Edit: Siu Nhơn Mèo
Đôi khi, không cần phải thanh tỉnh quá, đời người khó có được một lần hồ đồ.
Hai trăm mười sáu, gửi giấy tờ.

Lục Kiêm vốn cho rằng phụ Hoàng với Thẩm tổng quản là quá đáng lắm rồi, nhưng cho đến khi ráng chiều nhuộm đỏ đường chân trời, nó mới thấy hai người Trình, Hạ khoan thai đến trễ thì lại cảm thấy trong người không khỏe nổi.

“Nhị vị ái khanh…” Lục Kiêm giật giật khóe môi, “Đi làm việc gì đó?”

Hai người Trình, Hạ liếc mắt nhìn nhau, lại không được tự nhiên mà dời đường nhìn, quay về hướng Lục Kiêm chắp tay, đồng thanh nói ——

“Đến huyện nha xem một chút ạ.”

“Ra ngoài đi dạo ạ.”

Lục Kiêm: “…”

Hai con người trả lời không ăn khớp không nhìn nhau nữa, mà cấp tốc đổi giọng ——

“Ra ngoài đi dạo.”

“Đến huyện nha xem tình hình.”

Lục Kiêm lắc đầu, gõ quạt lên bàn đá, kết luận: “Ta thấy các người là đi làm trộm thì có.”

Thẩm Ngôn vừa lúc ôm vò rượu đi về phía đình nghỉ nghe được đoạn đối thoại này, vui vẻ, chớp chớp mắt: “Rượu tối qua, muốn uống nữa sao?”

“Thôi, thôi.” Hạ Tử Du liều mạng lắc đầu, tựa người vào cột làm bộ như đang thưởng thức ánh nắng chiều, “Tử Du không ngấm nổi rượu, lãng phí hết cả hai vò rượu ngon.”

“Thế à ——” Thẩm Ngôn dài giọng nói, “Ta còn tưởng hai vị đại nhân thích rượu tình nhân này lắm, Hạ đại nhân không uống, vậy Trình đại nhân uống không?”

Trình Dục đang uống trà lại đột nhiên bị điểm danh, bị ba từ “rượu tình nhân” làm cho sặc, chờ cho cơn ho khan chật vật lắng xuống, vừa định mở miệng nói gì đó, lại nhận được ánh nhìn chòng chọc của Hạ Tử Du.

Ánh mắt chòng chọc xấu hổ của Hạ Tử Du khiến cho hắn nhớ lại cảnh tượng khắp phòng hỗn độn lúc trưa khi vừa mới tỉnh lại và ký ức kiều diễm đêm qua.

Một là hình bộ thượng thư, một là Đại Lý tự khanh, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng vẫn cứ khăng khăng biến cả gian phòng thành hiện trường vụ án…

Sở dĩ ra khỏi phòng trễ như thế, là vì cả hai người họ da mặt mỏng, rề rề rà rà đến cuối cùng không chịu được bụng dạ kháng nghị mới ra khỏi cửa.

Lục Uyên ngồi đối diện Lục Kiêm nãy giờ không lên tiếng lại cong khóe môi: “Ta bây giờ là một thương nhân.”

Mọi người trừng mắt nhìn, cho nên?

Chẳng biết tại sao dù Lục Uyên không nói rõ ra tên tuổi, nhưng Hạ Tử Du và Trình Dục đều cảm thấy sống lưng mát lạnh.

“Thương nhân coi trọng lợi ích.” Lục Uyên chậm rãi nói, “Giấy tờ ghi chép những tổn thất trong phòng ta sẽ gửi đến hai phủ Trình, Hạ, đương nhiên, nếu các ngươi dự định hợp phủ, ta chỉ gửi một phần thôi cũng được.”

Trình Dục và Hạ Tử Du: “…”
Hai trăm mười bảy, một lần hồ đồ.

Lục Kiêm há hốc mồm, có phải nó đã phát hiện được chuyện gì đó hết sức khủng khiếp hay không? Tôn Minh Oản ngồi một bên an tĩnh đọc sách cũng đỏ bừng hai gò má.

