Nghi thức đính hôn vừa kết thúc, toàn vương cung liền bắt đầu vì hôn lễ quốc vương mà chuẩn bị.
Từ khi đế quốc tiến vào vương triều Lancaster, ngoại trừ William, cũng chỉ có một quốc vương là hắn khi đến thời điểm kết hôn, hoặc là tái giá, còn mấy quốc vương còn lại khi kết hôn, quốc vương sau khi lên ngôi chỉ làm tiến hành vương hậu lên ngôi. Vì vậy, tuy rằng vẫn còn chiến tranh, thế nhưng dù sao cũng là hôn lễ quốc vương khó gặp, tuy rằng Edward không muốn làm quá rầm rộ, thế nhưng dưới sự kiên trì của William, vẫn cứ yêu cầu cần phải làm cực kỳ long trọng.
Kỳ thực William từ mấy năm trước đã tìm người bắt đầu bày ra hôn lễ, mà lễ phục hôn lễ cũng từ 1 năm trước đã bắt đầu may, bây giờ chỉ cần sửa một chút để mặc vào vừa vặn mà thôi, nhà thờ lớn thánh Lehmann cũng đã sớm đóng kín, chuẩn bị vì hôn lễ cùng nghi thức lên ngôi vương hậu, á thú nhân có không gian sinh ra thức ăn đẳng cấp cao được mời đến vương đô, chuẩn bị cho tiệc cưới, vương cung rực rỡ hẳn lên, các tranh sơn dầu cổ đại xa xưa được treo trên trần nhà cùng bức tường cũng được người làm phủi tro bụi, tô màu lại một lần nữa, toàn pháo đài như lột bỏ lớp da cũ, lộ ra mặt ngoài mới tinh sáng bóng, trang sức hoa tươi được làm từ bảo thạch được đặt trong mỗi một góc ở vương cung, đâu đâu cũng có bảo thạch ánh lên màu sắc sặc sỡ, bệ cửa sổ, khung cửa sổ, khuông cửa, tay nắm cửa, tay vịn bậc thang và lan can có dây linh lan, hoa nhài và hoa sơn trà quấn quanh, gạch lót đường sử dụng cánh hoa hồng được cung cấp từ không gian 17 á thú nhân, rải từ cửa vương cung cho đến cửa giáo đường.
Hôn lễ cực kỳ xa hoa, thậm chí ngay cả Edward cũng phải giật mình, y từ lúc trọng sinh vẫn thờ phụng khiêm tốn và tiết kiệm, mà hiện nay trình độ hôn lễ xa hoa đã vượt xa tâm lý mấu chốt của y, cho dù là một đời trước y là người không biết tiền tài vật chất là gì, thời điểm làm vương trữ thích gì làm nấy, cũng không nghĩ rằng muốn tiến hành một hoạt động tiêu phí quá to lớn như vậy.
Nhưng William thậm chí còn cảm thấy thời gian này quá mức vội vàng nên điển lễ còn chưa đủ hoa lệ, Edward nói không lại hắn, cũng không muốn bởi vì chuyện như vậy cãi vã với hắn, không thể làm gì khác hơn là đem tinh lực đặt vào khách mời sắp tới.
Edward mời Bryant và trượng phu Ralph của ông, còn có con trai của bọn họ, em trai cùng mẹ khác cha. Y và Bryant đến nay vẫn chưa công bố quan hệ ra bên ngoài, bây giờ Ralph là nhà cung cấp năng lượng pháo đã được trao tặng tước vị bá tước, vì hắn tác chiến xuất sắc cùng năng lực chỉ huy nên cũng được trao tặng quân hàm thiếu tướng, thế nhưng Bryant xuất thân thế gia quý tộc, đương nhiên biết quyền lực bên trong không nói rõ và cũng không tỏ được, ông yêu Ralph, nhưng cũng hiểu dã tâm hoài bão bừng bừng của trượng phu, ông không hi vọng mình và mối quan hệ gia tộc Green sẽ uy hiếp đến Edward và thống trị của William.
Chính vì vậy, Bryant ít giao du với bên ngoài, xưa nay không dự các loại tiệc rượu xã giao, cũng không ở nơi công cộng gặp mặt Edward, bình thường chỉ viết thư, hoặc là lén lút âm thầm gặp mặt y. Bryant rất yêu Edward, mà phần yêu thương giữa cha con này cũng càng ngày càng lớn, mỗi lần gặp gỡ, Edward trực quan sâu sắc cảm nhận được mong nhớ quan tâm của đối phương, mà mỗi lần rời đi, Bryant càng biểu hiện ra sâu sắc, như muốn cắt đi khối thịt cũng không muốn rời đi, cũng làm cho y cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng khó chịu vô cùng.
