Trong lúc Nguyễn Hoàng Nam đang ở trong bếp bận bịu giúp cha chuẩn bị đồ cúng thì Lô Tam Hộ và A Ngũ lại thèm thuồng nhìn cái bánh trung thu duy nhất được đặt trước mặt. Hai tên ngốc này đều háu ăn như nhau, nhất là khi gặp đồ ngọt thì lại càng khó kìm nén lòng mình.
Lô Tam Hộ nuốt nước miếng cái ực, cái tay đang duỗi về phía bánh trung thu kia bị Nguyễn Hoàng Nam đánh một cái bốp đau đớn. Cậu ôm tay, bày ra biểu cảm ấm ức nhìn anh. A Ngũ lại nhân lúc cả hai chả ai để ý đến mình mà nhanh tay giật lấy cái bánh trung thu, lúc Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam quay đầu qua nhìn, y còn chống nạnh cười ha hả, tỏ vẻ đắc ý lắm. Khóe mắt Nguyễn Hoàng Nam giật giật mấy cái, anh lấy ra một đạo bùa tùy tiện phóng về phía A Ngũ, y lại nhanh chóng né sang một bên. Đúng lúc này, cha Nguyễn lại bước từ trong bếp ra, trên tay còn bưng rất nhiều đồ, nhìn sắp nhỏ đang ở một bên nhí nhố tranh bánh thì phì cười. "Bỏ cuộc đi, cái bánh này là của ta rồi!"A Ngũ hướng về phía Lô Tam Hộ và Nguyễn Hoàng Nam hất mặt một cái rất oai. Lô Tam Hộ nhanh chân phóng về phía trước với ý đồ giật cái bánh trên tay y, nhưng y lại thuận thế mà dùng tay không cầm bánh ôm eo cậu rồi xấu xa hôn lên má cậu một cái.Nguyễn Hoàng Nam tranh thủ cơ hội mà chạy đến đẩy mạnh Lô Tam Hộ. Trong một phút bất cẩn đó, A Ngũ ngã ra sàn, y lại sợ Lô Tam Hộ té đau nên tay cầm bánh không tự chủ mà ném bánh đi để đỡ lấy thân thể cậu. Nguyễn Hoàng Nam chơi xấu nhưng giật lại được chiếc bánh trung thu thuộc về mình nên sung sướng cười đến mắt cũng chẳng thấy đâu, anh những nghĩ anh đã là người chiến thắng trong cuộc thi giành lấy chiếc bánh rồi, nhưng không, anh đã lầm. Lô Tam Hộ tức giận nắm chân anh kéo mạnh làm anh mất thăng bằng mà ngã về sau, A Ngũ dùng chút linh lực liền đem cái bánh trôi lơ lửng trên không trung bay về phía mình. Mà phản ứng của Nguyễn Hoàng Nam kì thực không tệ, chưa gì anh đã bật dậy chộp lấy chiếc bánh kia, mắt to mắt nhỏ liếc A Ngũ, mà y cũng chẳng mảy may có chút hành động sẽ thối lui, cũng mắt nhỏ mắt to liếc lại anh.Sau khi đã thắp nhang và cúng bái xong, cha Nguyễn mới đặt sự chú ý trở lại về cuộc thi chẳng có hồi kết của bọn Lô Tam Hộ, ông nhìn cả ba đang trừng nhau đến độ mắt cũng đều muốn lồi ra cả rồi mới thở dài đi đến lấy chiếc bánh từ tay con trai. Hai người một quỷ cứ vậy phóng sát khí về phía ông, ông cảm thấy thật hết cách với đám nhỏ này rồi chỉ chỉ sang bàn cơm vừa được bày biện xong."Một lát cúng xong còn bánh cho mấy đứa, tranh chi một cái tội vậy?"Mãi đến tận lúc được chính tai nghe câu này, cả ba mới sực nhớ ra thì ra vẫn còn bánh. Thế thì ngay từ đầu tại sao lại phải tranh nhau một cái bánh thế này?