- Lớp này hình như cô chưa dạy tiết nào phải không? - Ngọc Quyên nói, trong khi tay thoăn thoắt ghi sổ đầu bài.
- Dạ chưa! - Tuấn Phong trả lời, miệng cậu cứ toe ra cười.
Mộc Miên ngước mặt lên nhìn cô. Cô có vóc người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Khuôn mặt cô có nét đẹp thanh thanh, hiền từ, có cái gì đó rất thân quen.Tự nhiên, trong lòng cô nhóc có một cảm xúc gì đó rất kì lạ.
- Hình như cô có canh lớp này thực hành năm ngoái đúng không? - Ngọc Quyên hỏi, tự nhiên nhớ mấy chuyện đâu đâu.
- Dạ! - Lại cũng chỉ có Tuấn Phong trả lời. Thật ra mấy đứa đàng hoàng trong lớp cũng muốn trả lời lắm. Nhưng khổ cái là không nói leo được.
Mộc Miên vui vẻ, nhoẻn miệng cười.
- Nhớ hình như kì đó mấy người nhoi y như tinh tinh! - Ngọc Quyên cười vui vẻ, nhớ lại những kỉ niệm đẹp. Không hiểu vì sao, miễn không phải là ngỗ ngược, hỗn láo thì quậy một chút cũng rất đáng yêu.
Nhớ đến đây là cả lũ cười rần. Mộc Miên cũng cười, tự nhiên lại mong cô Quyên có thể nhớ về mình. Mắt cô chớp chớp, dễ thương khiến người khác mê mẫn.
- Thôi vào bài!
Bài học của cô tuy đọc qua sách thì thấy nó thật khó nhằn. Nhưng qua lời dạy và những câu chuyện cực kì dễ thương.
- ... Khi loài người thấy sấm sét đánh xuống phát ra ngọn lửa, họ cảm thấy rất kì lạ, nhưng không để tâm mấy. Chỉ khi vô tình rớt miếng thịt vào lửa. Húc đó học chỉ nghĩ là bỏ miếng thịt đó thôi. Nhưng rồi họ nhận thấy một mùi thịt thơm phưng phức. "Ồ! Cái gì thơm thế!"...
Cứ nghe những câu chuyện ấy, Mộc Miên và cả lớp giờ lại ghiền những giờ sinh học. Cứ thế mà mọi thứ lại trở nén thú vị. Cả lớp luôn cảm thấy môn Sinh luôn nhẹ nhàng, vui vẻ mà không cảm thấy chút áp lực. Mà còn cảm thấy thật ấm áp. Cả đám gần như quên đi về những sự khinh ghét của các giáo viên khác. Có lẽ đây là những kí ức đẹp nhất sau này mà Mộc Miên nghĩ lại.