Đường Chấn Đông thay thế Lâm Thanh đưa bữa trưa đến Thiên Đường. Lý quản gia nói hắn hôm nay hỗ trợ ở nhà bếp không cần chạy đi nơi khác, cho nên hắn cũng không thắc mắc gì về lầu các của Thượng Quan Cẩm.

Thiên Đường bày biện vô cùng xa hoa lộng lẫy, thức ăn tinh xảo đặt chật trên bàn lớn hình tròn, đủ cho bốn năm người trưởng thành ăn. Đường Chấn Đông đoán tết đoan ngọ lão gia sẽ hẹn Thượng Quan Cẩm cùng ăn, cho nên đối với việc phô trương như thế cũng không cảm thấy kì quái. Qua hai canh giờ, Đường Chấn Đông theo các hạ nhân khác đến Thiên Đường dọn dẹp, bất ngờ là dù đồ ăn thức uống nhiều như thế nhưng còn thừa chưa đến một phần năm. Hạ nhân bên cạnh đã quen nên không có biểu cảm gì, chỉ dặn dò Đường Chấn Đông, “Đổ thức ăn thừa đi.”

Đường Chấn Đông không hỏi nhiều đi đổ thức ăn. Đến tối, Lâm Thanh làm việc ở bên ngoài xong trở về, tiện thể cùng hắn đến Thiên Đường thu dọn bát đũa. Thức ăn vẫn nhiều như lúc trưa nhưng còn thừa rất nhiều, thoạt nhìn chỉ có mỗi Thượng Quan Cẩm ăn. Đường Chấn Đông cảm thấy ngạc nhiên, khe khẽ hỏi Lâm Thanh, “Đêm nay chỉ có thiếu gia ăn sao?”

Lâm Thanh vừa thu dọn mâm vừa nói, “Đúng vậy.”

“Tại sao phải chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế?”

“Ăn tết đương nhiên phải ăn ngon hơn.” Lâm Thanh khẽ cười, nói, cảm thấy câu hỏi của hắn thú vị.

Đường Chấn Đông nhìn Lâm Thanh đặt thức ăn vào cặp lồng, nhẫn nại, cuối cùng vẫn hỏi nghi vấn trong lòng, “Lão gia không đến ăn sao?”

“Lão gia bận rất nhiều việc, không có thời gian.” Lâm Thanh vừa ngáp vừa nói, có vẻ hôm nay ra ngoài làm việc đã rất mệt mỏi.

Đường Chấn Đông tiếp nhận đồ trên tay hắn, nói, “Ngươi vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ đi.”

“Sao lại không biết xấu hổ thế được.” Ánh mắt Lâm Thanh mỉm cười nhìn hắn, “Ban ngày đã để ngươi làm việc của ta, bây giờ không thể tiếp tục làm phiền ngươi nữa.”

“Việc còn lại không nhiều lắm, ta làm được.” Đường Chấn Đông nhìn hắn, nói, trong phủ hắn giúp đỡ mình rất nhiều, rất muốn tìm cơ hội báo đáp hắn. Bây giờ thấy hắn mệt nhọc, phải giúp đỡ chia sẻ với hắn.

Lâm Thanh thấy hắn khăng khăng, không khách khí mà từ chối nữa. Dù sao hôm nay là tết đoan ngọ, xong cơm tối việc cũng không nhiều. Hơn nữa Thượng Quan Cẩm đang bàn công việc với vài người ở tiền thính, sẽ không trở lại quá nhanh, nên hắn nhờ Đường Chấn Đông đưa nước tắm cho Thượng Quan Cẩm.

Đường Chấn Đông mang bát đũa về nhà bếp, vừa rửa bát vừa đun nước nóng. Khi hắn rửa xong bát thì nước cũng đã sôi. Đổ nước nóng vào thùng gỗ, hắn vội vàng chạy đến phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm, hi vọng trước khi hắn trở về mình đã làm xong việc.

Đến phòng ngủ phát hiện đèn đuốc trong phòng sáng trưng, Đường Chấn Đông chợt cảm thấy lo lắng, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại trở về nhanh như thế, cần Lâm Thanh gọi, nhưng Lâm Thanh đã trở về nghỉ ngơi, nên hắn không lùi bước mà gõ gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính hơi khàn khàn cách một cánh cửa truyền ra. Đường Chấn Đông nhẹ nhàng đẩy cửa vào, mang theo thùng gỗ vào theo.

Thượng Quan Cẩm ngồi ở sau bàn sách, thấy người đến là hắn, hơi ngẩn ra, chỉ trong chốc lát đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, hỏi, “Sao ngươi lại đến?” Lúc trước bàn công việc làm ăn với ông chủ tiệm buôn lá trà, không ngờ về sẽ gặp mặt hắn.

