Yến Nhi về nhà bằng xe đạp. Vì vậy lâu lâu cũng cho Mộc Miên ké. Thường thì bác quản gia sẽ đến đón cô nàng, không thì anh tài xế cũng sẽ đến đón cô nhóc. Nhưng đa phần họ đón đều trễ. Nếu không phải bác quản gia siêng năng làm việc thì anh tài xế cũng sẽ bị sai chạy lòng vòng hết chỗ này đến chỗ kia. Mộc Miên thầm nghĩ nếu cô nàng là một tiểu thư kiêu căng, phách lối thì có lẽ sẽ không bị lo chuyện đón trễ, đón sớm đâu.
Vậy mà nhắm ngay ngày hôm nay. Yến Nhi phải đi thẳng đến chỗ học thêm nên không thể chở co nhóc về. Còn hai người kia thì chẳng thấy tâm hơi đâu. Tâm trạng của cô nhóc thì cũng cực kì xấu.
Không xấu sao được khi mà mới vừa nãy bị mắng chửi trước lớp. Trong bụng cô nàng rủa thầm. Có lẽ đây là lần đầu tiên Mộc Miên ghét đi học. Cô nàng không hiểu tại sao chỉ vì hỏi cô cái khăn lau bản ở đâu mà dính hết mọi thảm họa.
Cơ thể cô nàng cảm thấy rất nhức. Sáng nay đã phải dậy sớm, trưa về nhà chỉ được một tí thì đã phải quẩy giỏ đi học tiếp. Những ngày khác trong tuần thì chỉ học một buổi, trừ ngày thứ tư này ra. Cô nàng nghĩ nên cho ngày thứ tư vào danh sách đen thôi. Xui gì dữ vậy không biết. Nhắc đến xui xẻo, lại nhớ đến đôi mắt đáng sợ kia, cô nhóc khe khẽ rùng mình. Đôi mắt ấy, tuy không chứa cuồng phong, nhưng lại nang một sự dã tâm đáng sợ. Người đó là ai, mà lại đáng sợ đến thế? Sát khí đó, không phải ai cũng sở hữu được. Mãi lo nghĩ mà cô nhóc thẫn cả người ra. Tự nhiên chung quanh lại trở thành vô hình, không có thật.
Và sự vô tâm đó của Mộc Miên đã lọt vào mắt của Ngọc Quyên.