra để phòng thoáng khí, một vị đại công phu nhân dâng lên bình muối, Edward cầm chiếc lọ đưa đến mũi William, thế nhưng William vẫn không phản ứng chút nào.
Bác sĩ rất nhanh liền chạy tới, hắn cẩn thận kiểm tra mắt William, khoang miệng, hô hấp và cả mạch đập, trong miệng tự lẩm bẩm, dường như cảm thấy không thể tin nổi, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, sau đó hắn vì William thả huyết, nhanh chóng đút ma tinh và thảo dược thức tỉnh vào, thế nhưng không một chút hiệu quả nào. Sắc mặt bác sĩ càng thêm tái mét.
“Thế nào rồi?” Edward bức thiết hỏi, “Quốc vương bệ hạ đến cùng là làm sao vậy?”
Bác sĩ thu hồi dụng cụ trị liệu, nói cẩn thận: “Bệ hạ… Thần không biết…” Thấy Edward lộ ra bộ mặt như muốn giết người, liền lập tức nói, “Thần hoài nghi quốc vương bệ hạ bị trúng độc! Bởi vì trên thế giới này không có bệnh tật nào gây ngất xỉu như thế! Khả năng này chỉ có thể là trúng độc! Một loại thuốc độc khiến cho người ta hôn mê! Thần ở trong sách từng thấy loại chất độc này, trên sử sách có ghi ghép không gian á thú nhân cũng sẽ sinh ra thảo dược có thể hại chết người, trong đó có một loại khiến con người hôn mê! Chắc chắn là như vậy!”
“Làm cách nào chữa!” Edward đánh gãy lời hắn nói liên miên giải thích, “Ta chỉ muốn biết, làm sao để quốc vương bệ hạ tỉnh lại.”
Bác sĩ hít vào một hơi, lảo đà lảo đảo nói: “Rất xin lỗi, vương hậu bệ hạ, thần không biết…”
Edward xiết chặt nắm đấm, y nhắm mắt lại, cúi người sờ mặt William thật nhẹ nhàng, cảm nhận được hô hấp hắn dường như đang ngủ say vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn mấy người quý tộc ở trong gian phòng tham gia lễ kết thành, bọn họ vẫn ở đây, không được phép rời đi vương cung.
Hiện tại, Edward vô cùng xác định, đây là một âm mưu, kế hoạch chính là ám sát, y không biết người thực thi ám sát là ai, nhưng bất kể là ai, tất nhiên là vì dao động William thống trị, nếu như bên trong có quỷ, e rằng hiện tại sẽ kết bè phái liên hợp ở sau lưng, rời khỏi trận doanh William. Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể cho phép phát sinh!
Edward hít sâu một hơi, hiện tại y là vương hậu, lúc William hôn mê, y có trách nhiệm bảo vệ hắn, bảo vệ quốc gia hắn, giữ gìn sự thống trị của hắn.
“Hãy cho người lập tức đem những người này gọi đến đây.” Edward mở miệng nói, đọc lên một danh sách tên thật dài, những tên này đều là quý tộc tay cầm quyền lực, quan quân và đại thần, trước khi lời đồn truyền ra ngoài, y nhất định phải ổn định bọn họ.
Rất nhanh trong phòng liền đầy ắp người, mọi người nhường vị trí cửa sổ đứng tách ra hai bên, để có thật nhiều không khí mới mẻ cho quốc vương. Nghe bác sĩ giải thích, trong phòng ngay lập tức vang lên một trận ồn ã tiếng nói chuyện, mọi người châu đầu ghé tai, vẻ mặt bất nhất, Edward quan sát thật kỹ, xác nhận xem ai mới là người có thể đáng giá chân chính tín nhiệm, mà người nào cần đặc biệt quan tâm.
Rất nhanh, người đầu tiên bị mọi người đẩy ra làm bia đỡ đạn thăm dò tâm tình Edward và tình huống William, ông hướng về Edward khom người cúi thật sâu, nói: “Vương hậu bệ hạ, tuy rằng đây là tân hôn quốc vương bệ hạ, thế nhưng hiện tại vẫn là cùng lúc đối chiến George Lancaster, quốc vương bệ hạ cũng không có hưu hôn giả, ngày mai nghị sự, sẽ cử hành thường lệ như thường, hiện tại bệ hạ đã như vậy…”
Edward gật đầu chậm rãi, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, lại hơi nhíu lên lông mày, tựa hồ như đang lo lắng vậy, liền nói: “Quốc gia đại sự không thể làm lỡ, bây giờ phải làm thế nào mới tốt?”
Người này trên mặt né qua vẻ đắc ý, nói: “Vương hậu bệ hạ, không bằng để công chúa Deborah trong lúc thân vương quốc vương đang dưỡng bệnh, tạm thời để người quản lý quốc gia mấy ngày, dù sao công chúa Deborah là người thừa kế hợp pháp nhất, như vậy ngài cũng có thể rảnh tay, khỏe mạnh chăm sóc quốc vương bệ hạ.”
Edward nhìn mặt ông, sau đó tầm mắt chậm rãi đảo qua mỗi người trong phòng, nhớ kỹ vẻ mặt của bọn họ, “Ý kiến hay.” Y gật đầu thật chậm, “Đúng là ý kiến hay.” Ngay lập tức, đột nhiên y cao giọng hô: “Vệ binh!”
Một đội binh sĩ lao vào phòng, Edward vừa chỉ người đưa ra ý kiến, vừa chỉ đám người trong số đó, các binh sĩ lập tức nhào tới, đem bọn họ trói lại, “Đem bọn chúng nhốt vào hắc tháp, chuyện kế tiếp, chờ quốc vương bệ hạ tỉnh lại rồi tính tiếp.”
“Bệ hạ?” Trong đám người truyền ra âm thanh không rõ nghi vấn, người bị tóm thì trợn to hai mắt, dường như khó có thể tin được, “Bệ hạ, có phải có hiểu lầm gì không?”
Edward không để ý đến ông, chỉ dặn dò binh sĩ lập tức đem bọn họ mang đi. Nhất thời gian phòng vắng đi không ít người, Edward ôm William, ngồi thẳng người, nhìn kỹ mỗi người trong phòng.