“Lâm Thanh khó chịu, ta giúp hắn mang nước nóng đến.” Đường Chấn Đông nói lí do đã suy nghĩ kĩ càng, đoán với tính cách của Thượng Quan Cẩm hắn sẽ không làm khó mình.

Quả nhiên Thượng Quan Cẩm không hỏi gì thêm mà chỉ nói, “Ngươi đổ nước nóng vào trong bể gỗ đi.”

“Được.” Đường Chấn Đông lên tiếng, đổ nước vào bể. Sau khi đi ra, kính cẩn nói với Thượng Quan Cẩm, “Nước nóng đã xong.” Nghĩ làm xong là có thể về, không ngờ Thượng Quan Cẩm giữa hắn ở lại, “Còn chưa ăn gì phải không, ngồi xuống ăn chút đồ ăn đi.”

Đường Chấn Đông giật mình ngẩng đầu, ngơ ngác bất động, “Không cần…”

“Chút đồ ăn mà thôi, ngày mai nóng nực, để đến mai sẽ hỏng mất.” Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói, không nhìn ra tâm trạng gì, chỉ là cả người hắn tỏa ra loại khí thế khiến không ai có thể từ chối, “Ngồi xuống đi.”

Đường Chấn Đông cẩn thận nói, “Ta đứng là được rồi.” Nhưng vì ánh mắt của Thượng Quan Cẩm mà phải ngồi xuống, ngồi chỗ cách hắn xa nhất. Thượng Quan Cẩm đương nhiên cũng phát hiện, tuy nhiên hắn không nói gì, chỉ là cúi đầu tiếp tục xem các khoản mục ghi chép.

Bọn họ cứ thế lặng yên cùng nhau ở một chỗ. Đường Chấn Đông kiêng dè thân phận hắn nên không dám nói nhiều, chỉ quyết mau lẹ ăn cho xong bánh ngọt rồi rời đi. Hắn ngạc nhiên phát hiện bánh ngọt trước mặt là bánh nhân táo và bánh bơ hạnh nhân mà Lâm Thanh mời hắn ăn lần trước, lần này vẫn như cũ… Lẽ nào lần trước hắn vào thì đã bị Thượng Quan Cẩm phát hiện? Nếu như tức giận thì lần này thấy hắn sao có thể cho hắn ăn bánh ngọt? Có lẽ là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi. Huống hồ Lâm Thanh nói Thượng Quan Cẩm là chủ nhân tốt, như vậy cho hắn bánh ngọt là muốn đãi hắn, nếu đúng vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người tốt như thế.

Đường Chấn Đông ăn bánh ngọt trên bàn, lén lút ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, phát hiện hắn đang nhìn mình, liền cúi đầu, chỉ dám nhìn thẳng vào mặt đất, không dám chuyển tầm mắt nữa. Cảm giác ánh mắt nhìn mình chuyển đi, cơ thể căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng. Hắn không bao giờ có thể quen với cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, bởi lẽ hắn là người không hoàn thiện. Hắn sợ khuôn mặt mình hù dọa người khác, vì thế bao giờ cũng cảm thấy tự ti.

Thấy Thượng Quan Cẩm đang dán mắt vào sổ sách, Đường Chấn Đông nhịn không được mà ngắm nhìn hắn. Thượng Quan Cẩm ưu nhã ngồi đó, mặc áo màu xanh ngọc, mái tóc đen nhánh mượt mà như tơ lụa được cột lên, làn da mịn màng trong suốt, mặt mày thanh nhã, đẹp đẽ như hoa như ngọc. Dường như khoản mục có vấn đề, thỉnh thoảng hắn lại cầm bút lưu lại chú thích. Tư thái cầm bút cao quý, dáng vẻ nổi bật, làm cho người ta phải cảm thán thanh niên như vậy không nên bị ràng buộc bởi buôn bán, trở thành thương nhân chỉ màng danh lợi trong mắt người đời. Phụ thân và tổ tiên hắn công danh hiển hách trong quan trường, tại sao chỉ một mình hắn chọn buôn bán mậu dịch. Còn nữa, hôm nay là tết đoan ngọ, phụ thân hắn hình như cũng không tới thăm hỏi hắn hay cùng ăn cơm với hắn. Mà sáng sớm Lâm Thanh nói gói bánh ú là để tặng lão gia, cho nên Thượng Quan Cẩm đã sớm biết lão gia sẽ không đến?

Đường Chấn Đông ngồi trong phòng ngủ của Thượng Quan Cẩm nghĩ về chuyện của hắn, thỉnh thoảng ăn bánh ngọt trên bàn. Bánh ngọt rất ngon, rất khác với cơm tối dành cho hạ nhân, cho nên hắn ăn rất ngon lành.

