Bên trong pháo đài Hull vương trữ cùng các quý tộc làm bạn với vương trữ đều sử dụng giáo đường ở đây, Yade Just là thần quan tư nhân của vương trữ, có quyền sử dụng quản lý những giáo đường nhỏ này, cũng quản lý công nhân viên trong giáo đường. Ngoài ra, tuy rằng hắn không còn quản lý một đám tổng giáo chủ trong giáo khu, chỉ phụ trách vấn đề tín ngưỡng cho một mình vương trữ, nhưng thần quan tư nhân của vương trữ địa vị cũng không thấp, quyền lực tương ứng đại giáo chủ thành Dalas không phân cao thấp với tổng giáo chủ, không chút biến sắc tiến hành điều động nhân sự của các nhân viên thần chức quả thực là chuyện dễ dàng.
Rất nhanh, được sự cho phép của Edward, Yade Just liền đem toàn bộ hệ thống tông giáo trong pháo đài Hull khống chế trong tay, lấy pháo đài Hull làm trung tâm, bắt đầu chậm rãi từng bước xâm chiếm toàn bộ giáo khu thành Dalas. Tổng giáo chủ thành Dalas đối với việc này không thể ra sức, phải biết, ở xã hội thượng lưu, quý tộc cùng thần quan tư nhân mình không thể đưa ra ánh sáng cũng là chuyện bình thường, tông giáo cùng chính trị hỗ lợi hỗ huệ, mọi người cùng đạt thành khế ước liên hợp, vừa có thể thỏa mãn thân thể cần thiết, cũng có thể bảo đảm khế ước có thể tiến hành thuận lợi. Nếu như trong tình huống bình thường, hắn đều có thể đem đối thủ so tranh cao thấp một hồi, đánh đuổi những kẻ ngoại lai xâm lấn, chỉ vì muốn trở thành thần quan thú nhân bên cạnh vương trữ, mà một vị thú nhân có sức hấp dẫn đối với á thú nhân, không chỉ biểu hiện ở bề ngoài, càng nhiều là đẳng cấp mạnh mẽ, thú nhân nhân viên thần chức dưới tay hắn không ít, thế nhưng không một ai cạnh tranh nổi được vẻ đẹp trai và đẳng cấp cao từ Yade Just.
Tổng giáo chủ căm tức đặc biệt đi tới pháo đài Hull gặp mặt nữ bá tước Pell Mete người giám hộ cho vương trữ, yêu cầu nữ bá tước phát huy chức trách người giám hộ của mình, thanh lý hạng gian thần bên người vương trữ, không cho vương trữ tuổi còn nhỏ bị cái tên thú nhân vô liêm sỉ như Yade Just lừa dối cùng lợi dụng.
Tổng giáo chủ đi chuyến đi này mười phần đã sai rồi. Edward xác thực chưa thành niên, còn được người giám hộ quản lý, thế nhưng người giám hộ vương trữ không phải cha mẹ vương trữ, bà chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định đối với việc học tập cùng sinh hoạt của vương trữ có tác dụng giám sát đốc xúc, hơn nữa cái quyền lợi này cũng là quốc vương và vương hậu ban tặng cho bà, trên thực tế, chỉ cần vương trữ kiên định phản đối, nữ bá tước Pell Mete cũng không có cách nào tiếp tục đảm nhiệm người giám hộ vương trữ.
Edward cũng không hung hăng bá đạo, một đời trước, mặc dù y có chút ham muốn hưởng lạc, nhưng cũng dịu ngoan tính tình ôn hòa, đối với nữ bá tước Pell Mete chỉ có tôn trọng. Mà đời này, sau khi phát hiện nữ bá tước Pell Mete là người của quốc vương, y cũng không muốn xung đột với bà. Thế nhưng, tuy rằng Edward đã cùng quốc vương thẳng thắn tất cả, nhưng đối với dân chúng mà nói, y vẫn là vương trữ cao quý. Huống hồ sự tình của Yade Just, vốn đã thông qua với quốc vương, Edward muốn bảo vệ “Tình nhân chính thức nội định”, cũng là chuyện nên nói.