Kể từ khi biết Bryant cũng là người bị hại, đồng thời còn chống đỡ bảo vệ mình, nghiên cứu phát minh năng lượng pháo phải trả giá tâm huyết to lớn và cả sức khỏe, Edward đã không còn oán hận ông, mấy năm qua, dần dần cũng bồi dưỡng tình cha con. Bây giờ y sắp kết hôn, loại chuyện đại sự cả đời này, y vẫn là hi vọng cha ruột mình có thể đến đây.
Mà sắp xếp người một nhà Bryant ngồi một chỗ, Edward phải phí tâm suy nghĩ, hi vọng vị trí của Bryant phải bí mật thật tốt, nhưng mà một phu nhân bá tước và phu nhân thiếu tướng, vị trí của bọn họ nhất định sẽ không lệch khỏi vị trí trung tâm quyền quý.
William nhìn thấy Edward quay về chỗ ngồi mặt mày ủ rũ, hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cầm bút lên, ở vị trí cao nhất tìm một vòng, ban đầu đây chính là chỗ ngồi người nhà vương hậu, mà cha mẹ Edward lại không rõ, vị trí này liền sắp xếp cho công chúa Deborah cô của William.
“Chúa ơi!” Edward bị động tác của hắn làm sợ hết hồn, “Ngài biết ngài đang làm gì không?”
“Biết.” William không còn khí chất quốc vương chen vào ngồi xuống ghế Edward, đặt y ngồi trên đầu gối của mình, “Điều này có nghĩa là ta thừa nhận mối quan hệ giữa Bryant và em, thừa nhận Bryant Green là phụ thân vương hậu, mà gia tộc Green sắp trở thành người nhà mẹ đẻ vương hậu, bọn họ sắp trở thành nhà giàu quý tộc ở đế quốc, quan hệ giữa em và bọn họ, sẽ khiến cho gia tộc Green trong 100 năm tới không sa sút, thậm chí ảnh hưởng đến đời kế tiếp đời kế tiếp đời kế tiếp của ta.”
“Em không hi vọng xảy ra chuyện như vậy.” Edward ôm lấy cổ của hắn, lo lắng nói, “Ngài và em đều biết, Ralph và Yade Just không phải là người an phận thủ thường. Tuy rằng em yêu Bryant, thế nhưng em càng yêu ngài hơn.”
“Ta cũng yêu em, bảo bối.” William đỡ lấy sau gáy của y, ngậm môi y, trao đổi triền miên ướt át, hôn sâu nồng nhiệt.
“Những quý tộc và đại thần có năng lực này, có ai là người an phận thủ thường đâu? Bây giờ nhìn an phận thủ thường thế đó, chỉ bởi vì địa vị năng lực của bọn họ còn chưa đủ, không thể không an phận thủ thường mới có thể tiến thêm một bước nữa.” William một bên hôn lên hai gò má y, vừa nói, “Một khi bọn họ đến một vị trí nào đó, liền có bắt đầu ý nghĩ kỳ quái, bắt đầu đòi lấy càng nhiều, bắt đầu sinh ra uy hiếp. Đây căn bản không ngăn chặn được, không có gia tộc Green, sẽ còn có gia tộc khác.”
“Vì là quốc vương, cũng không thể bởi vì thần dân có dã tâm mà bỏ đi người không cần, đối với những dã thú này, kẻ thống trị xuất sắc sẽ không áp chế chế tàn sát mà là thuần phục.” William liếm khóe miệng hắn, nâng mặt Edward, nhìn vào con mắt của y, nói: “Tin tưởng ta, ta sẽ không để cho em và Bryant đi tới bước đường lựa chọn kia.”
Edward gật đầu, hôn lên trán hắn, “Cám ơn ngài, William.”
Miệng hai người lại dính vào nhau, trong phòng dần vang lên âm thanh tiếng nước, tiết tấu hỗn loạn pha tạp trùng vào tiếng thở dốc. Một tay William ôm lấy eo Edward, một tay đem đống giấy da dê đẩy sang một bên, đột nhiên đặt Edward trên mặt bàn. Hắn vùi đầu vào trong cổ Edward, dường như muốn tìm kiếm gì đó để hôn lên, hai tay khẽ run mở ra cúc áo y phục y.