Bỗng nghe được tiếng ho nhẹ của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông nhẹ nhàng buông bánh ngọt xuống, ngẩng đầu nói với Thượng Quan Cẩm, “Thiếu gia, ta pha một chén trà cho ngươi.”

Thượng Quan Cẩm hơi cảm thấy bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã đồng ý, “Được.”, biết hắn không quen cách bày biện trong phòng, nói vị trí đặt bộ ấm trà cho hắn.

Đường Chấn Đông đứng dậy rời khỏi phòng khách, đến phòng ngủ bên cạnh, pha một chén trà lá thông An Hóa. Sau đó hắn cầm chén trà đến gần bàn sách, nhẹ nhàng đặt xuống.

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn một cái, yên lặng uống một ngụm rồi hỏi, “Sao sau khi vào miệng trà lại có vị đắng ngọt ngào êm dịu vậy?”

“Bên trong bỏ thêm cam thảo, có tác dụng giải nhiệt làm mát.” Đường Chấn Đông nhẹ giọng giải thích. Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thượng Quan Cẩm, có thể là mấy ngày gần đây nóng nực nên nóng trong người, uống một chút trà thanh nhiệt sẽ giảm bớt bệnh trạng.

Thượng Quan Cẩm ngẩn người, lại uống thêm một ngụm trà, khóe miệng cong lên yếu ớt không thể nhận ra. Đường Chấn Đông là người tinh ý hơn người khác, nói pha trà cho hắn cũng là do phát hiện hắn khản giọng, lại biết rõ phải pha chế phối hợp thế nào. Thượng Quan Cẩm hỏi, “Ngươi hiểu nhiều về trà không?”

Đường Chấn Đông vẫn cúi đầu như trước, đáp lại, “Một chút mà thôi.”

Thượng Quan Cẩm lặng lẽ kéo ngăn bàn, lấy một ít lá trà đưa cho Đường Chấn Đông, “Biết đây là lá trà gì không?”

Đường Chấn Đông mặc dù thấy hành động của hắn khó hiểu, nhưng vẫn tiếp nhận lá trà màu ngọc bích, đầu tiên ngửi mùi hương, sau đó nhìn kỹ vẻ ngoài của lá trà, xem màu sắc và độ nhẵn, cuối cùng nói, “Đây là Lư Sơn vân vụ.” (đám mây Lư Sơn)

Thượng Quan Cẩm cảm thấy vô cùng hứng thú, Lư Sơn vân vụ là một trong mười loại trà nổi tiếng nhất, người thường rất khó nhận biết. Lúc nãy có thể thấy được Đường Chấn Đông đã từng học qua về trà, chỉ là không biết trình độ nông sâu thế nào, nên Thượng Quan Cẩm mới đưa lá trà từ trong hộp ra cho hắn, không ngờ Đường Chấn Đông có thể trả lời được.

Đến cuối cùng, có một loại trà làm khó hắn, liên tục nhìn nhưng Đường Chấn Đông không thể phân biệt được nó là loại gì, sau cùng hắn hoang mang nói, “Loại này rất giống Lư Sơn vân vụ nhưng hương thơm và màu sắc lại rất bình thường, đây là trà gì vậy?”

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, nói, “Cũng là Lư Sơn vân vụ, chỉ là chất lượng phổ thông.”

Đường Chấn Đông kinh ngạc mở to mắt, “Khác biệt quá lớn, ta còn tưởng là hai loại trà khác nhau.”

Thượng Quan Cẩm giải thích cho hắn, “Một loại trà chất lượng kém và một loại trà chất lượng tốt, hai loại trà đẳng cấp khác nhau là do quá trình phơi khác nhau, lá nhỏ lá to, mỗi loại trà có thể phân ra thành năm cấp bậc.”

“Thì ra là thế…” Đường Chấn Đông nhìn lá trà xanh biếc trong lòng bàn tay, không ngờ trà cũng có thể phân chia như thế.

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn không chuyển mắt, hỏi, “Trước đây ngươi từng học về trà sao?”

“Chỉ sơ sài thôi.” Đường Chấn Đông cúi đầu, trong con ngươi đen sâu thẳm bao phủ sự ảm đạm. Trước đây hắn học làm sao pha trà nên có thể nhận biết được rất nhiều loại trà khác nhau, cũng không phải quá hiểu biết như Thượng Quan Cẩm nghĩ.

Thượng Quan Cẩm thật lòng khen ngợi, “Hiểu được nhiều như thế là rất tốt rồi.”

