Qua kỳ nghỉ, Lý Mạch bước vào lớp 10. Huấn luyện quân sự rất mệt, nhưng mà cũng rất vui.  

Ký túc xá rất to, do liên quan đến vị trí nên lúc mùa hè sẽ mát mẻ hơn những chỗ khác ở ký túc xá nhiều.  

Vì là thí sinh nghệ thuật, điều này cũng khiến cho Lý Mạch thi vào trường cấp ba trong thành phố dễ dàng hơn một chút, những bạn bè quen biết đều học ở trường cấp ba trong huyện.  

Cũng bởi vì thế mà cô cảm thấy có hơi khủng hoảng trong hoàn cảnh mới, may là mọi thứ đều thuận lợi, mọi người đều rất tốt.  

Ngày thứ tư huấn luyện quân sự, trong lúc đang tập trung lại, vì có rất nhiều người đến trễ nên giáo quan nổi giận, cho toàn thể phạt đứng. Khoảng chừng nửa tiếng, mọi người có thể hoạt động tại chỗ.  

Có bạn đi rót nước, đưa đến cho giáo quan. Giáo quan dạy lớp Lý Mạch hỏi ai không mang nước, đưa đến chia cho các bạn học. 

Vào đúng lúc này, có rất nhiều người, còn hơi loạn cả lên, Trình Hân Ý chọc chọc vào Lý Mạch, bảo cô nhìn phía trước.  

“Lý Mạch, cậu thấy bạn kia đẹp trai không?” 

Lý Mạch nhìn về hướng đó, chàng trai có làn da khá trắng, cười rộ lên cũng rất rực rỡ, cậu đang cùng giáo quan trò chuyện, đùa giỡn.  

“Cũng ổn, khá đẹp đấy.” 

“Ui chà, có vẻ như yêu cầu của cậu cũng cao lắm đấy!” Trình Hân Ý trêu ghẹo, “vậy cậu thích kiểu thế nào?” 

Lúc này Lý Mạch nghĩ đến chàng trai kia, “ừm… phải biết đàn guitar ấy…” 

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mọi thứ bắt đầu theo quỹ đạo.  

Nội dung học tập từ đơn giản dần trở nên khó nhằn. Kỳ học của lớp 10 khoảng thời gian từ giữa kỳ đến cuối kỳ đều qua rất nhanh. Thời gian này, Lý Mạch thật sự nhận chứng kiến được năng lực xã giao của Trình Hân Ý. 

Cô ấy mỗi ngày đều tạo ra vài lần ngẫu nhiên gặp gỡ, thành công quen được chàng trai kia, có được phương thức liên lạc, có lúc hai cô gái cùng nhau ăn cơm, đi nhà hàng, gặp phải ở trên đường, Trình Hân Ý còn lại chào hỏi, Lý Mạch cũng quen luôn cậu ấy, cậu tên là Trần Vũ Đào. 

Mãi cho đến khi sắp nghỉ đông, Trình Hân Ý nói cho Lý Mạch một chuyện, hai người họ yêu đương rồi.  

Chắc là vì lớp 10, mọi người đều không quá nhạy cảm với mấy thứ như thi cử cho lắm, lúc nên chơi thì đều chơi rất nhiệt tình, lúc không nên chơi thì lại nghĩ cách để chơi. Những thành phần như thế đã làm tụt dốc thành tích thi tháng, chủ nhiệm liền bắt đầu nghiêm khắc bắt học tập.  

Lý Mạch phiền muộn với từ vựng tiếng Anh, vẫn luôn vào bên trái, ra bên phải. Trong tình hình nhiều lần học từ đơn không qua ngưỡng, cô thành công được chọn vào tầm ngắm của giáo viên, giờ thể dục mỗi sáng sớm đều đến văn phòng học từ vựng.  

Nhìn qua một lượt từ vựng lần cuối, cầm theo cuốn vở và cây bút đi về phía văn phòng, trước khi vào còn tự mình cổ vũ, làm công tác chuẩn bị tâm lý.  

Giáo viên tiếng Anh nhìn bước chân rề rà của Lý Mạch, nói đùa, “đến pháp trường đấy à?” 

Sau đó tuỳ ý chỉ một chỗ cạnh chỗ trống đối diện, để Lý Mạch ngồi đó bắt đầu học.  

“Học cho kĩ, sau này chẳng phải có thể dùng trên pháp trường rồi đấy hahaha.” 

Đây vốn chẳng có liên quan gì đến cho học cho kĩ hay không cả.  

Học mãi đến cuối cùng, Lý Mạch bắt đầu nhớ không ra từ vựng nữa rồi. 

“Khiển trách… cảm kích… lý do cho cái gì đó…” Lý Mạch bắt đầu cố gắng nhớ, “từ vựng này đơn giản lắm, nhớ đi xem nào…” 

“Owe.” 

“?” 

Một âm thanh bỗng nhiên khiến Lý Mạch nhìn sang bên cạnh, chàng thiếu niên mặc chiếc áo lông vũ đen rũ mắt nhìn vở của mình.  

“O-w-e.” 

“A… à! Cảm ơn nhé…” Sau khi Lý Mạch nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn thì nhanh chóng viết lên cuốn vở, cũng bổ sung hoàn chỉnh phần đoạn văn phía sau.  

Cô thấy cậu không nhúc nhích, nghĩ đến chắc là còn chuyện gì nữa, nên hỏi một câu, “sao thế?” 

Cậu duỗi ngón tay về phía quầy sách trước mặt, “mình muốn đi qua đó,” dừng lại, rồi lại nói tiếp, “không qua được, cậu chắn đường mình rồi.” 

Lý Mạch nhìn chiếc ghế đẩu, là ở giữa của chiếc ghế xoay lớn bằng da của giáo viên và phía sau bức tường khá nhỏ, người có thể qua được, nhưng mà khó tránh sẽ cọ lên chỗ dựa lưng trên ghế, như vậy thì cô sẽ bị ảnh hưởng.  

Sau khi hiểu được lý do, Lý Mạch nhanh chóng đứng dậy đẩy ghế vào phía dưới bàn, để một chỗ trống lớn cho cậu chàng đi qua. Cô cũng cầm vở và bút lên chuẩn bị đi.  

“Xin lỗi nhé.” 

“Hả?” Chắc là vì cảm thấy cô không nên xin lỗi như thế, thật ra thì cũng chẳng có gì, cậu đáp lại, “làm phiền cậu rồi.” 

“Không phiền đâu, mình đi nhé.” 

“Ừm.” Cậu gật đầu.  

Lúc đi qua nhau, Lý Mạch cảm thấy mình nghỉ thấy mùi xà phòng dễ ngửi, chỉ mấy phút ngắn ngủi ở cùng với cậu ấy, xung quanh dường như có mùi hương nhè nhẹ.  

Nộp vở cho giáo viên, Lý Mạch nhìn về nơi trống phía trước có thể dẫn đến giá sách kia, nếu như đặt ở phòng học, hẳn là làm bậc của bục giảng bị rất nhiều học xinh xem thành ghế mà ngồi, ghé vào trên chiếc ghế của mình mà viết gì đó, còn có một nhóm ngồi hẳn xuống đất mà viết luôn.  

Chẳng trách bên này lối đi chật hẹp, hoá ra là bên đó vốn không qua được.  

Nghĩ như thế, Lý Mạch không nhịn được mà nhìn về phía tủ sách, nhìn bóng lưng cao thẳng kia, cảm giác có hơi quen thuộc.