Thế là, sau khi tổng giáo chủ tố khổ với nữ bá tước Pell Mete về việc Edward, vệ binh pháo đài đã đem ông trực tiếp kéo ra ngoài, lại viết thư cho quốc vương, thỉnh cầu quốc vương bảo vệ tình cảm giữa y cùng Yade Just, bãi miễn tổng giáo chủ đương nhiệm, một lần nữa nhận lệnh sẽ không làm tổng giáo chủ quản việc không đâu. Quốc vương nhận được thư, cảm thấy vô cùng buồn cười. Có điều ông không có bãi miễn chức vụ tổng giáo chủ đương nhiệm, chỉ là cảnh cáo ông ta vài câu, không được phát sinh tranh chấp đối với chuyện của vương trữ.
Tuy rằng không thể toại nguyện đánh đuổi tổng giáo chủ đương nhiệm, thế nhưng ít nhiều gì đối với tổng giáo chủ thành Dalas cục diện đưa đến ảnh hưởng không nhỏ, tổng giáo chủ bị vương trữ răn dạy, Yade Just như mặt trời ban trưa, tuy rằng không ít người trong lòng mắng Yade Just là tiểu bạch kiểm như nam kỹ thượng vị, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ chỗ tối đi theo chỗ sáng, rời đi tổng giáo chủ, ngược lại tìm đến phía Yade Just. Thế là, Yade Just thuận lợi từ trong tay tổng giáo chủ tiếp quản năm tòa thành thị bao quanh thành Dalas tương ứng với đại giáo khu.
Cách pháo đài Hull không xa trong giáo đường nhỏ, Edward tiếp kiến bộ trưởng bộ mặc kệ, bá tước Parkinson.
Bá tước Parkinson cũng không đối với địa điểm gặp mặt có quá nhiều nghi vấn, đứng dưới ánh đèn tối tăm che kín bụi bặm trong phòng dưới đất, bên cạnh các hũ tro cốt nhân viên thần chức chưa kết hôn, bá tước Parkinson bình tĩnh như đang đứng ở phòng tiếp khách rộng rãi sáng sủa trang trí hoa lệ, cung cung kính kính, lễ nghi hoàn mỹ hướng về Edward cúi người chào vấn an.
Edward thỏa mãn gật gật đầu. Lần gặp mặt này dưới sự giúp đỡ của Yade Just cùng hiệp sĩ Orlando thúc ngoại tổ phụ William mà hoàn thành. Bên cạnh y có 3 phe thế lực có thể lợi dụng, đảng tự do bởi vì cấu kết với thế lực nước ngoài đối địch, đã tách ra các mối quan hệ của mình trước, không thể đối với bọn họ tiết lộ quá nhiều tin tức của chính mình, mà 2 phe thế lực còn lại, y không có cách nào triệt để hướng về đối phương ẩn giấu phương thức tồn tại khác. Cùng với che che giấu giấu, không bằng lựa chọn tiết lộ một phần tin tức, như vậy song phương vừa có thể bù đắp cho nhau, cũng có thể chế ước lẫn nhau.
Bên trong phòng dưới đất không có ghế, Edward chỉ có thể đứng nói chuyện cùng bá tước Parkinson, một bên, William đầy hứng thú đánh giá từng cái hũ tro cốt bằng sắt, không bị cái bầu không khí âm u dọa sợ hãi.
“Thời gian chúng ta có giới hạn, cứ lãng phí thời gian hàn huyên vòng quanh mãi, cũng không phải là cử chỉ sáng suốt.” Edward mở miệng nói trước, “Ông cảm thấy thế nào, bộ trưởng đại thần tiên sinh?”
Bá tước Parkinson lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dường như nghe được đứa cháu nghịch ngợm mới vừa đặt ra cho mình cái biệt hiệu đáng yêu: “Đương nhiên, sẽ nghe điện hạ sắp xếp.”
Mỗi người đều muốn dựa vào tuổi tác chính mình cùng ưu thế từng trải lớn tiếng dọa người, Edward đã sớm tập mãi thành quen, đối với điều này, y tiết tấu không loạn, làm sai trực tiếp gọn gàng vạch ra: “Thái độ của ông, hững hờ, quá mức tản mạn và không tôn trọng, ta rất không thích.”