Đường Chấn Đông không bình luận gì, tiến lên hai bước, đưa lá trà trong tay trả cho Thượng Quan Cẩm, trong lúc vô tình chạm phải bàn tay ấm áp của hắn, hoảng sợ mà thu tay về nhưng lại bị Thượng Quan Cẩm tóm chặt lấy. Đường Chấn Đông ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy khuôn mặt tuyệt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó cùng ánh mắt phát sáng tựa như nhìn thấu tất cả mọi việc. Cảm giác ấm áp giống như mặt trời tỏa nắng giữa trời đông khiến cả người Thượng Quan Cẩm nóng lên, nhìn tay Đường Chấn Đông mà hỏi, “Đau không?”

Trái tim Đường Chấn Đông vì hoảng sợ mà đập kịch liệt, những ngón tay thon dài có vết chai do phải chẻ củi thường xuyên, còn có vết rộp do cả ngày ngâm vào trong nước dùng lá trúc gói bánh ú. Hắn vừa lắc đầu nói không sao vừa cố gắng rút tay về, nhưng Thượng Quan Cẩm không chịu buông ra, trên tay căng thẳng, ảnh hưởng đến chỗ bị thương, hắn không khỏi buồn bực rên một tiếng.

Thượng Quan Cẩm buông hắn ra. Đường Chấn Đông vô thức rút tay về.

Thượng Quan Cẩm khe khẽ thở dài, lấy một lọ dược cao (thuốc mỡ) từ trong ngăn kéo ra, không để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Đường Chấn Đông, lần thứ hai nắm tay hắn, bôi dược cao (thuốc mỡ) vào vết thương trên tay hắn, “Có thương tích thì đừng làm nhiều việc.”

“Việc cũng không nhiều, tại chân tay ta vụng về.” Đường Chấn Đông không được tự nhiên quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ chuyện đang xảy ra, nhưng cảm giác tê dại ngứa ngáy ở bàn tay truyền đến, tựa như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay.

“Sau này cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.” Trên khuôn mặt nhợt nhạt trong bóng tối của Thượng Quan Cẩm để lộ một chút ấm áp làm người ta động lòng, ánh mắt thâm thúy như hồ nước thỉnh thoảng lại nhìn hắn, bày tỏ quan tâm lo lắng.

Nơi nào đó trong ngực Đường Chấn Đông rung động không ngớt. Ban đầu tưởng rằng Thượng Quan Cẩm chỉ là thương gia, nhưng sau khi Lâm Thanh kể cho hắn gia thế của Thượng Quan Cẩm, hắn mới biết thân thế Thượng Quan Cẩm hiển hách, cho dù có lên quan trường, cũng có quyền thế không ai sánh được, nhưng lúc này đây Thượng Quan Cẩm lại giúp hắn bôi dược.

Lần thứ hai rồi. Lần đầu là giúp hắn nắn xương, lần này Thượng Quan Cẩm lại tự tay bôi dược cho hắn, thường ngày còn rất chăm sóc hắn. Không hiểu cảm giác quan tâm đối với Thượng Quan Cẩm là gì, nhưng với khuôn mặt xấu xí này mà còn có người chú ý đến sự tồn tại của hắn, chắc là do thương xót cho hắn. Cảm xúc trong lòng Đường Chấn Đông lẫn lộn, một câu nói không nên lời, chỉ cúi đầu nhìn Thượng Quan Cẩm, vừa lúc Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu lên, đôi môi ấm áp bất ngờ lướt qua môi hắn.

Mềm mại và ẩm ướt. Thượng Quan Cẩm cảm giác được, nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần từ xúc cảm thì Đường Chấn Đông đã lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với hắn, cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi.”

Thượng Quan Cẩm kinh ngạc nhìn hắn, là hắn vô ý đụng vào Đường Chấn Đông, người xin lỗi phải là hắn, sao Đường Chấn Đông lại xin lỗi, vươn tay muốn vỗ vai Đường Chấn Đông nhưng cảm thấy làm vậy quá mức đường đột.

Đường Chấn Đông xấu hổ đứng im, không dám nhìn Thượng Quan Cẩm mà nói, “Tay của ta dính đầy dược, ở lại cũng không thể làm được gì, ta có thể về không?”

Thượng Quan Cẩm lẳng lặng nhìn hắn rồi phất tay. Nhìn Đường Chấn Đông vội vàng rời khỏi phòng mình, hắn khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay có vô số người nịnh bợ hắn, chưa từng người nào từ chối hắn, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người cuống cuồng muốn rời xa hắn như thế, chẳng lẽ vô tình chạm môi Đường Chấn Đông làm Đường Chấn Đông tức giận? Dù sao Đường Chấn Đông có vẻ rất không thích gần gũi với người khác.