Tư thế nằm ngưỡng lên bàn không thoải mái cho lắm, Edward chỉ đành giơ lên hai chân vòng lấy eo William, nhưng mà để như vậy, khố bộ hai người liền dán thật chặt vào nhau, một vật cứng nóng bỏng cách lớp quần đặt ở trên bụng y.
“Chúa ơi…” Cả người Edward bắt đầu run lên, lúc này William đã mở ra cúc áo hắn, kéo sang hai bên, bộ ngực hắn hoàn toàn lõa lồ trong không khí, William hướng về phía xương quai xanh liếm một đường, một bên cắn vào đầu v*, ngậm trong miệng bắt đầu liếm hút.
Đầu óc Edward hỗn loạn, y biết bầu bạn mình lúc đó sẽ làm những gì, y không biết mình là đang chờ mong hay vẫn là đang sợ hãi, y muốn đẩy William ra, nhưng cuối cùng vẫn là ôm lấy đầu hắn. Chúng ta đã đính hôn. Y ở trong lòng nghĩ, động viên chính mình chỉ chờ mong thôi đừng hoảng sợ. Sắp tới chúng ta sẽ kết hôn rồi, William không thể hối hôn, chỉ muốn con của chúng ta sẽ không sinh ra trước khi kết hôn, tại sao mình còn muốn cự tuyệt hắn? Y nỗ lực thả lỏng thân thể mình, tuy rằng ở thư phòng đây là lần đầu tiên bọn họ không dự liệu sẽ làm việc này, thế nhưng chỉ cần William vui vẻ là được rồi…
“Xin lỗi, bảo bối.” William cố gắng đem đầu của mình rời khỏi ngực Edward, từ trên bàn ôm Edward dậy, lùi về sau hai bước ở trên ghế một lần nữa ngồi xuống, “Xin lỗi.” Hắn thở hổn hển áy náy, tóc rối thành nùi, cả mặt cực kỳ phấn khởi do sung huyết mà một lần nữa hiện ra một màu đỏ sậm, hắn gian nan một lần nữa cài lại cúc áo Edward, cuối cùng ôm lấy phía sau lưng Edward, đem cằm đặt trên bả vai y.
“Xin lỗi.” Hắn lại một lần nữa nói như vậy, “Ta hơi có chút không khống chế được.”
“Không sao.” Edward ôm lấy bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Sắp tới chúng ta sẽ kết hôn, chuyện này… vốn dĩ là… phải làm vậy…”
“Nhưng dù sao chúng ta vẫn chưa kết hôn.” William gặm cổ y, khó chịu giật giật chân mình, “Lần đầu tiên của chúng ta phải dành cho đêm đại hôn, đây là tôn trọng ta dành cho em.”
Một cơn chua xót cảm động từ đáy lòng Edward dâng lên, tay y hướng về phía dưới tìm kiếm, tìm thấy thắt lưng William.
“Để em… Giúp ngài một chút.” Y quay về lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, tuy rằng trong phòng không có ai, thế nhưng tiếng nói của y yếu ớt gần như là thì thầm, “Đừng nhẫn nhịn, em đến giúp ngài…”
Trong căn phòng mờ tối, Stephen hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, hắn đã từng cho rằng người này là bằng hữu của hắn, đối phương lý giải mình như vậy, thậm chí hắn cảm giác mình không hiểu đối phương so với đối phương hiểu mình, cái cảm giác này khiến hắn mất đi lòng cảnh giác, khiến hắn không kiêng dè chút nào đem âm u oán hận trong lòng mình bày tỏ ra ngoài. Sau khi phát tiết qua đi xác thực sẽ làm người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng mà nhất thời thoải mái, cuối cùng vẫn là biến thành nhược điểm của hắn.
Quả nhiên, trên thế giới này không ai lại vô duyên vô cớ lấy lòng mình, dù sao cho dù là cùng người yêu lúc đó có nhất kiến chung tình đi chăng nữa, thì đều có ý đồ hết. Mà hiện tại, hắn liền vì sự cả tin của mình mà trả một cái giá thật lớn.
“Không, không được, tôi không thể làm chuyện như vậy.” Stephen kiềm chế lửa giận sắp nổ tung như đang rơi xuống vực sâu vạn trượng, “Anh cho rằng tôi là thằng ngốc à?” Hắn ngoài mạnh trong yếu trách cứ, “Thương tổn đến quốc vương bệ hạ đối với tôi có lợi ích gì chứ? Hắn là anh trai duy nhất của tôi!”