Bá tước Parkinson nghe ngóng vẻ mặt hơi thu lại, cúc cung: “Ta rất xin lỗi, để ngài có cảm giác như vậy.”
“Ông là đang nói, cá nhân ta đối với ông có phiến diện sao?” Edward hùng hổ dọa người nói, “Ta rất thất vọng. Các hạ, ta đối với ông rất thất vọng, ta cho rằng ông là một người có dã tâm có hoài bão, tương tự cũng có năng lực thực lực phát hiện người có dã tâm cùng hoài bão y như mình, nhưng trên thực tế, ta chỉ nhìn thấy một ông lão hận đời. Ông không cam lòng hiện trạng của chính mình, vô năng đến nỗi không có cách nào nắm lấy kỳ ngộ đưa tới trước mắt, chỉ vì trong lòng ông còn có phiến diện, tối tăm hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp.”
Bá tước Parkinson hầu như bị Edward không chút lưu tình chút nào bộc phát ra mấy câu tức giận, ông xanh cả mặt, trán nổi lên gân xanh, nắm đấm nắm chặt vừa buông ra, cuối cùng lùi về sau một bước, cúi người chào nói: “Ta rất xin lỗi để ngài thất vọng như vậy, thế nhưng, vương trữ điện hạ cao quý của ta, tuy rằng cậu là chủ nhân của ta, nhưng ta cũng không có cách nào khoan dung ngài nhục nhã ta như vậy.”
Thái độ bá tước Parkinson không đủ tôn trọng, Edward cần chính là một người hầu nghe theo lời mình, mà không phải người hợp tác bình đẳng, y không hi vọng lần gặp mặt đầu tiên liền thu phục cái lão thú nhân kiêu căng khó thuần này. Mặc kệ trong lòng ông nghĩ như thế nào, ở bề ngoài, y nhất định phải có đủ khiêm tốn.
Thế là Edward thở dài thật dài, lắc lắc đầu, nói: “Ta thực sự là quá thất vọng rồi, ta còn tưởng rằng người ngày hôm nay ta gặp sẽ là thủ tướng tương lai của đế quốc. Xem ra, thủ tướng đương nhiệm tuy rằng so với ông có chút khập khiễng, thế nhưng trên vấn đề điều động nhân sự, vẫn rất là công chính.”
Nói xong, y đội mũ trùm, kéo William rời đi phòng dưới đất, không để ý phía sau bá tước Parkinson giữ lại, đi từ cửa sau ra giáo đường, lên một chiếc xe ngựa không đáng chú ý, không nhanh không chậm ở trên đường cái đi vài vòng, cuối cùng quẹo vào một con hẻm nhỏ chật hẹp, đứng ở cửa sau một tiệm cửa hàng bán nước hoa. Y kéo William xuống xe, từ cửa hàng nước hoa lầu hai đi tới sát vách cửa hàng bán trang phục cao cấp làm riêng vào tận phòng thử đồ. Cửa hàng trang phục cao cấp làm riêng này là sản nghiệp gia tộc Green, bọn họ nhập khẩu từ nước ngoài rất nhiều vải vóc đắt giá, hợp tác cùng các nhà thiết kế cao cấp trong nước, thiết kế ra các loại trang phục cao cấp làm riêng cho cửa hàng. Ngày hôm nay Edward lấy cớ đi ra ngoài dạo phố, chỉ dẫn theo một mình William, hầu hạ hắn thay trang phục đều là người của Yade Just, thế là y liền có thể thuận lợi dẫn theo William tới cửa hàng, đi giáo đường gặp bá tước Parkinson.
Sau khi hạ xuống nhuệ khí của bá tước Parkinson, Edward tâm tình sung sướng, cũng không tính trực tiếp trở về pháo đài Hull, mà là bắt đầu nghiêm túc cẩn thận vì William thay quần áo. Hiện tại hắn ăn mặc rộng rãi, nhà thiết kế chỉ cần nắm được số đo là có thể bắt đầu vì hắn thiết kế trang phục. Mà kiểu dáng William mặc chỉ là những bộ đồ phổ thông, cần đặc biệt xác nhận cẩn thận mỗi một bộ phận nhỏ bé nhất.