Trình Dục và Hạ Tử Du hận không tìm được lỗ để chui, gian tình bị phát hiện thì thôi đi, chuyện tối qua bị người khác lấy ra não bổ cũng thôi đi… Nhưng bị cấp trên trước kia vạch trần với cấp trên hiện tại…

“Có điều…” Lục Uyên sờ sờ cằm, “Tốc độ của các ngươi cũng chậm quá rồi.”

“Ta và lục gia cứ tưởng thất tịch năm ấy các ngươi đã ở cùng nhau rồi chứ.”

Mồm miệng lanh lợi của Hạ Tử Du lúc này cũng không nghe theo chủ nhân sai sử, bởi vì lời Thẩm Ngôn nói khiến hắn nhớ lại buổi chợ đêm hôm thất tịch năm ấy.

Thật ra chỉ còn một chút xíu nữa thôi, là bọn họ đã hôn nhau rồi.

Cuối cùng hai người không hẹn mà cùng chọn giả ngu, chẳng qua đều ăn ý cứ đến mỗi buổi tối lại kiếm cớ thương thảo việc công. Lấy lý do vì thời gian quá muộn nên có thể ngủ lại trong phòng của đối phương, tuy nói một lần ở lại đã kéo dài đến nhiều năm như vậy, trong mấy năm đó cũng có lúc đau xót khổ sở, mà đến khi tâm ý tương thông rồi, ngẫm lại những chi tiết nhỏ giữa lúc tình cảm qua lại rồi vờ như không nhận ra ấy, nơi đầu lưỡi lại dâng lên vị ngọt nhè nhẹ.

Vốn dĩ Lục Kiêm còn có loại cảm giác bị lừa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tử Du, tất cả những không vui đều tạm thời tiêu tán. Vẫn là phụ Hoàng và tổng quản có bản lĩnh, vậy mà lại có thể khiến cho nó nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Đại Lý tự khanh vốn nổi danh thiết diện vô tình.

Trình Dục mím môi: “Là tại ta không tốt…”

Lục Kiêm đang định trêu chọc hai vị trọng thần còn lớn tuổi hơn cả mình một chút, lại bị Tôn Minh Oản lén kéo kéo ống tay áo.

Lục Kiêm dùng ánh mắt để hỏi, sao vậy?

Tôn Minh Oản chỉ cười, lúm đồng tiền cạnh khóe môi khiến cho Lục Kiêm quên mất mình định nói cái gì.

Mà Thẩm Ngôn lại như có điều suy nghĩ mà vuốt vuốt cằm, có lẽ vì Lục Uyên đã từng ngồi lâu trên Đế vị nên không cảm thấy được gì. Nhưng trong chớp mắt vừa nãy, hắn có thể cảm nhận được Lục Kiêm chợt lóe lên một ít không vui. Hình bộ và Đại Lý tự vốn nên kìm hãm lẫn nhau, hai vị đại nhân này lại thân mật như vậy, đó cũng không phải là điều mà Hoàng đế muốn thấy.

Nhất là đối với tân đế vừa kế vị chỉ mới 3 năm, nó vẫn chưa có được sự tự tin lắng đọng qua mấy chục năm như Lục Uyên trước đây.

Có lẽ bây giờ nó vẫn chưa tự nhận thức được phần không vui này xuất phát từ đâu, nhưng chuyện như vậy nó sẽ không nhịn được mà đi suy đoán.

Nhưng nếu Lục Kiêm thật sự vì chuyện này mà điều động chức quan của hai người, đó là tổn thất của nó. Lục Uyên không để ý nhiều, là vì từ sớm y đã quên đi sự thấp thỏm và cẩn thận khi mới kế vị. Mà Thẩm Ngôn lại bởi đã quen với việc thay Lục Uyên suy nghĩ đến những thứ này, cho nên hắn mới kịp để ý. Trình Dục cũng biết vậy, cho nên hắn giành gánh trách nhiệm thay cho Hạ Tử Du. Mà Tôn Minh Oản…

Có thê hiền thì phu càng ít bị tổn thất… Thẩm Ngôn cười, rót rượu tình nhân cho mọi người.

Đôi khi, không cần phải thanh tỉnh quá, đời người khó có được một lần hồ đồ.
Hai trăm mười tám, tâm tư khác.

Bên trong Thẩm phủ hoàn thuận vui vẻ, nhưng có người ở huyện nha lại không yên được.

“Cha, tuần án đại nhân kia đứng về phía chúng ta sao?”

Tôn Hoán Lâm cau mày, thái độ của hai người Trình, Hạ thật ra đã rất rõ ràng, bọn họ tin tưởng vào lời nói của Lục Hành Chỉ hơn, nhưng vì sao chứ?

Đến cùng thì Lục Hành Chỉ là ai? Vậy mà lời nói lại có giá trị hơn cả của tri phủ Tô Châu này là lão?

“Cha, hai vị tuần án đại nhân kia có khi nào là đang trách chúng ta không biếu tặng đồ cho họ hay không?” Tôn Thiên nặn nặn ngón tay mình.

Tôn Hoán Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ bàn một cái, cười to nói: “Không hổ là nữ nhi tốt của cha!”

“Cha, có cần phải chuẩn bị lễ vật?” Tôn Thiên chớp mắt, đã thấy Tôn Hoán Lâm lắc đầu: “Ngược lại mới đúng, chúng ta phải tìm được chứng cứ xác thực Lục Hành Chỉ mua chuộc tuần án đại nhân.”

“Nhưng… Tuần án đại nhân sẽ không giận chó đánh mèo lên cha chứ? Hay là cha định báo lên kinh?” Tôn Thiên lại do dự, nói cho cùng nàng ta chẳng qua chỉ là muốn xả giận một hơi mà thôi. Nếu thật gây chuyện lên đến kinh thành, danh tiếng của nàng ta chẳng phải là cũng bị hủy theo ư? Vả lại, sao lần này cha lại đột nhiên thay đổi phong cách hàng sự rồi?

Tôn Hoán Lâm cười cười, không trả lời vấn đề này, chỉ là móc ra một phong thư từ trong ngực: “Thư tỷ con gửi về.”

Tôn Thiên vui vẻ, đứng dậy nhận lấy lá thư vội vàng đọc, sau khi xem xong lại trừng mắt hạnh: “Ý của tỷ tỷ là… Hoàng thượng cải trang cùng đi theo tuần án đại nhân để vi hành?”

“Không loại trừ khả năng này, phải biết rằng tiên Đế cũng đã từng cải trang xuất hành như thế, cuối cùng là xét xử Lý vương gia khác họ được thái tổ phong vương.” Tôn Hoán Lâm càng nghĩ càng cảm thấy mình đã tìm ra được cách rồi, Hoàng đế nào mà chẳng hận quan thương cấu kết? Nhất là Ngự Sử mà mình rất tin tưởng, hơn nữa có nghe nói một trong hai vị tuần án đại nhân là Trình Dục, trước khi xuất kinh đã gặp phải một lần tai ương tù tội.

Không còn chuyện gì có thể khiến Đế Vương sinh lòng hoài nghi dễ dàng hơn việc này.

“Nhưng làm thế nào để tìm chứng cứ?” Tôn Thiên chớp chớp mắt, nảy ra một ý, “Thẩm phủ có một tiểu nha hoàn thường hay ra khỏi phủ, nữ nhi thấy có thể lợi dụng một chút…”

“Ôi.” Tôn Hoán Lâm khoát tay áo, vuốt bộ râu dài, “Tìm không được thì có thể tự tạo ra, chẳng phải sao?”

Tôn Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Tôn Hoán Lâm, nàng ta tin tưởng vào năng lực của cha mình, như giờ đây lòng nàng ta lại bất chợt lung lay, dấy lên một ý niệm khác ——

Tỷ tỷ ở trong cung áo gấm mỹ vị, nàng ta lại trẻ hơn tỷ tỷ, cũng đẹp hơn tỷ tỷ… Nếu Hoàng thượng thật sư cải trang vi hành, nàng ta tội gì phải phá hủy danh tiết của mình vào trên người một lão nam nhân?