Edward bảo nhân viên đưa đến một xấp các tranh vẽ của các thợ may, cẩn thận chọn mười mấy bộ, để bọn họ đem ra cho William mặc thử, chính mình thì lại ngồi ở một bên, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, nhìn William bị mười mấy cái tay lột sạch, đổi thành quần áo mới có hình thức phức tạp hơn.
William mắc cỡ cả người đỏ lên như tôm luộc. Tuy rằng hắn vẫn chưa thành niên, thế nhưng… thế nhưng hắn cũng là một thú nhân mà! Hắn không nhịn được liếc nhìn Edward, phát hiện đối phương đang ngồi ở trên ghế sa lông, hai mắt mỉm cười mà nhìn mình “nhận hết dằn vặt”. Các cố vấn trang phục dự định lột đi lớp nội y cuối cùng, William giữ chặt cầm lấy quần của mình, đột nhiên biến thân thành hình thú, đuôi phe phẩy cái mông uốn éo nhảy đến trên ghế sa lông, co vào trong lòng Edward.
“Khụ khụ —— khụ khụ!” Edward suýt chút nữa bị hồng trà trong miệng dẫn đến bị sặc. Tiểu ngân long dán thật chặt trên thân thể y, không nói gì, chỉ thút thít ngắn ngủi một tiếng.
Edward sờ đỉnh đầu hắn có cái bọc nhỏ còn chưa mọc sừng, lại gãi gãi cằm hắn, than thở: “Sao lại thẹn thùng đến thế? Cái này không thể được, chờ sau này ngươi thành niên, sẽ có á thú nhân hầu hạ việc thay trang phục cho ngươi.”
William lắc lắc đầu, lại ở trong lòng ngực Edward chui vào thật sâu.
Edward còn nói: “Không thử quần áo một lần, làm sao biết nơi nào không thích hợp, cần phải sửa đây? Ngoan, nghe lời, biến trở về hình người có được hay không?”
“Không muốn…” Tiếng William hờn dỗi nói.
Edward vuốt phía sau lưng hắn, lại nhéo lên móng vuốt nhỏ của hắn, suy nghĩ một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên, đối với cố vấn trang phục đứng ở một bên nói: “Nơi này của các ngươi, có quần áo dành riêng cho các con thú nhỏ không?”
Ánh mắt cố vấn trang phục sáng lên, nói: “Có! Tuy rằng không có chuyên môn thiết kế trang phục cho các con thú rồng, thế nhưng cũng không ít thú nhân có đặc tính là rồng, chỉ cần sửa một chút là có thể.”
Thế là, cho dù đã biến thành hình thú, William vẫn không tránh được một trận dằn vặt thử nghiệm quần áo này. Hắn mãnh liệt phản kháng cố vấn trang phục vì hắn mặc quần áo, không cho phép bọn họ nhích lại gần mình một bước, dùng đuôi và móng vuốt đem những quần áo kỳ quái kia xé rách tơi tả, thế nhưng khi Edward tự mình bắt đầu làm, cái cổ hắn cứng ngắc, cái đuôi cong lên, không nhúc nhích tùy ý Edward muốn làm gì thì làm.
Edward cả hai đời đều chưa từng bận quần áo cho riêng mình, cho dù thời điểm chán nản nhất, cũng có người hầu hạ y thay y phục. Đây là trải nghiệm lần đầu tiên y liền hiến cho William, loại hình mới mẻ này khiến tâm tình y thật tốt, vô cùng bạo tay vì William ướm hơn 40 bộ quần áo. Đời trước y chính là người rất biết hưởng thụ cuộc sống xa hoa, tiêu tiền như nước, đời này bởi vì chịu giáo lí cảm hóa, vứt bỏ sinh hoạt xa hoa, thế nhưng với chuyện của William, vẫn dùng tiền hoa cả mắt mà chi ra thoải mái.
Thế rồi William thống khổ tùy ý vương trữ điện hạ coi chính mình là món đồ chơi, lặp đi lặp lại thử quần áo đến tận mấy tiếng, mãi đến tận khi còn chút hơi thở thoi thóp, Edward vẫn chưa hết thòm thèm đưa William mang về pháo đài.